Bất Tử Bất Diệt

Chương 6: Ảm Nhiên




Độc Cô Bại Thiên trong lòng đau khồ đến cực điểm, chạy một hơi về đến nhà rồi tự giam mình trong phòng. Hôm nay sự việc phát sinh quá bất ngờ, hắn không sao ngờ được người cùng với hắn thề non hẹn biển là Nguyệt Nhi lại có thể là người ba lòng hay ý, hắn không cách nào chấp nhận được sự thật này. Hắn chạy đền trù phòng, lấy một hữu rượu rồi quay về phòng, mở nắp ra, ngửa mặt lên đổ rượu liên hồi vào miệng, lát sau thì chìm vào giấc ngủ

ngày thứ hai trời vừa sáng, Tư Đồ thế gia ba huynh đệ liền lao đến nhà Độc Cô Bại Thiên.

"Bại Thiên, tỉnh ngủ đi, nhanh nhanh tỉnh ngủ đi" ba người vừa lay vừa lắc, cuối cùng Độc Cô bại Thiên cũng tỉnh.

Tư Đồ mẫn Nguyệt nói: " tỷ phu, người đừng ngủ nữa. chị của ta khóc lóc cả đêm rồi, sang sớm hôm nay đã thu dọn đồ đạc, muốn lên đường quay về Vô Song quốc."

Độc Cô Bại Thiên hoảng sợ thoáng cái đã ngồi dậy liền.

Tư Đồ Hạo Nguyệt nói: "Bại Thiên, ngươi tranh thủ thời gian chạy theo, nếu không sẽ không kịp"

Độc Cô Bại Thiên ngây người ngồi trên giường, hắn nghĩ đến những lời nói tối hôm qua nói với Tư Đồ Minh Nguyệt.

" Nguyệt nhi, ngươi không cần phải tự trách. Quá khứ chúng ta còn nhỏ, cơ bản không biết ái tình là cái gì. Ái tình không chỉ là lời hứa, mà còn là trách nhiệm, nó còn cần trái tim của 2 người vĩnh viễn ở bên nhau.

……

"Nàng hãy quay lại với Lưu sư huynh đi, ta chỉ mới nhìn qua hắn, nhưng mà có cảm giác hắn thật sự yêu nàng, hắn có thể mang lại hạnh phúc cho nàng. Đi đi, chúc các người bạch đầu giai lão."

Hắn lại nằm trên giường, từ từ nhắm mắt. Hắn không nên đuổi theo thì hơn, chẳng những có thể làm nàng thương tâm hơn, bởi vì trong lòng nàng còn có Lưu sư huynh.

Tư Đồ Ngạo Nguyệt lo lắng nói to: " Bại Thiên, ngươi nhanh đứng dậy, nếu không đứng dậy sẽ không kịp đó"

Ba người bắt đầu kéo hắn đứng dậy khỏi giường

Độc Cô Bại Thiên tức giận nói: "các ngươi buông tay ra, việc của cô nương ấy có liên quan gì đến ta? Ta đã cùng cô nương ấy nhất đao lưỡng đoạn, từ đây không có quan hệ gì nữa"

Ba người đứng như trời trồng, nhìn hắn như nhìn người lạ

"tỷ phu, người thật sự không yêu mến tỷ tỷ ư?

" trong tim cô ấy đã có người khác rồi"

"nhưng tối hôm qua, tỷ tỷ rõ ràng cùng 3 người chúng tôi nói chuyện, nói là người đã ko yêu mến tỷ tỷ"

" ta nghĩ mình muốn có ái tình hoàn chỉnh, nếu như một đoạn ái tình đã chia làm hai nữa, hoặc đã có vết bẩn, thì không có lại hay hơn. Nếu như tiếp tục nữa, thì sẽ là tình yêu đó, mang lại kết thúc vô cùng đau khổ. Thà kết thúc sớm còn hơn.

Tư Đồ tam huynh đệ im lặng

" Ba người các ngươi đến vừa đúng lúc, hôm qua chúng ta chưa đánh nhau, hôm nay tiếp tục, đến hoa viên nhà ta.

Độc Cô Bại Thiên kéo ba người đến hậu viên

Tư Đồ ba huynh đệ không có những chiêu thức đẹp, cũng ko dùng nội lực quá mạnh, hoàn toàn giống như lúc còn bé, ba người đồng thời tấn công Độc Cô Bại Thiên, dùng sức mạnh như trâu cùng với hắn đánh nhau.

"binh binh bàng bàng"

Bên trong sân vang lên những tiếng đánh nhau thành 1 tràng

Sau nửa giờ, 4 người đều nằm trên đất, khuôn mặt mỗi người bầm xanh

Qua một lúc, Độc Cô Bại Thiên lảo đảo đứng dậy, nhìn những vết bầm tím trên mặt ba người cười lên ha ha thật lớn, tiếp đó lại khóc thật lớn, sau đó lại im lặng, quay người chạy vào trong phòng.

Ba người ngơ ngác nhìn nhau, lặng lẽ một hồi, sau đó đứng dậy bỏ đi.

trong mấy ngày tiếp theo, Độc Cô Bại Thiên hình như thật sự say mê võ học, cả ngày cùng phụ thân học võ. Đương nhiên đều là một số chiêu cơ bản.

Vài năm nay Độc Cô Bại Thiên với tuổi tác lớn lên, thân thể càng lúc càng cường hãn. hầu như cứ mười ngày nửa tháng mới đi tìm lũ bạn lưu manh của hắn đánh lộn một lần, chủ yếu là mỗi lần đánh lộn, bọn vô lại đó đều nghỉ vài ngày. Hiện tại hắn hai ba ngày lại tìm chúng đánh lộn 1 lần, khiến lũ lưu manh kêu khổ suốt ngày.

Ngoài ra, do sóng gió của Tư Đồ Minh Nguyệt, Tư Đồ Kinh Vân đặc biệt cho phép ba huynh đệ Tư Đồ Hạo Nguyệt mỗi tuần lễ đi ra ngoài 1 người, cùng Độc Cô Bại Thiên đánh nhau giải sầu.

Độc Cô Bại Thiên tự mình thấy tê cóng, mỗi lần trở về nhà với thân thể đầy thương tích, đau thương trong lòng dường như giảm đi một ít.

Cuối cùng sau một lần uống rượu, hắn bị đám bạn vô lại đưa đến kĩ viện. Trong lúc mơ mơ hồ hồ, hắn cảm thấy có người đang cởi y phục của mình. Chàng liền vung chưởng đánh, một tiếng "chat", đánh ngay vào mặt đối phương.

"a"

1 tiếng kêu kinh sợ

Độc Cô Bại Thiên mở mắt nhìn, đúng là một cô gái đẹp. " Cô nương là ai?"

"Tôi là Mẫu Đơn"

"Đây là đâu?"

" Đây là Lập Xuân viện"

"Cái gì? Đây là kĩ viện"

"Đúng… … Đúng vậy" Mẫu Đơn nhìn thấy vẻ mặt Độc Cô Bại Thiên đầy vẻ giận dữ hù dọa đến run lẩy bậy

Độc Cô Bại Thiên phẫn nộ, sau đó lại tiêu tan hết phẫn nộ. Đám bạn vô lại, dù không phải là người chánh phái, nhưng bản thân thấy giao tình hoàn toàn chân thành. Tình cảm đó đến từ những lần đánh nhau từ bé đến lớn. Bọn họ nhất định thấy mình ngày nào cũng đều đau khổ, nện muốn mình "phóng túng" 1 lần, bất quá không nên trách họ.

"Cô nương gọi là Mẫu Đơn"

"Đúng"

"Các ngươi ở đây ngoài ngủ với khách, còn phục vụ cái gì nữa?"

" bồi khách nhân uống rượu, cho khách nhân nghe đàn hát"

"Tốt, cô nương hãy đàn hát 1 khúc nhạc nha"

Mẫu Đơn ôm tỳ bà, vừa đàn vừa hát:

" Trường tương tư, tại Trường An

Lạc vĩ thu đề kim tĩnh lan,

Vi sương thê thê đạn sắc hàn

Cô đăng bất minh tự dục tuyệt,

Quyết duy vọng nguyệt không trường thán !

Mỹ nhân như hoa cách vân đoạn

Thượng hữu thanh minh chi trường thiên,

Hạ hữu lục thuỷ chi ba lan; T.r.u.y.ệtruyenfull.vn

Thiên trường địa viễn hồn phi khổ,

Mộng hồn bất đáo quan sơn nạn !

Trường tương tư, thối tâm can.."*

"Nhớ nhau hoài, ở Trường An

Giun dế kêu mùa thu bên thành giếng vàng

Sương mỏng thê lương, chiếu tre lạnh lẽo

Ngọn đèn lẻ loi không sáng, niềm nhớ càng xót xa

Cuốn màn trông trăng mà than dài

Người đẹp như hoa cách trong đám mây

Trên có bầu trời cao như xanh thẳm mịt mù

Dưới có từng lớp sóng biếc trong suốt

Trời rộng đường xa, hồn bay trong đau khổ

Hồn mộng không đến được vì quan san hiểm trở

Nhớ nhau hoài, héo hắt ruột gan... "

Tiếng ca dịu dàng bi thương, trong lòng Độc Cô Bại Thiên đau thương, đúng lúc kết hợp với ưu tư trong long. Sau khi nghe ca khúc, trong lòng hắn dâng trào cảm xúc, cảm giác tâm lí thoải mái ra nhiều, ca khúc giống tâm lí trong lòng hắn.

Từ đó về sau, Trường Phong Trấn có một lãng tử, thường hay lui tới Lập Xuân viên. Tất cả mọi người đều biết Độc Cô Bại Thiên chỉ đến Lập Xuân viên nghe ca hát, nhưng mọi người ai cũng đều không biết hắn đã triệt để biến thành vua của bọn vô lại trong Trường Phong trấn.

Rốt cuộc tin tức đã lan truyền đến nhà, phụ thân hắn nghiêm khắc giáo huấn hắn một phen. Trần Đình chăm sóc vết thương trên người Độc Cô Bại Thiên mà nội tâm thống khổ vô cùng

"Hài tử, khi ngươi biết tới chuyện yêu ai và được ai yêu thì ngươi cần phải biết mình cần cái gì, cũng như phải tìm lấy cái gì phù hợp với mình. Chỉ như vậy thì ngươi mới có thể sống chung với người ta được. Ở trong cuộc sống đầy bi ai như hiện tại, có ba loại: người ngươi yêu nhất nhưng thông thường người này lại không chọn ngươi; người yêu ngươi nhất nhưng thong thường lại không phải là người ngươi yêu nhất; còn hầu như sau này con sẽ gặp những người mà ngươi không yêu nhất nhưng người ta cũng không yêu ngươi nhất. Khi đó ngươi có thể chọn lấy người nào phù hợp với ngươi

Lý tường với hiện thực rất khó hợp lại làm một, ngươi quá cảm tính, phải cải biến điều đó. Ngươi không phải người bình thường, không nên quên những lời gia gia ngươi đã dặn, cuộc đời ngươi có khả năng rất gian truant không có đường về. Cũng có thể là con đường bằng phằng mà trước đây không cổ nhân nào có được, cuộc đời ngươi nhất định bất phàm, có khả năng trải qua muôn vàn khó khăn. Không được vì tư tình nữ nhi nhỏ bé mà ưu tư."

Lời nói đó làm cho nội tâm Độc Cô Bại Thiên như nổi song, qua một lúc hắn như vừa qua khỏi cơn mê tỉnh dậy. "Mẫu thân, con đã minh bạch rồi"

"Đi, gia gia ngươi thăm lão hữu về rồi, ông ấy đang ở hậu viên đợi ngươi"

Gia gia của Độc Cô Bại Thiên là Độc Cô Phi Vũ năm nay đã gần 70 tuổi, tóc bạc mặt hồng hào, lướt qua như tiên, rất có phong thái xuất trần

"Gia gia, người tìm con à?"

"a a, cháu ngoan. Nghe nói gần đây đánh bạc ca hát cháu đều biết hết, thật là thanh xuất vu lam nhi thắng vu lam nha, so với ta lúc nhỏ thì hơn nhiều.

Độc Cô Bại Thiên không nói được mặt hồng lên.

"ta tìm cháu để nói cho cháu biết một việc, lúc cháu sinh ra, huyết hồng quang chói sáng bầu trời, tay nắm lại còn ngưng huyết, tay trái "bại", tay phải "thiên" , tên cũng từ đó mà ra. Ý tứ đó là gì? Sau này cuộc đời cháu sẽ phát sinh nhiều việc… … không nên vì tình cảm thất tình mà mất hết ý chí!"

Chú thích: * - Trường Tương Tư của Lý Bạch


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.