Bất Tử Bất Diệt

Chương 159: Kinh biến




Độc Cô Bại Thiên tuy cả kinh nhưng vẫn muốn bật cười, Võ thánh cũng có lão vô lại như thế, quả thật chết cười.

"Ha ha..." Hắn bật cười vang.

"Lại có Võ thánh như thế, ha ha... cười chết mất, ha ha..."

"Ngươi còn cười nữa…" Võ thánh trong khối băng trợn tròn mắt tức giận, hai đạo hàn quang xạ ra.

Độc Cô Bại Thiên nói: "Khụ… tiền bối có nghĩ rằng lão du côn đó cũng là sư phụ của mình, lão không lấy lớn hiếp nhỏ đã là tốt rồi. Với võ lực của lão, muốn làm khó tiền bối chắc ... hắc hắc..."

Thấy lão nhân tỏ vẻ giận, hắn liền ngừng lời.

Lão nhân nói: "Hắn còn không làm khó ta chắc? Giam ta ở đây năm ngàn năm, cả ngày co đầu rút cổ như rùa đen. Ta mà đánh được hắn, ta nhất định... hắc hắc..." Lão nhân đổi hướng khối băng, tựa hồ cẩn thận tìm kiếm, đủ thấy di uy của lão vô lại đó đến hiện giờ vẫn khiến lão nhân cố kị, thật khiến người ta tắc lưỡi.

"Tiền bối tìm gì?"

"Hắc hắc, không tìm gì hết." Lão nhân cười ngượng.

Độc Cô Bại Thiên nói: "Tiền bối chỉ biết có thế, không còn gì khác ư?"

"Ừ, không còn gì, ngoài thế ra, lão du côn không cho ta biết gì nữa, chỉ bảo ta ở đây trông nom."

Độc Cô Bại Thiên lắc lắc món đồ sắt dài trong tay: "Lão vô lại đó có nói phía sau phong ấn chi môn là vật gì không? Nếu là binh khí sao lại hình dạng này? Nếu không phải, sao lại nặng sát khí như thế?"

"Để lão nhân gia nghĩ xem, ồ, nhớ ra rồi, lão du côn đó hình như có nói rằng trong cánh cửa chứa một chiếc chìa khóa, chìa khóa trong truyền thuyết."

"Chìa khóa, không nhầm chứ, sao lớn vậy." Độc Cô Bại Thiên lắc lắc chìa khóa trong tay, "sử dụng làm binh khí cũng được."

Chiếc chìa khóa khổng lồ lại cổ quái, ngang với thanh kiếm của hắn, là binh khí cũng vừa tay.

"Đúng, là chìa khóa, ta nhớ rõ. Lúc đó lão du côn hình như rất đau lòng, nói phải thay cố nhân bảo vệ thạch môn phong ấn này, bên trong chứa một chiếc chìa khóa khiến mọi Võ thánh thời đại đó đều thèm muốn."

"Chìa khóa?" Độc Cô Bại Thiên khẽ vuốt, cảm nhận dao động nhè nhẹ, nỗi buồn nhẹ nhàng như đưa hắn về thời tuyên cổ.

Phảng phất hắn hóa thần thành cao thủ vô địch, đứng trong hàng ngữ bách thánh, cầm chìa khóa chiến đấu… rồi đại chiến với một nhóm tuần thiên sứ giả... thượng thiên nhập địa, tung hoành nhân gian giới...

Hào tình bi tráng tan như mây khói…

Hắn thoáng ngẫm nghĩ, nhìn chằm chằm vào thượng cổ di vật.

Võ thánh trong băng tựa hồ nhớ ra: "Đúng rồi, nghe lão du côn đó nói, chìa khóa là vật duy nhất mở được thần cung gì đó."

"Thần cung gì?" Độc Cô Bại Thiên nóng lòng hỏi.

"Ta nghĩ ra rồi, là Nguyệt thần cung. Lúc đó lão khốn cũng nói vậy, rằng nếu vật trong đó xuất hiện, cánh cửa Nguyệt thần cung sẽ lại mở ra."

Mắt Độc Cô Bại Thiên sáng lên: "Ông ta có nói thần cung ở đâu không?"

"Không." Võ thánh trong băng tỏ vẻ bực mình: "Tiểu quỷ hỏi nhiều thế, được rồi, ta sắp rời khỏi đây, còn gì cần hỏi cứ hỏi đi."

Độc Cô Bại Thiên ngẫm nghĩ: "Mấy đồ đệ của lão nhân gia đã ra rồi, theo lí chắc họ cũng thành Võ thánh."

Lão nhân tỏ vẻ buồn bã: "Chết mất hai đứa, một đứa biến mất, hiện giờ ta chỉ cảm ứng được khí tức của một đồ đệ."

"Chết mất hai người, một biến mất?"

"Hai đứa bị đánh chết, một bị phong ấn, còn lại một đứa cũng giống như ta, trốn trong núi sâu bế quan tu luyện."

Độc Cô Bại Thiên cảm thấy bi ai, mạnh như Võ thánh cũng vẫn còn nhiều việc chua xót, đau lòng đến thế.

Thế nào là mạnh nhất? Mạnh nhất thì sao? Trong mắt người đời Võ thánh là mạnh nhất nhưng vẫn gặp phải họa sát thân, hoặc bị phong ấn, sống trong trời đất tất không khỏi phiền não. Có lẽ chỉ khi linh thức tịch diệt, mới thật sự không còn sóng gió.

Hắn hỏi: "Lão nhân gia định mang Lãnh Vũ đi?"

Lão nhân nói: "Không, nó chưa từng thấy ta, khi nó chăm chú quan sát tường băng, ta đọc cho nó nghe mấy chữ cổ đó. Nếu nó tỉnh lại, ngươi bảo nó ta đi rồi là được."

Nói đoạn, khối băng nứt toác rồi nổ vang, tan thành vạn mảnh, lão nhân gầy gò từ trong lướt ra.

Thiên địa tinh khí tràn tới điên cuồng, băng điện tựa hồ vang lên tiếng sấm, tiếng quỷ gào, phong lôi trận trận. Lão nhân gầy gò bị chìm trong quang hoa, tựa quả cầu da phồng lên, da thịt dần căng ra, trở thành nhẵn nhụi.

Chừng nửa thời thần sau, một trung niên tướng mạo đường đường xuất hiện trước mặt Độc Cô Bại Thiên, nháy mắt lão bá đã biến thành đại thúc.

Hắn tuy không phải lần đầu tiên chứng kiến một việc đặc dị như vậy nhưng vẫn không khỏi kinh ngạc.

"Lão… lão nhân gia có phải là bề ngoài vàng ngọc., bề trong…cái gì đó không?"

"Hừ."

Trung niên hừ lạnh, không giận mà oai, lạnh nhạt đáp: "Ngươi tự xử lý đi, ta phải đi, nếu tiểu nha đầu luyện công gặp vấn đề gì, ngươi giúp nó một tay."

Đoạn lướt đi như điện quang.

Độc Cô Bại Thiên như đang trong mộng, cầm chắc chiếc chìa khóa bước ra ngoài. Đến băng điện, nhìn thân thể Lãnh Vũ cứng đờ, hắn lẩm bẩm: "Rõ ràng cứng rồi là lão quái vật còn nói là tu luyện thần công."

Hắn đi quanh Lãnh Vũ hai vòng, định rũ bỏ lớp băng đọng trên mặt nàng, nhưng nhớ đến lời Võ thánh liền thôi.

Độc Cô Bại Thiên ở trong Lạc Thiên động ba ngày, liên tục vận chuyển thần công trong thân thể chống lại khí chí âm chí hàn. Hắn nghiên cứu chiếc chìa khóa, nhưng hắn thất vọng vì nó không xuất hiện mảy may dao động, cũng không còn khí tức lạnh lẽo, thật khiến người ta hoài nghi lúc phá trừ phong ấn, sát khí phát ra đó có phát ra từ nó không.

Bên ngoài thân thể Lãnh Vũ kết một lớp băng cứng, tái băng phong nàng.

Mười ngày sau, trong băng điện phát ra lớp lớp dao động tinh thần, lớp băng bao quanh Lãnh Vũ có khí tức sinh mệnh.

Độc Cô Bại Thiên tỉnh lại, nhảy bật lên, chăm chú nhìn khối băng.

Dao động tinh thần càng lúc càng mạnh, khối băng lắc lư, hai mắt Lãnh Vũ tựa hồ lóe quang hoa.

"Cốp, cốp."

Từ trên mình nàng, khối băng nứt toác, từng mảnh từng mảnh rơi xuống. Dung nhan tuyệt mĩ lạnh như băng sương lộ ra, hai mắt xuất hiện thần thái, thần quang lấp lánh.

Đột nhiên nàng nhìn thấy Độc Cô Bại Thiên đứng cạnh đó.

"Ngươi…là ngươi…" Dung nhan nàng thảm biến, làn da trắng ngần trở thành xanh lét, há miệng thổ ra một ngụm máu.

Lãnh Vũ hoa dung thảm đạm, thần thái lúc này tan biến, sa vào cảnh tẩu hỏa nhập ma. Nguồn truyện: Truyện FULL

Độc Cô Bại Thiên kêu lớn không ổn, vội đến sau lưng nàng, song chưởng tống ra một cỗ nội lực hồn hậu. Cương khí tinh thuần của hắn được tam đại thần quyết luyện hóa liên miên tràn vào thể nội nàng.

Chân khí có được từ thàn quyết như dòng nước miên man chảy vào thân thể Lãnh Vũ, màu xanh lét trên mặt tan dần, huyết mạch dần thông sướng.

Ba tháng nay, Lãnh Vũ ngày đêm khổ tu, tu vi dần thâm hậu, tuy chưa tham ngộ được Lạc Thiên quyết nhưng chỉ còn cách đế cảnh không xa, mười mấy hôm nay nàng ở trong cảnh giới kì diệu, tuy thân thể cứng lại nhưng cảm giác thần thức đang ngưng luyện, càng lúc càng mạnh, thể chất dần thay đổi theo hướng thoát thai hoán cốt.

Nàng tin tưởng rằng ngàn năm nay mình là người duy nhất đạt đến đây, chỉ cần sau này khổ luyện sẽ được như lời vị tiền bối ngầm chỉ dẫn, công tham hóa cảnh, ngộ thông sinh tử, đạt đến thánh cấp cảnh giới.

Nàng tuy không biết mình ở trong trạng thái nửa ngủ nửa mê này bao ngày, nhưng chắc chắc rất lâu. Bất quá nàng vạn lần không ngờ mở mắt ra lại thấy ngay đại cừu nhân, vừa kinh vừa giận. Cơn giận công tâm, lại thên chân khí bên ngoài mới vận chuyển, thành thử nàng tẩu hỏa nhập ma, triệt để hôn mê.

Qua nửa thời thần sau, nàng từ từ tỉnh lại, cảm giác bàn tây ấm áp đặt sau lưng, cương khí tinh thuần không ngừng tràn vào huyệt đạo, hiện tượng tẩu hỏa nhập ma tan hết, thoáng có dấu hiệu đột phá vương cấp cảnh giới, bước vào đế cảnh.

Lãnh Vũ cảm giác khí tức quen thuộc sau lưng, biết là ai, trong lòng có trăm ngàn ý vị, không ngờ được đại cừu nhân cứu mạng. Bao ngày nay nàng sống nhờ cừu hận, giờ hắn ở sau lưng, còn giúp nàng phá quan tiến vào đế cảnh, nàng lại có cảm giác không chân thật.

"Cừu nhân, cừu nhân…" Trong lòng nàng liên tục nhắc nhở.

Thân thể nàng rung lên, xung phá vương cấp hạn chế, bước vào đế cảnh, mắt nàng ánh lên hàn quang. Nàng quay lại xuất chưởng phát lực, ngọc thủ mềm mại như ngọc, quang huy lạnh lẽo đập vào ngực hắn.

Độc Cô Bại Thiên bị đánh thổ máu, thân thể lao vút đi, đập vào tường băng. Từng ngụm máu ộc ra, băng điện cực hàn khiến dòng máu bóng lập tức biến thành huyết tinh, quanh hắn toàn là những cục băng đỏ lòm.

Hắn liên tục ho ra máu, tựa hồ không thể dừng lại. Sau cùng sắc mặt hắn trở nên nhợt nhạt, một lớp băng mỏng ngưng kết, nháy mắt sau, hắn bị băng phong, thân thể cao lớn ngập trong khối băng.

Trong lòng nàng vô cùng phức tạp, tuy tự tay hạ được cừu nhân nhưng nàng không vui tí nào, mà mấy phần mất mát, mấy phần bàng hoàng, thậm chí hoang mang…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.