Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 17: Trừ Tà






Tốc độ của khói đen rất nhanh.Trong nháy mắt đã đến gần quảng trường, dường như làn khói đen không hề hứng thú với những người dân trong thôn đang đi tuần, có vẻ như đám võ sĩ càng hấp dẫn nó hơn.Võ sĩ trên quảng trường còn chưa kịp phản ứng lại thì khói đen đã chui vào trong cơ thể của võ sĩ Luyện Thể viên mãn.

Người nọ lập tức mở to mắt, vẻ mặt đau khổ, da thịt khô héo với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.“Kẻ nào?”Một vị Chân Khí Cảnh đã phát hiện ra điều bất thường, giận dữ hét lên một tiếng, vận chuyển chân khí chém một chưởng về phía xác khô, trực tiếp chém nó ra thành mảnh vụn.
Đáng tiếc khói đen vẫn không hề hấn gì, xoay chuyển trong không trung một lần nữa rồi lại chui vào trong cơ thể một vị võ giả khác.“Đây là thứ quái quỷ gì thế này?”Những người khác cũng nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt lập tức trắng bệch, họ biết mình đã đá phải ván sắt rồi.Mấy người đưa mắt nhìn nhau, dồn lực xuống chân giẫm nát những phiến đá, sau đó tháo chạy tan tác bốn phía, chạy ra bên ngoài thôn, muốn thoát khỏi nơi quỷ quái này.Đáng tiếc tốc độ của khói đen nhanh hơn bọn họ, đến khi họ chạy ra khỏi thôn đã chỉ còn lại sáu người.Chính là lúc này!“Sư tỷ, canh trận cho ta!”Bạch Kiếm Ca lập tức rút Ngọc Đô kiếm ra khỏi vỏ, tay bấm chữ ‘trừ’ kiếm quyết.Trong khí hải, nguyên thai hình kiếm với kiếm mang phừng phực, kết nối cùng Ngọc Đô kiếm tạo ra liên hệ một cách kỳ lạ.“Kiếm của quân tử! Chính khí cương trực! Ngưng!”Ngọc Đô kiếm lập tức tràn ngập ánh sáng trắng nóng bỏng, một luồng khí tức chính nghĩa xuất hiện.
Thuần dương, ngay thẳng, chính trực, tinh khiết! Thậm chí truyền tới rất nhiều tiếng đọc sách mơ hồ.“Trừ tà!”Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, khoảnh khắc khói đen lướt qua dưới tán cây, nó đã bị Ngọc Đô kiếm đâm xuyên từ trên xuống dưới.‘Xẹt xẹt!’Chính khí cương trực trên Ngọc Đô kiếm hóa thành ngọn lửa màu trắng dữ dội, thiêu đốt đám khói đen, khói trắng bay ra.“A a a a a!”Khói đen co rút vặn vẹo một hồi, phát hiện không thể thoát khỏi ngọn lửa, chậm rãi biến thành một gương mặt méo mó màu đen với vẻ gớm ghiếc, trong miệng phát ra tiếng thét gào thảm thiết!“Sư tỷ, dùng kiếm trận vây bắt nó!”Thấy ngọn lửa chính nghĩa dần dập tắt, Bạch Kiếm Ca cau mày, quả nhiên loại quái vật không có thực thể này rất phiền phức, khó có thể hoàn toàn tiêu diệt nó.Chỉ đành vây nhốt nó lại trước rồi tiêu diệt từng chút một.Liễu Nhất Nhất khẽ gật đầu, tay bấm chữ ‘khốn’ kiếm quyết, mấy chục thanh phi kiểm với đủ loại hình dáng bay ra từ trong khí hải.Nàng ta thiết lập một vây trận phức tạp xung quanh đám khói đen.Lúc này ngọn lửa màu trắng trên mặt khói đen đã bị dập tắt, biến thành một quả cầu bằng khói đen xông trái đụng phải trong kiếm trận, đáng tiếc lại bị kẹt bên trong không thể thoát ra được.Sư tỷ không hổ là đệ tử có thiên phú về kiếm trận nhất trong thế hệ trẻ, Khốn Linh kiếm trận này đã đạt đến mức hoàn mỹ rồi.Bạch Kiếm Ca hít một hơi sâu, thu lại tinh thần, cầm Ngọc Đô kiếm rồi lại thi triển pháp thuật, ngưng tụ chính khí cương trực.Đối phó với loại tà khí này, dĩ nhiên thuộc tính thuần dương của chính khí cương trực sẽ có sức sát thương rất lớn.Ánh sáng trắng trên thân kiếm lần này còn mạnh mẽ chói lóa hơn gấp mấy lần.Bạch Kiếm Ca nhắm hai mắt lại, tâm ý hợp nhất, kiếm ý dung hòa, kiếm hợp nguyên thai.Một kiếm thế mạnh mẽ lập tức khóa chặt khói đen, nó đã sắp hình thành kiếm ý khiến cho khói đen trực tiếp không thể động đậy.“Bốn Mùa kiếm pháp! Mưa xuân lặng lẽ tưới ướt vạn vật!”Bóng dáng Bạch Kiếm Ca nháy mắt biến mất, một quả cầu ánh sáng màu trắng xuất hiện phía trên đám khói đen.

Rất nhiều ánh kiếm trắng trút xuống như lông trâu.Chúng giống như mưa xuân đánh lên khói đen, khói đen kia như thể tuyết trắng dưới ánh mặt trời chậm rãi tan chảy.Một tiếng kêu càng thảm thiết hơn truyền đến, nhưng kiếm mang thật sự liên miên không dứt tựa mưa xuân.Khói đen ngày càng trở nên mờ nhạt, tiếng gào thét càng lúc càng yếu.Cuối cùng, nó hoàn toàn biến mất, chỉ để lại một hạt châu màu đen rơi trên đất.Bạch Kiếm Ca thu kiếm, đáp xuống đất khôi phục lại khí tức, trong mắt chợt thoáng hiện vẻ kỳ lạ.

Ngay lập tức, hắn ta ngồi xếp bằng, lĩnh ngộ được một tia linh cảm chợt lướt qua trong bóng tối.Liễu Nhất Nhất thấy thế, thu lại kiếm trận, đứng hộ pháp ở bên cạnh.Sau một nén nhang, Bạch Kiếm Ca mở mắt ra, một ánh kiếm bắn ra từ trong mắt, đục thủng mặt đất tạo thành một cái hố nhỏ sâu không thấy đáy.Bạch Kiếm Ca gật đầu cảm ơn Liễu Nhất Nhất rồi nói:“Cám ơn sư tỷ!”“Chúc mừng sư đệ, xem ra không lâu nữa đệ đã có thể lĩnh hội được kiếm ý!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.