Bất Tử Bất Diệt

Chương 183: Tuyệt thế cường giả




Độc Cô Bại Thiên sau cùng cũng lặng lẽ rời đô thành Tân Minh đế quốc, trước khi hắn đi mấy ngày, cả đế đô vẫn sôi trào. Tổ chức sát thủ thiên hạ đệ nhị bị diệt, nhân mã các phương nghe tin nhao nhao đến nghe ngóng, hòng thu thập tình hình tường tận.

Lão võ đế Thủy Thiên Ngân không ngớt tìm kiếm hắn nhưng không mảy may nắm được tung tích, thành thử giận dữ vô cùng.

Giang hồ nổi song, Nam Cung thế gia cũng không còn bình tĩnh. Nam Cung Vô Địch ngồi trước lò lửa, vừa uống trà vừa nhìn tuyết rơi ngoài cửa, thư thái nói: "Mấy hôm nữa tuyết sẽ lớn."

Nam Cung Anh Hùng đứng cạnh nói: "Độc Cô Bại Thiên có lẽ cũng sẽ động thủ."

Nam Cung Tiên Nhi thêm lời: "Lần nào hắn cũng gây ra ồn ào, thật khiến người ta không nhìn thấu, lần này kéo được cả ma giáo, thánh địa vào cuộc, không hiểu lần này sẽ giở trò gì với Nam Cung thế gia."

Nam Cung Vô Địch nói: "Ta vẫn chờ hắn tới, lần này phải đại chiến một trận."

Dung nhan kiễu diễm của Nam Cung Tiên Nhi tỏ vẻ lo lắng, nhíu mày: "Gia gia thật sự muốn đại chiến với hắn?"

"Ha ha, không cần lo, hắn mà tới đảm bảo không mảy may chiếm tiện nghi. Đối thủ khó tìm, ta chỉ muốn quá chiêu cùng hắn, quyết không đấu sinh tử."

Ở Đông Hải, quanh một tiểu đảo vô danh dâng sóng ngập trời, sóng cao mấy chục thước gầm gào, tựa hồ muốn chạm tới tầng không.

Một lão nhân râu tóc bạc phơ tung quyền đẩy sóng lùi lại, quan sát kĩ mới thấy sóng là do ông ta dấy lên.

Lão nhân chính là sư phụ Huyên Huyên, vung mạnh song chưởng dấy lên cương khí như liệt diễm cháy quanh người, nước biển không đến gần được phạm vi ba trượng quanh ông ta.

"Chán quá, vì sao tuần thiên sứ giả không tìm tới, bao năm rồi lão nhân gia ta không hoạt động gân cốt. Mấy lão bất tử ấy cũng trốn hết cả, đời tịch mịch làm sao, nếu ta biết họ ở đâu, nhất định đánh cho nát đít."

Đột nhiên ông ta cười giảo hoạt, sóng tan hết, mặt biển trở lại bình tĩnh, trên mình lão nhân toát ra khí tức khiến người khác giật mình, mỗi lần ông ta cười, mặt biển lại sôi lên.

"Thiên Ma sao còn chưa động tĩnh gì, không phải ngủ đến chết rồi chứ, ta đến khiêu khích hắn, hắc hắc."

Thần quang lóe lên trong mắt ông ta, hai đạo tinh mang rực sáng, lao tới Thiên Ma cốc xa xăm.

Thiên Ma cốc không còn Độc Cô Bại Thiên và Huyên Huyên cũng yên tĩnh lại, nhưng hôm đó một làn kình lực kinh nhân áp tới phía trên cốc, khiến ai nấy trong cốc run rẩy.

Kình lực đột phá được Thiên Ma tỏa thần đại trận, tiến thẳng vào cốc.

Một thân ảnh mờ mờ hiển hiện trên không, là một lão nhân râu tóc bạc phơ, sức mạnh từ mình ông ta phát ra.

Lão nhân vào Thiên Ma cốc rồi liền thẳng đến chỗ tượng Thiên Ma.

Huyết Ma là nhân vật đầu tiên trong cốc cảm nhận khí tức đó, kinh hãi đứng bật dậy.

"Vạn lý ánh tượng! Lẽ nào có Cổ võ thánh đang thi triển Vạn lý ánh tượng?!"

Thị ra khỏi phòng, đứng ở xa quan sát tượng Thiên Ma.

Ma giáo giáo chủ và thập đại thái thượng trưởng lão cũng đã ra khỏi phòng, nhìn về tượng Thiên Ma.

Một trong thập đại thái thượng trưởng lão lên tiếng: "Lẽ nào thánh cấp cao thủ đến tấn công, không phải tiểu nha đầu lần trước phá đế thành thánh quay lại trả đũa." Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Không thể, khí thế này còn hơn cả Huyết Ma lão tổ."

"Mau đi mời Huyết Ma lão tổ."

Thập đại thái thượng trưởng lão cùng ma giáo giáo chủ Cái Thiên Phong lần lượt đến nơi Huyết Ma ở, thị biết ý họ, chỉ lắc đầu, nhìn tượng Thiên Ma không chớp.

Hư ảnh mờ mờ đã đến phía trên tượng Thiên Ma, đột nhiên tiếng quát vang lên: "Thiên Ma tiểu tử, ta đến đá vào mông ngươi đây." Dứt lời hư ảnh đáp xuống đầu bức tượng, nảy choi choi trên đó.

"Ta giẫm, ta giẫm, ta thay sư phụ ngươi giẫm thật mạnh."

Thiên Ma đột nhiên run lên, cất lên tiếng hú như gầm hét.

Hư ảnh nhanh chóng lao ra phía sau tượng, tung một cước thật mạnh, rồi nhanh chóng vút lên không.

Huyết Ma và các thái thượng trưởng lão há hốc mồm kinh hãi, dụi mạnh mắt, không dám tin vào việc xảy ra trước mắt.

Huyết Ma vút lên không đuổi theo hư ảnh, gọi to: "Tiền bối đợi chút, tiền bối là vị nào?"

Hư ảnh là sư phụ Huyên Huyên đang thi triển Vạn lý ánh tượng, dừng lại nhìn Huyết Ma: "Tiểu cô nương đừng làm phiền, lão phu hiện không có thời gian giải thích, sau này có cơ hội sẽ nói."

Ma giáo giáo chủ và thập thái thượng trưởng lão lại há hốc mồm, người đó lại gọi Huyết Ma hơn ngàn tuổi là tiểu cô nương, thật khiến họ không chấp nhận được.

Huyết Ma cũng lúng túng, bị người ta xưng hô như thế không hay gì nhưng trên đời hiếm ai đủ tư cách gọi thị là tiểu cô nương.

Sư phụ Huyên Huyên bỏ mặc tất cả, lao ra khỏi Thiên Ma tỏa hồn đại trận, nhanh chóng bay về Đông Hải.

Tượng Thiên Ma lắc lư, xạ ra một làn quang mang sáng rực đuổi theo.

Trên Đông Hải, thân thể sư phụ Huyên Huyên run lên, nhìn đạo quang mang đang đuổi theo, lộ ra nụ cười.

"Để xem tiểu tử ngươi mạnh đến mức nào."

Đạo quang mang áp sát, là quyền đầu khổng lồ, lóe ánh xanh đen.

"Mẹ nó chứ, lại hung hăng đến thế, định đấm lão nhân gia ta."

Sư phụ Huyên Huyên cước đạp hư không, cương khí toát khỏi thân thể mãnh liệt, ông ta không dám coi thường sức mạnh một quyền này, dù gì cũng là đòn công kích của nhất đại cường giả Thiên Ma. Hai tay ông ta vung lên, quang mang chói lòa như thái dương tràn ra thật nhanh.

Mặt biển dậy sóng, hai dải quang mang va chạm, phát ra tiếng nổ động trời cùng vạn trượng quang mang, thiên địa sáng rực.

Sóng điên cuồng dâng cao mấy chục thước, sư phụ Huyên Huyên rơi xuống biển.

Khi tất cả bình tĩnh lại, ông ta từ dưới biển bay vút lên không.

"Mẹ nó chứ, tiểu tử này mạnh thật, vạn năm nay tiến bộ không ít, phì." Ông ta phun ngụm nước biển ra, toàn thân ướt nhẹp, có phần nhếch nhác.

Trên hải đảo xuất hiện một thiếu nữ dung nhan tuyệt thế yểu điệu đi về phía bờ biển. Chính là Huyên Huyên lâu ngày không thấy xuất hiện, quan sát kĩ mới thấy sắc mặt nàng có phần nhợt nhạt.

Nàng cười hì hì nhìn lão nhân trên không: "Sư phụ, sao người lại biến thành con gà ướt thế này?"

Lão nhân vận công hong khô y phục, cười khan: "Hắc hắc, sơ ý ngã xuống biển."

"Lừa gạt, con nhìn thấy người bị đánh rơi xuống biển, hừ, không phải sư phụ thiên hạ vô địch, không có đối thủ sao?"

Lão nhân hơi ngượng ngập: "Rơi xuống biển không có nghĩa là ta kém hơn hắn, có khi sẽ quay lại đánh cho hắn bò lê ra."

Huyên Huyên lấy làm hiếu kỳ: "Sư phụ, đó là ai mà khiến người tệ hại thế này?"

"Còn ai ngoài Thiên Ma. Hắn sao khiến ta tệ hại được, tiểu nha đầu nói năng phải chú ý, đừng làm hỏng thanh danh sư phụ."

"A, là Thiên Ma, lần trước đến Thiên Ma cốc, con thấy tượng y, giờ y ở đâu?"

Lão nhân đáp: "Tượng là Thiên Ma, Thiên Ma là tượng."

Huyên Huyên ré lên: "Không phải đâu, lần trước con khắc mấy chữ lên tượng Thiên Ma, chả trách bức tượng rung lên, lúc đó con tưởng mình nhầm, hóa ra…"

Sư phụ nàng há hốc miệng: "Con khắc ở đâu?"

"Trên đầu y."

Lão nhân kinh ngạc ngã xuống biển nhưng nhanh chóng lao lên, cười ha hả: "Ha ha, không thẹn là đồ đệ của ta, quả nhiên xuất sắc, dám khắc chữ lên đầu Thiên Ma. Ha ha..."

Đoạn lão nhân hạ xuống giơ Huyên Huyên lên, cùng bay lên không: "Huyên Huyên, con đúng là hảo đồ đệ, cũng xuất sắc như ta, chỉ là kém hơn sư phụ một chút…"

Huyên Huyên lắc mạnh cái đầu bạc trắng: "Lão đầu tự kiêu điên rồi, mau bỏ con xuống…"

"Ha ha..." Không trung vang lên tiếng cười.

"Lão đầu mau bỏ con xuống, trị thương thật mau, con ở trên đao buồn chết mất."

"A..đừng lắc nữa…ta sẽ trị thương ngay…đừng lắc nữa…"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.