Bầu Trời Sao Kinh Hồn

Chương 14: Không nhiều




Triều Lập Tinh ngạc nhiên trước lời nói của Vũ tiên sinh.
Nhân loại hiện nay chỉ mỗi trận pháp, căn cơ và Tinh Thể là được quy về có số ở phần sau, kiểu Tinh Thể 1.2 chẳng hạn, còn lại thì những thứ khác thì không có. Triều Lập Tinh không khỏi nghĩ thầm: Chẳng lẽ lão già này nói thật, nhân loại chỉ chiếm được một phần truyền thừa không hoàn chỉnh?
Năm xưa, khi vừa bắt đầu tu luyện, Triều Lập Tinh được giới thiệu cho vài loại công pháp, trong đó có Vô Địch Thủy Linh Công, Đệ Nhất Cảm Luyện Thủy Linh Công. Lúc đó hắn còn chưa hiểu biết nhiều, định chọn một trong hai loại công pháp có gắn liền vô địch và đệ nhất kia. Bởi vì sao? Bởi nghe tên là thấy nó tốt nhất rồi. Ai không muốn làm đệ nhất? Ai không muốn vô địch? Người lớn chưa hẳn thoát khỏi cám dỗ từ hai chữ ấy, nói chi là đứa bé.
Cũng may thầy Nam thấy hắn chọn cuốn Vô Địch Thủy Linh Công thì lắc đầu, khuyên hắn chọn quyển khác phù hợp hơn. Nếu không phải nghe lời thầy Nam, hắn có lẽ đã như một vài người trong trường, phải tán công, chọn môn công pháp khác để tu luyện lại từ đầu.
Đã từng trải qua, khiến Triều Lập Tinh có cộng hưởng với vị quốc chủ trong miệng Vũ tiên sinh. Không phải là hoàn toàn, chỉ là một phần nhỏ.
Vũ tiên sinh không để ý đến thái độ của Triều Lập Tinh, vẫn nói: “Bản công pháp Cảm Khí mạnh nhất được quốc chủ duyệt là bản Cảm Khí 5.0. Quốc chủ là bậc kỳ tài cỡ nào, ngài nói trên đời chưa có gì là hoàn hảo, chỉ có thể càng ngày càng hoàn thiện, 5.0 không phải là bản tốt nhất trên cõi đời này, chúng ta phải không ngừng sửa đổi để được bản công pháp mạnh hơn. Lời nói chí lý của ngài cổ vũ cho trại thiếu nhi. Qua bao đời hoàn thiện, lớp tiền bối đi trước cải tiến, lớp người hậu bối đi sau bổ sung, chúng ta ba lần cải tiến bản Cảm Khí 5.0, từ 5.0 đã sang 5.3.”
Vũ tiên sinh cảm khái: “Đáng tiếc, Tiên Quốc diệt vong, trại thiếu nhi ngày xưa cũng thành hoang tàn, bây giờ không ai có thể tiến tục cải tiến công pháp của Tiên Quốc nữa rồi. Chúng ta đã không còn hi vọng tạo ra một bản công pháp hoàn mỹ như lời quốc chủ đã nói: Chỉ cần vận chuyển công pháp một lần, không phân biệt căn cơ, không cần dược vật phụ trợ, giai đoạn Cảm Khí liền hoàn thành, đó mới là bản Cảm Khí Hoàn Mỹ, không thể cải thiện thêm được nữa.”
“Vận chuyển công pháp một lần liền xong giai đoạn Cảm Khí?” - Triều Lập Tinh nghĩ mà kinh. Nếu có một bản công pháp Cảm Khí như vậy, nói nó là bản tốt nhất thế gian cũng là hợp tình hợp lý.
Vũ tiên sinh đưa mắt nhìn về bản Cảm Khí 5.3 trên tay Triều Lập Tinh, nói: “So với bản hoàn mỹ được miêu tả, bản Cảm Khí 5.3 chẳng là cái thá gì. Cảm Khí 5.3 cần dược liệu phụ trợ, mất mười ngày mới xong giai đoạn Cảm Khí của tu sĩ. Nhưng nếu chỉ bàn về tốc độ, nó chẳng xứng đáng là bản tốt nhất của Tiên Quốc Hình Nguyên. Đặc thù của Cảm Khí 5.3 có hai điểm. Thứ nhất, nó giúp tu sĩ sàng lọc nguyên khí trong thiên địa, cảm được loại phù hợp nhất cho bản thân. Nguyên khí phù hợp này không phải tương tự căn cơ của tu sĩ, mà là loại cao cấp hơn, loại tốt nhất. Cái này cần chính ngươi đi cảm nhận. Thứ hai, nó giúp căn cơ của tu sĩ tiến hóa về chất, nôm na là tăng căn cơ lên.”
Thấy ánh mắt nóng bỏng của Triều Lập Tinh nhìn về quyển Cảm Khí 5.3, Vũ tiên sinh lắc đầu: “Đừng cho rằng đặc thù là quan trọng, cảm được loại nguyên khí tốt nhất hay tăng lên căn cơ đều có thể dùng thuốc trợ giúp. Cái quan trọng nhất của bản Cảm Khí 5.3 này là ở chỗ nó đặt nền móng vững chắc cho các giai đoạn và cảnh giới lớn phía sau. Đó mới là điều quan trọng nhất. Nền móng có vững chắc, tu sĩ mới đi được càng xa, trở nên càng mạnh. Rễ yếu thì cây không thể nở nhiều hoa, kết nhiều quả ngọt. Hiểu chưa?”
Triều Lập Tinh gật đầu.
Khẽ dừng một chút, Vũ tiên sinh thở dài: “Đáng tiếc…”
Nghe được hai chữ đáng tiếc, Triều Lập Tinh cảm thấy không ổn.
“Tiền bối, điều gì đáng tiếc?” - Triều Lập Tinh có chút bất an nói ra.
Vũ tiên sinh một mặt thất vọng, nói: “Đáng tiếc ngươi không chuẩn bị đủ dược liệu phụ trợ cho bản Cảm Khí 5.3. Ta bảo ngươi tìm loại cây thuốc 20 năm tuổi trở lên, ngươi mua những cây 1 năm tuổi về làm gì? Nó có tác dụng gì đâu? Ngươi nhìn, bây giờ chúng nằm một góc kia có khác gì rác rưởi hay không?”
Trong lòng càng thêm bất an, Triều Lập Tinh nôn nao: “Nếu… không có dược liệu phụ trợ, dùng bản công pháp Cảm Khí 5.3 tu luyện thì mất bao lâu mới có thể tu luyện xong giai đoạn Cảm Khí?”
Vũ tiên sinh cười gằn: “Nhanh thì hai tháng, chậm thì… cả đời cũng không xong. Với tư chất của ngươi, cả đời luyện chưa xong Cảm Khí vẫn có thể xảy ra.”
Cả bầu trời như sụp đổ trước mặt Triều Lập Tinh. Một giây trước còn cảm thấy tương lai sáng lạn, một giây sau chẳng khác nào rơi vào vạn kiếp bất phục.
Lo lắng, Triều Lập Tinh bắt đầu vắt óc suy nghĩ. Mãi chẳng ra được biện pháp nào tốt, hắn đành nói cho Vũ tiên sinh biết tình hình thực tế.
Trình bày xong việc không thể tìm được cây thuốc phù hợp tuổi thọ, Triều Lập Tinh đặt sự trông mong vào Vũ tiên sinh: “Tiền bối, tình hình là như vậy, ngài còn cách nào khác giúp vãn bối hay không?”
“Biện pháp đương nhiên là có, nhưng ngươi phải chấp nhận gánh thêm nguy hiểm.”
“Xin tiền bối chỉ điểm.”
“Như ngươi đã biết, đây là một cái trại tu luyện dành cho thiếu nhi. Tu luyện cần dược liệu phụ trợ. Chúng ta không chỉ mua từ những vườn thuốc, chúng ta còn tự trồng. Mua từ vườn thuốc trong Tiên Quốc chưa chắc đã đủ nhu cầu, điều đó bắt buộc trại chúng ta bắt đầu trồng và nghiên cứu trồng thuốc.”
Nói tới đây, Vũ tiên sinh cười ha ha: “Ngươi không ngạc nhiên vì sao Tiên Quốc chúng ta không dùng Kỳ làm dược liệu phụ trợ sao? Tiên Quốc rất mạnh, thân thể Kỳ thu được mỗi lần ra biển nhiều vô số kể. Đừng nói là cung cấp cho một cái trại thiếu nhi, cung cấp cho mười cái cũng thừa sức. Nhưng Tiên Quốc Hình Nguyên không dùng, bởi Kỳ không có cùng bản nguyên với nhân loại chúng ta. Thân thể của Kỳ thật ra được xem là có chứa một loại chất độc với con người. Loại chất độc này không giết chết tu sĩ, dù người tu sĩ đó nạp cả tấn tấn chất độc vào người. Loại độc này khiến cảnh giới tu sĩ trở nên phù phiếm, làm cho tu sĩ không thể tiến xa. Tu sĩ thỉnh thoảng ăn Kỳ cho sướng miệng thì được, một thời gian cơ thể sẽ tự động thải loại chất độc này ra bên ngoài. Còn nếu dùng Kỳ làm nguyên liệu làm thuốc, sử dụng nó hằng ngày chẳng khác nào tự hại mình, hại cả con cháu đời sau.”
“Quay trở lại với việc trồng cây thuốc. Mười năm, trăm năm với tu sĩ cảnh giới cao có thể như cái chớp mắt. Song với tu sĩ vừa mới tu hành, quãng thời gian đó rất quý giá. Ngươi không thể chờ hai mươi năm mới có được thuốc phụ trợ giai đoạn Cảm Khí chứ? Ngươi không thể chờ đợi, người khác cũng không. Diện tích trồng trọt có hạn dẫn đến số lượng cây thuốc đủ tuổi cũng là có hạn, vậy thì phải làm sao? Tất nhiên là phải cải tiến phương pháp trồng trọt. Tiên Quốc năm 15.782, chúng ta phát minh ra phương pháp dùng nguyên khí cùng loại đất đặc biệt rút ngắn thời gian sinh trưởng của cây thuốc.”
“Như ngươi nhìn thấy, trại thiếu nhi tự động hấp thu nguyên khí, vấn đề nguyên khí không đáng để lo. Vùng đất dưới chân ngươi là loại đất được nhắc đến, vấn đề đất ngươi cũng không cần phải quan tâm.”
“Thiên đạo công bằng, ngươi đạt được tiến bộ mới, vậy đồng thời ngươi phải gánh chịu rủi ro do nó mang lại. Trên đời này vốn không có bữa ăn miễn phí. Việc dùng loài đất đặc biệt và nguyên khí thúc đẩy cây thuốc sinh trưởng dẫn đến loài Dị. Khác với Nhân hay Kỳ, Dị là loài không có thân thể, thường không có hình dáng cố định, trông như một vùng không khí có màu sắc thiên về đen tuyền. Cùng cảnh giới, Dị là vô địch. Nói vậy để ngươi hiểu chiến lực của Dị rất mạnh, chứ không phải nói là không có cách nào đối phó với Dị.”
“Xưa khi Tiên Quốc còn tại, chúng ta dùng phương pháp đơn giản và trực tiếp nhất, là lấy cảnh giới đè Dị. Dị có tu vi Luyện Khí tới, chúng ta cử tu sĩ Trúc Cơ tiêu diệt nó. Dị có tu vi Trúc Cơ tới, chúng ta cử tu sĩ Kim Đan tiêu diệt nó. Chúng ta không cử tu sĩ cùng cảnh giới, bởi vì đây là nguy hiểm cửu tử nhất sinh cho tu sĩ này. Mỗi tu sĩ đều bảo vật quý giá với Tiên Quốc, dĩ nhiên không để thứ bảo vật quý giá này đi tìm chết.”
“Ngươi trồng cây thuốc phụ trợ cho tu sĩ cảnh giới này, Dị cảnh giới đó liền phát hiện, và nó tới. Không ai biết rõ lý do, cũng không ai có thể giải thích được vì sao lại vậy. Không có cách nào ngăn cản Dị, hay che giấu việc thúc đẩy trồng thuốc với Dị, dù quốc chủ tu vi khoáng cổ tuyệt kim cũng không được.”
Theo lý mà nói, lúc trước tu vi Tẩy Tủy, Triều Lập Tinh tiến về Ba Chi Quốc là khó sống sót. Giờ đây không có tu vi, tiến về Ba Chi Quốc chẳng khác gì là chịu chết. Trừ khi hắn là có thân phận sứ giả, nhưng này đâu phải dễ có, khác chi là mơ mộng hão huyền.
“Vẫn là đối mặt với Dị đi.” - Triều Lập Tinh nhủ thầm.
“Không chỉ phải đối mặt với Dị, nhóc con nhà ngươi cần phải đối mặt thêm với một vấn đề khác.” - Vũ tiên sinh chậm rãi nói ra.
Da mặt Triều Lập Tinh khẽ giật nhẹ: “Còn nữa?”
“Cũng không có gì to tát. Dùng nguyên khí thúc đẩy thì nơi này cần phải tăng tốc độ hấp thu nguyên khí lên. Mà tăng tốc độ hấp thu nguyên khí thì chắc chắn là số lượng Kỳ ngươi phải đối mặt sẽ tăng lên.”
“Tiền bối… bao nhiêu?” - Triều Lập Tinh lắp bắp.
Vũ tiên sinh nói rất nhẹ nhàng: “Không nhiều, hẳn là thêm vài chục con đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.