Bất Tử Bất Diệt

Chương 69: Nguyên Khởi




"Muốn biết sao? Xem kiếm!"

Khuôn mặt Độc Cô Bại Thiên lần nữa hiện nụ cười lạnh, tay trái kiếm, tay phải đao hóa thành hai luồng sáng đánh thẳng tới Nam Cung Tiên Nhi

Nam cung Tiên Nhi cười lạnh :

"Ta sớm đã nhìn thấy phi đao của ngươi, sẽ không để cho ngươi cơ hội đánh lén để xem ngươi có thể làm gì ta"

Nàng ta đánh ra liên tục hai kiếm. Trong tiếng nổ liên tục của kiếm khí va chạm, Nam Cung Tiên Nhi bay bổng lên không trung, hai tay cầm kiếm giơ cao trên đầu. Kiếm này do nàng ta tụ hết công lực truyền vào. Từ thân kiếm phát ra sáu đạo kiếm khí chém thẳng xuống đầu Độc Cô Bại Thiên.

Trời đất lúc này như ảm đạm. Một vầng kiếm khí lục sắc khoảng ba trượng che phủ không gian. Đánh ra một kiếm đáng sợ như vậy nhưng Nam Cung Tiên Nhi không hề có chút vui mừng. Nàng ta biết đối thủ của mình đáng sợ như thế nào nên hoàn toàn không dám có chút lơ là.

Quả nhiên một kiếm này không hề gây khó cho Độc Cô Bại Thiên. Hai đạo tử sắc kiếm khí bắn thẳng lên như hai con thần long đánh tan lục đạo quang mang hết như mây mù bị thổi đi, trời đất trở nên sáng lạng trở lại.

Hai mắt Độc Cô Bại Thiên lấp lánh thần quang nhưng lại hiện một sự lạnh lùng đến kinh người. Phi đao trong tay không ngừng vũ động. Mặc dù không có chút kiếm khí nào phát ra nhưng cả không gian như bị tê liệt phát ra âm thanh như tiếng xé lụa. "Hậu tích bạc phát, kích thiên thức". Một đạo quang trụ cực lớn từ phi đạo đột nhiên bắn thẳng ra.

Đối mặt với một kích khủng bố như vậy, Nam Cung Tiên Nhi thật không dám ngạnh tiếp. Cả người ỡ không trung tức thì dịch ngang né tránh đồng thời trường kiếm cũng phát ra tiên thiên kiếm khí ngăn cản những xung động từ quang trụ phát ra.

Trường kiếm của Độc Cô Bại Thiên lúc này chém lên một nhát

"Nam Cung Tiên Nhi, để cho người được thấy một chiêu của Kinh Thiên thần kiếm, Sát kê thức"

Nam Cung Tiên Nhi nghe xong tức muốn điên người. Nàng hiện tại đang rất tức giận kẻ đang đứng trước mặt. Người này không những da mặt dày, bản tính vô lại mà động thủ lại còn lạnh nhạt vô tình

"Tên Độc Cô Bại Thiên đáng chết, ngươi đi chết đi"

Cả người nàng dịch trở lại đồng thời chém thẳng một kiếm xuống phía dưới.

Một lọn tóc từ không trung bay phất phơ xuống đất. Độc Cô Bại Thiên quay trường kiếm lại vớt lấy mấy sợi rồi đặt lên mũi ngửi, nói:

"Ồ, mùi hương thật là thơm. Chắc nó cùng mùi với cơ thể của ngươi"

Vừa nói hắn vừa ra vẻ cho thấy hắn biết rõ mùi hương cơ thể của Nam Cung Tiên Nhi

"Độc Cô Bại Thiên, ngươi là tên vô lại....."

Nam Cung Tiên Nhi giận muốn điên người. Nàng từ nhỏ có thể nói là muốn gió có gió, muốn mưa có mưa. Từ trước tới giờ chưa từng phải chịu nhục nhã như bây giờ. Nhưng rất nhanh nàng đã lấy lại bình tĩnh, cố ghìm nén ngọn lửa trong lòng. Nàng biết rõ hiện tại chỉ có thể đợi, đợi Nam Cung Vô Địch tới mà thôi.

Sắc mặt Độc Cô Bại Thiên tức khắc nhanh chóng khôi phục lại vẻ lạnh khốc vô tình. Hắn biết rõ Nam Cung Vô Địch nhất định sẽ tới. Hiện tại bắt giữ hay giết Nam Cung Tiên Nhi tuyệt không có khả năng nhưng ít nhất phải làm cho cô ta bị trọng thương. Phi đao trong tay hắn đánh thẳng về phía dưới người Nam Cung Tiên Nhi khiến cho Nam Cung Tiên Nhi lúc này đơn giản chỉ muốn xé xác hắn ra làm tám mảnh cho hả giận. Đối với nữ nhân mà nói thì đây là chiêu thức cấm kị. Chỉ là hắn hiện tại không hề để ý gì đến một chút gì quy củ giang hồ.

Sắc mặt Nam Cung Tiên Nhi ửng hồng, Bảo kiếm chém thẳng vào phi đao. Độc Cô Bại Thiên thấy chiêu thức dụ dỗ đã có hiệu quả, tức thì trường kiếm phát ra một đạo quang mang sáng lóe chém thẳng ngang hông Nam Cung Tiên Nhi. Nam Cung Tiên Nhi lúc này cực kỳ kinh hãi khi nhìn thấy chỉ đơn giản một thanh trường kiếm dài ba tấc lúc này đã biến thành một bầu trời kiếm vũ bao trùm lấy toàn thân nàng. Nàng vội vã lui về phía sau để tránh né thì lúc này phi đao cũng biến thành một đạo ánh sáng bắn thẳng tới khiến cho nàng lại một lần nữa phải thối lui.

Đáng tiếc lúc này Độc Cô Bại Thiên đã xuất hiện phía sau. Hai tay ngưng tụ công lực đánh mạnh vào lưng Nam Cung Tiên Nhi khiến cho nàng ta giật mình vội tiến lên đế tránh

"Bùm"

Song chưởng của độc Cô Bại Thiên đánh vào lưng Nam Cung Tiên Nhi. Bất kể nàng ta đã hóa giải đa phần công lực nhưng khóe miệng lúc này cũng phải thổ huyết, mang nội thương nghiêm trọng.

Nam Cung Tiên Nhi đưa ánh mắt căm thù nhìn Độc Cô Bại Thiên

"Cái tên vô lại nhà ngươi, sớm muộn gì ta cũng sẽ khiến ngươi cầu sống không được, cầu chết không xong"

Khuôn mặt mỹ lệ của Nam Cung Tiên Nhi lúc này ánh lên vẻ độc ác tàn nhẫn.

Từ đằng xa, một tiếng hét như tiếng sấm chấn động giữa bầu trời truyền lại. Mặc dù tiếng hét còn cách cả chục dặm nhưng cũng khiến cho người ta nhận thấy sát khí của người này. Độc Cô Bại Thiên hiểu rõ lão già Nam Cung Vô Địch đang cảnh cáo mình là nếu như mình quả có đụng tới một sợi tóc của Nam Cung Tiên Nhi thì lão quyết không tha.

Độc Cô Bại Thiên hoàn toàn không hề coi cảnh cáo của Nam Cung Vô Địch vào đâu. Cá nhân hắn thật muốn ngay lập tức giết chết Nam Cung Tiên Nhi. Chỉ đáng tiếc Nam Cung Tiên Nhi hiện tại vẫn còn sức chống cự. Đợi đến khi hắn giết hoặc bắt được nàng ta thì Nam Cung Vô Địch chắc cũng đã tới trước mặt hắn rồi.

"Cuối cùng cũng công cốc"

Độc Cô Bại Thiên thầm than dài. Hắn lao thẳng tới hai tên thủ hạ của Nam Cung Tiên Nhi. Một đạo kiếm khí chém thẳng tới khiến cho hai tên thủ hạ dạt ra rồi không chút do dự, hắn phi thân bỏ chạy về phía đằng xa.

Nam Cung Tiên Nhi ở phía sau phẫn hận gào to:

"Độc Cô Bại Thiên, ngươi hãy ráng giữ cái cẩu mệnh của ngươi cho tốt. Sẽ có ngày ta sẽ khiến cho ngươi phải hối hận vì đã sinh ra trên thế gian này"

"Tiên Nhi tiểu lão bà, ngươi cũng hãy ráng giữ gìn thân thể, đừng quá đau lòng, hãy đợi ta trở về. Ngươi là...... ha ha..."

Tiếng cười dần nhỏ đi, hình bóng của Độc Cô Bại Thiên cũng biến mất tung tích.

Nam Cung Vô Địch trong lòng như lửa đốt, hận không mọc thêm đôi cánh để có thể bay tới trước mặt Nam cung Tiên Nhi. Đứa cháu gái này chính là bảo bối của lão. Khi xưa, nếu không phải Nam Cung Tiên Nhi lên tiếng thì có lẽ lão cũng không cần mặt mũi đem chức gia chủ truyền lại cho nó rồi. Lúc này, Nam Cung Vô Địch như một bóng mờ lướt thẳng tới hiện tràng, đỡ lấy Nam Cung Tiên Nhi đang từ từ quỵ xuống. Chân khí của lão không ngừng truyền vào người Nam Cung Tiên Nhi tới gần nửa ngày mới thu công lại.

Nam Cung Tiên Nhi úp mặt vào ngực lão khóc lớn:

"Gia gia, con lần này thất bại hoàn toàn. Hu hu....."

Trước là thất bại trong việc đối phó với truyền nhân Thủy tinh cung. Sau lại biết Độc Cô Bại Thiên đã phá bỏ được Điên đảo chúng sinh, lại còn bị hắn đánh cho trọng thương. Lần này quả là khiến cho một nữ nhân cao ngạo như nàng ta cảm thấy bị đả kích nặng nề. Nếu như Độc Cô Bại Thiên còn ở nơi này thì nhất định hắn sẽ phải mắt tròn há hốc miệng khi nhìn thấy một nữ nhân giảo hoạt tàn nhẫn mà lại có thể như vậy.

Nam Cung Vô Địch hiền từ đưa tay vỗ nhẹ vào đầu nàng ta :

"Thất bại này không phải do con. Việc này là phát sinh ngoài ý muốn. Thật sự khả năng của Độc Cô Bại Thiên vượt khỏi dự kiến của chúng ta."

Nam Cung Tiên Nhi đưa tay lau nước mắt, ngưng khóc nói:

"Con nhớ lần cuối cùng con khóc là khi con tám tuổi. Lúc đó con nhìn thấy một con rắn lớn ở trong phòng làm con sợ đến mức chỉ biết đứng mà khóc.Sau đó, gia gia mới bắt con rắn lại rồi để con trực tiếp giết nó. Kể từ đó về sau, con không còn sợ rắn nữa. Con không thể ngờ mười năm sau cái tên Độc Cô Bại Thiên đáng chết lại có thề làm cho con khóc lần nữa. Lần này con không muốn gia gia phải ra tay, con muốn tự tay đối phó hắn."

Nam Cung Vô Địch nói:

"Tiên Nhi, con nên biết một điều là tu vi thần thức của hắn đã sớm đạt tới cảnh giới đế cấp"

"Gia gia, con không còn là một đứa bé mười năm về trước. Đối phó với một người không cần phải chính mình lộ diện. Nếu như có thể để hắn tự chui đầu vào, như vậy chẳng phải thú vị hơn sao"

Nhờ chân khí thâm hậu của Nam Cung Vô Địch cộng thêm tịnh dưỡng nhiều ngày, cuối cùng Nam Cung Tiên Nhi cũng bình phục hoàn toàn.

Nam Cung Tiên Nhi ngồi trong thư phòng nghe Nam Cung Vô Địch phân tích về cuộc tỉ thí giữa nàng và Độc Cô Bại Thiên

"Độc Cô Bại Thiên thật sự rất mạnh, cộng thêm đế cấp thần thức mẫn tiệp của hắn, con đích thực không phải là đối thủ. Nhưng còn hoàn toàn có khả năng không bại trong vòng trăm chiêu. ta đã quan sát cẩn thận những dấu tích ở hiện trường. Con hoàn toàn có thể trụ được chờ ta tới cứu con. Con biết vì sao con lại thảm bại như vậy không?"

"Là do trong thâm tâm con đã có nỗi sợ hãi, không dám liều chết cùng hắn"

"Không sai. Con hiểu rõ như vậy là tốt. Trên con đường giang hồ kẻ có gan sẽ thắng. Nhiều khi thành hay bại chỉ dựa vào dũng khí trong nháy mắt thôi."

"Những việc về sau ta đã hiểu rõ. Ta nhất định cũng không để cho hắn yên đâu......"

Đúng lúc này, Nam Cung Anh Hùng cũng bước vào hường về nam Cung vô Địch hành lễ rồi nói:

"Tiên Nhi, con có thấy khỏe hơn không?"

"Con đã đỡ nhiều rồi"

Nam Cung Anh Hùng nói:

"Ta vừa mới nhận được một tin tức chấn động. Đó là cuối tháng này sẽ có một đại hội. Có rất nhiều vương cấp cao thủ liên kết đứng ra tổ chức tân thiên vương phong vương đại hội"

Nam Cung Tiên Nhi nhíu mày nói:

"Mấy lão già này thật là phiền phức. Trước đó không lâu vừa mới tổ chức cái gọi là Chiến Thiên tinh nguyên đại hội. Bây giờ lại muốn tổ chức nữa. Thật đúng là......."

"Lần đại hội này không giống như những lần trước. Có người đồn đại là đằng sau đó có mấy vị đế cấp cao thủ ẩn mình ám trợ. Còn có người nói là có một vị thánh cấp cao thủ hiện thế ngầm yêu cầu các đế cấp cao thủ vì võ lâm mà ra sức bồi dưỡng nhân tài bởi vì võ lâm sắp loạn lạc. Cha, người có muốn đi xem không?"

"Cũng được. Mấy ngày hôm nay ta thấy trong lòng bất an, đại lục chắc chắn sắp xảy ra chuyện lớn rồi."

Nam Cung Vô Địch đi vòng quanh phòng hai vòng rồi dừng lại nói:

"Ta không đi nữa. Hiện tại không nên cho người khác biết ta đã phá vương thành đế. Nếu như đồn ra ngoài thì ta sẽ bị các đế cấp cao thủ khác giám sát mất"

Sắc mặt của Nam Cung Anh Hùng có vẻ kỳ lạ :

"Đại ca của Tiên Nhi vừa mới xuất sư. Nó phái người mang tới một tin tức rất đặc biệt"

Nói xong liền lấy một phong thư trình cho Nam Cung Vô Địch. Nam Cung Vô Địch xem xong thần sắc nghiêm trọng, đưa phong thư lại cho lão, phất tay nói :

"Các người ra ngoài trước. Ta muốn yên tĩnh một lát"

Nam Cung Tiên Nhi cùng Nam Cung Anh Hùng lui ra ngoài. Nam Cung Tiên Nhi hỏi :

"Cha, rốt cuộc là tin tức gì vậy?"

"Con tự mình xem đi"

Nói xong liền đưa phong thư cho nàng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Nam Cung Tiên Nhi đọc xong phong thư rồi nói:

"Không lẽ vị thánh cấp cao thủ đó dự đoán tai họa là do chính hắn mà ra sao?"

"Tiên Nhi, trí tưởng tượng của con phong phú quá rồi. Hắn ta vẫn còn chưa đủ khả năng đó"

"Không, con dám khẳng định là hắn. Có ý nghĩa, con nhất định phải đích thân tham gia đại hội phong tân thiên vương. Con muốn hắn phải chết không có chỗ chôn"

Sắc mặt Nam Cung Anh Hùng đầy nghi hoặc :

"Con xác định như vậy sao?"

Khuon mặt Nam Cung Tiên Nhi rạng ngời khiến cho người khác không khỏi ngây ngất :

"Cha, không lẽ cha không tin vào năng lực của nữ nhi sao?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.