- Editor: Lục Nặc
“Ô… Thật quá đáng! Thật quá đáng!” Cô chạy vào trong rừng sâu rậm rạp, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại những hình ảnh mà cô vừa mới nhìn thấy.
Người cha mà cô yêu nhất, bá tước Vladimir, vậy mà lại nhồi căn bổng bổng cô yêu thích nhất vào trong thân thể giáo sư dậy dương cầm cô ghét nhất!
Hai người bọn họ còn phát ra những tiếng kêu dâm loạn như vậy!
Tiếng kêu của vị giáo sư dậy dương cầm kia thật chướng tai!
Cô rất ghen tị!
Bởi vì cô có thể cảm nhận được khi cha ân ái với giáo sư dậy đàn dương cầm còn hưng phấn hơn khi làm tình với cô!
Rõ ràng bổng bổng của cha chỉ thuộc về một mình cô mà!
Giáo sư đàn dương cầm ngốc nghếch kia đã đoạt cha cô đi rồi sao?
Ô… Đáng ghét! Đáng ghét! Cô muốn bỏ nhà trốn đi, không muốn trở về nơi đó nữa! Irina nghĩ như vậy, lại càng cảm thấy tức giận, ngay cả chuyện quần áo của mình bị dính mưa ướt sũng cũng không thèm quan tâm, cứ cắm đầu chạy vào nơi sâu nhất trong khu rừng già.
Cơn mưa và những tia chớp ghê rợn đã dần tan biến, Irina thống khổ phát hiện thể lực của bản thân cũng từ từ mất đi, chỉ còn lại cái đói, giá buốt và mệt lả. Khi những cơn gió nhẹ thổi qua, từng giọt nước mưa lạnh buốt còn đọng lại trên những chiếc lá cứ thế nhỏ lên trên người cô.
Irina rất nhớ nhung chiếc giường rộng lớn ấm áp của mình và lồng ngực kiên cố ấm áp của bá tước Vladimir ngày thường.
“Lạnh… Lạnh quá… Ba ba…” Cô không chạy băng băng như trước nữa, mà loanh quanh trong màn mưa, theo bản năng tìm kiếm nơi trú ngụ. Tuy rằng khu rừng này ngay gần trang viên, nhưng cô chưa bao giờ đi sâu vào bên trong như hiện tại. Giờ đây nếu cô có gọi nô bộc đến khản cổ đi chăng nữa, thì cũng chẳng có người nào nghe thấy cả, cô lại giận dỗi lên cái gì cũng chưa kịp mang theo.
Dù sao, Irina cũng chỉ là một đứa nhỏ, hoàn toàn không hề lo lắng chút gì đến hậu quả, đối với cô mà nói loại dậy dỗ thế này có vẻ hơi nghiêm trọng và khó có thể thừa nhận nổi.
Sau khi đi thêm một đoạn đường với mong muốn có thể trở về trang viên, Irina vô tình phát hiện thấy mảnh vải trên quần áo mình bị rách do va quệt rơi xuống đất khi nãy thì mới hiểu được ──
Cô lạc đường …
Chẳng lẽ phải ở lại cái nơi quỷ quái này một đêm sao?
Những giọt mưa vẫn rơi trên mặt cô, nhưng lúc này không có những giọt nước mắt nữa, trên khuôn mặt xinh đẹp chỉ còn lại sự sợ hãi, tái nhợt.
Cô cứ đi không có mục đích như vậy đã một thời gian dài rồi, ngay lúc cô không còn bất kỳ một chút hy vọng nào, thì đúng vào lúc này lại trông thấy một tia sáng le lói nơi xa xa.
Ánh sáng! Có người! Được cứu rồi!
Irina hưng phấn đến nỗi quên hết mỏi mệt, cô kích động chạy tới, thì phát hiện ánh sáng le lói ấy chỉ một đống lửa nhỏ trong sơn động mà thôi. Trên đống lửa là một con thỏ nhỏ đang bị nướng.
Điều làm cô thất vọng chính là, xung quanh chẳng có một bóng người.
Tạm thời đi ra ngoài đúng không? Chủ nhân không ở nhà? Irina nhìn quanh sơn động, sơn động này thật sạch sẽ, tận cùng bên trong sơn động còn có chiếc giường nhỏ làm bằng cỏ khô.
Mùi thịt thỏ nướng xông vào trong mũi cô, “Cô ~~~” bụng cũng không chịu thua kém bắt đầu kêu to.
Muốn ăn quá đi mất… Irina cảm thấy nước miếng của mình sắp chảy hết ra ngoài rồi, hoàn toàn không còn một chút gì gọi là rụt rè mà một vị tiểu thư nhà quý tộc nên có.
Ừ, mình cứ ăn đi, sau đó nói một tiếng với chủ nhân của con thỏ nướng này là được, sáng mai mình sẽ bảo ba ba cho họ nhiều gấp mấy lần, chắc hẳn họ sẽ đồng ý thôi.
Vì muốn ăn con thỏ kia mà Irina đã nghĩ ra đủ mọi lý do để biện minh cho bản thân, cuối cùng cô nghĩ tới phương pháp tốt nhất chính là bảo ngài bá tước trả nợ.
Đã nghĩ ra được phương pháp tốt, cô cũng bắt đầu dùng hành động thực tế để thi hành.
Cô gái đang bị cái đói hành hạ giật chiếc đùi của con thỏ ra, há to miệng cắn xuống.
“Oa ~~~ Thật là ngon ~~~ “
Cô vui vẻ ăn, hoàn toàn không chú ý tới, không lâu sau đó, ngoài cửa động xuất hiện một đôi mắt màu xanh lam.
Khi đã ăn no bụng, Irina vô cùng thỏa mãn, bởi vì ngồi gần đống lửa nên quần áo của cô cũng không còn ướt nhẹp như trước nữa.
Ăn no quá, giờ lại muốn đi ngủ… Dần dần cô cảm thấy cả người uể oải, nên quyết định đi tới chiếc giường cỏ trong hang.
Ăn đồ của người ta, rồi lại còn muốn chiếm giường của người ta, đại tiểu thư Irina được chiều chuộng từ bé hoàn toàn không hề nghĩ tới bản thân mình đang ở trong nhà của người lạ.
Cho nên, đôi mắt màu xanh vẫn luôn nhìn cô chăm chú ngoài cửa động bắt đầu toát ra hung quang.
Sưu ── sưu ──
Irina nghe thấy tiếng con gì đó chạy tới phía sau, cô lười nhác quay đầu lại nhìn, thì thấy bóng đen chợt lóe lên, một con quái vật to lớn đang lao về phía cô!
“A ──” Tiếng kêu thê lương của cô gái vang lên, quanh quẩn trong động khẩu.
Một đầu sói đen cường tráng, nhẩy bổ lên người cô!
Răng nhọn của con sói lộ ra hung quang khiến Irina sợ tới mức cả người phát run.
“Ngươi ăn con thỏ của ta?” giọng nói ấm ách, từ trong miệng sói truyền ra.
“Hả…” Chờ một chút, sói cũng nói được sao?
“Ngươi ăn con thỏ của ta, vậy thì ta đây sẽ thịt ngươi!” Sói đen tức giận nói.
Sau đó, thân hình của nó dãn ra, hai chân trước dần dần theo biến thành hai tay của loài người, còn cái đầu đen khủng bố thì chậm rãi biến thành ── khuôn mặt một cậu thiếu niên tuấn mĩ!
Tóc dài màu đen, từ trên đầu cậu thiếu niên đổ xuống giống như một thác nước. Hai tròng mắt màu xanh xinh đẹp, đang nhìn chăm chú vào con mồi ── Irina.
Sói đen biến hình, thân thể trần trụi, chuyện thứ nhất sau khi nó hóa thân thành hình người chính là dùng móng vuốt của mình ── vuốt ve bộ ngực sữa của Irina.
“Ngô…” Irina run rẩy, cô sợ hãi cầu xin, “Đừng, đừng ăn tao… Tao sẽ cho mày rất nhiều thỏ”.
Vị tiểu thư cao ngạo cuối cùng cũng có một ngày lưu lạc đến trình độ này, Irina chưa bao giờ nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như vậy.
“Quá muộn rồi! Ta muốn lột ngươi, sau đó ăn thịt ngươi!” Trong đôi mắt xinh đẹp của sói đen lộ ra sự đói khát.
Lột ta? Là muốn lột da ta sao? Irina càng thêm sợ hãi …