Bật Thốt Lên Nói Yêu Em

Chương 3:




6.
Tôi nhắn tin cho Tiểu Quất, bảo cô ấy đến nhà tôi uống rượu.
Nồng độ cồn không cao nhưng tôi uống hơn nửa bình đã có ba phần là men say.
Cô ấy chống đầu hỏi tôi: “Thật ra cậu không cảm thấy có nguyên nhân khác nên anh ta mới lên chiếc xe Maserati kia sao?”
“Ngay từ đầu khi nghĩ tới rồi vài lần gặp mặt thì không cảm thấy như vậy.”
Tiểu Quất ngạc nhiên nói: “Vậy vì sao cậu còn muốn chia tay?”
“Bởi vì dù sớm hay muộn thì cũng sẽ có ngày đó.”
Tôi quơ quơ bình rượu, nhìn chăm chú ánh sáng phản xạ trên bình.
“Hiện giờ anh ấy đã bước một chân vào giới giải trí, có cp đứng đầu chương trình, thậm chí còn có nhiệt nóng từ cp. Đây là việc làm cho mọi người đều cảm thấy vui, vì thế khoảng cách giữa tớ và anh ấy càng ngày càng xa.”
Tiểu Quất có vẻ muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng nhìn tôi một cái rồi nói:
“Cậu có từng nghĩ tới những băn khoăn đó cậu có thể nói cho anh ta nghe, sau đó lắng nghe yêu cầu của anh ta?”
Tôi im lặng thật lâu.
“Yêu đương là vì vui sướng chứ không phải đi tìm một người mẹ cho bản thân mình.”
Những lời này là bạn trai đầu tiên của tôi nói cho tôi biết, từ năm tôi hai mươi tuổi cho đến bây giờ vẫn còn nhớ.
Sau đó khi quen Lý Sâm, anh ta cũng nói:
“Khương Duyệt, em rất có bản lĩnh ở sự nghiệp nhưng em có cảm thấy bản thân đủ tư cách để làm bạn gái hay không? Có bạn gái nhà ai không biết làm nũng không? Có bạn gái nhà ai mà luôn chê bai tật xấu của bạn trai mình không?”
Sau đó nữa tôi quen Vệ Triều.
Những ngày yêu đương với anh ấy rất vui vẻ cũng bởi vì kinh nghiệm trước đó cho nên tôi không hề miệt mài theo đuổi những quan niệm của anh ấy, cho nên khi có khả năng xuất hiện phong ba tôi đã kịp thời dẫm phanh lại.
Tôi cho rằng bản thân đã làm rất tốt.
Nhưng khi Vệ Triều không còn liên lạc với tôi nữa bỗng nhiên lại có chút nhớ.
Thời gian đó tôi vẫn luôn nằm mơ, mơ về một năm này tôi ở cùng anh ấy, từng chi tiết đều được hiện lên rõ ràng.
Có khi nửa đêm tỉnh dậy ôm đầu gối ngồi ngây ngẩn một lúc rồi yên lặng dựng khung ảnh trên bàn dậy ngắm.
Là ảnh chụp chung của tôi với Vệ Triều, là những ngày đi chơi chúng tôi đã nhờ người chụp lại.
Rốt cuộc tôi cũng đã ý thức được bản thân mình thích anh ấy nhiều hơn mình tưởng.
Nhưng đã chậm.
Tôi đã đưa ra đề nghị chia tay, đã nói những lời tuyệt tình, đã khiến cho hai chúng tôi cách xa.
Cũng đúng lúc này bỗng nhiên Vệ Triều lên hot search.
Có người phát tán hình ảnh tối đó Vệ Triều lên xe của nhà đầu tư, chỉ trích anh ấy dùng quy tắc ngầm để đi lên.
Không chỉ có như thế, video ngày hôm đó tôi gặp mặt anh ấy ở tiệm ăn vặt và lần đầu tiên tôi gặp anh ấy cũng được cắt rồi đăng lên.
“Giá trị của anh nhiều nhỉ? Xem ra tôi không trả nổi rồi.”
“Đẹp trai dẫn talk show, có hơi lãng phí gương mặt kia của anh.”
Trước đó tôi chưa bao giờ nghĩ tới chỉ một câu nói bông đùa mà đã bị phóng đại lên cỡ đó.
“Có phải là người tài trợ cho trận bán kết và chung kết không? Đúng là không biết xấu hổ mà!”
“Nhìn mặt của cô ta đã biết được là người có chức quyền mơ ước những người đẹp trai trẻ tuổi.”
“Nói ra Vệ Triều cũng hầu hạ tốt đấy chứ, nếu không sao có thể đi thẳng tới chung kết được?”
“Cứu mạng, Hạ Tư Tư mau chạy đi, Vệ Triều không được sạch sẽ đâu.”
Tôi tắt điện thoại, cắn môi che dấu đi sự khủng hoảng.
Nâng mắt lên thấy có rất đồng nghiệp đang nhìn trộm tôi.
Tổng giám đốc đứng ở cửa gọi tôi: “Khương Duyệt, cô lại đây một chút.”
Cửa phòng họp bị khép lại, anh ta nói mấy lời thấm thía:
“Tài trợ chương trình là quyết định của công ty nhưng trước đó cô cũng không có nói cô và nghệ sĩ kia có mối quan hệ như vậy.”
Tôi há miệng th ở dốc: “Tôi và anh ấy là yêu đương bình thường.”
Anh ta như có thâm ý khác mà cười:
“Xem cố nói kìa, giờ có ai là không yêu đương bình thường đâu? Nhưng vì để tránh tị hiềm thì những chuyện khác tôi sẽ giao cho người khác phụ trách.”
Tôi nghe hiểu được ý tứ sâu bên trong đó: “Cho nên tôi cũng không cần đến công ty nữa có đúng không?”
“Cô đừng nghĩ như thế, cô là nhân viên ưu tú của công ty chờ khi chương trình kết thúc, trận sóng gió này qua đi, là có thể trở về.”
Mặt tôi vẫn không có biểu cảm gì, chỉ gật đầu rồi đi ra ngoài.
Giao công việc cũng mau, mặc kệ là bản thảo hay phương án tất cả đã được tôi làm xong bọn họ chỉ cần làm tiếp là được.
Trên đường về nhà Vệ Triều có gọi điện thoại cho tôi.
Tôi nhìn chằm chằm cái tên hiện trên màn hình cho đến khi nó tắt đi.
Sau đó màn hình lại sáng.
Là Vệ Triều gửi tin nhắn Wechat cho tôi.
“Đừng sợ, mọi chuyện đã có anh.”
Đúng vậy, anh ấy là người của giới giải trí chắc chắn đã thấy hot search sớm hơn cả tôi.
Huống chi vừa nãy người tiếp nhận công việc đã chào hỏi qua với anh ấy.
Tôi nghĩ một lát sau đó đứng dưới bồn hoa nhắn tin cho anh ấy.
“Không cần phải lo cho em, mà anh đó, giờ đã sắp tới chung kết nếu người phụ nữ đó đúng là bà con xa với anh thì có thể nghĩ ra được cách gì không, ít nhất…” Còn chưa đánh xong tôi đã rơi vào vòng tay ấm áp.
Cả người tôi chìm vào vòng ngực quen thuộc, suýt chút nữa làm rơi di động, cũng may bàn tay ấy đã kịp thời cầm lấy.
Ngẩng đầu lên thấy gương mặt của Vệ Triều.
Anh ấy đội mũ lưỡi trai màu đen, vành nón bị đ è xuống thấp, khẩu trang che đi nửa gương mặt chỉ để lộ ra đôi mắt sáng ngời.
Tôi ngơ ngẩn: “Tối nay sẽ phát sóng trực tiếp đêm chung kết sao giờ anh lại ở đây?”
“Tới xác nhận xem em có an toàn hay không.” Anh ấy buông tôi ra lùi về sau hai bước, vẫy tay với tôi: “Em về nhà đi, đừng mở cửa, nhớ phải xem phát sóng trực tiếp tối nay đó.”
“Anh sẽ giải quyết tất cả.”
7.
Buổi tối, tám giờ, chính thức bắt đầu buổi phát sóng trực tiếp.
Dựa theo thứ tự bốc thăm, Vệ Triều là người thứ ba lên sân khấu.
Không biết có phải ảo giác của tôi hay không, tối nay anh ấy mặc bộ tây trang, tạo kiểu tóc, mím môi đứng đó nhìn ra khí chất nghiêm nghị của nhà tư bản.
Quan trọng hơn là khi anh ấy lên sân khấu đã nói bản thân chưa chuẩn bị bản thảo.
“Gần đây có rất nhiều hot search về tôi, nào là được hai phú bà bao nuôi một soái ca khốn khổ. Tại đây tôi xin làm sáng tỏ một chút, đúng là tôi rất đẹp nhưng không hề nghèo khó. Vốn dĩ tôi muốn lấy thân phận người thường để sống chung với mọi người không ngờ lại gây ra hậu quả như này, tôi không muốn giả vờ nữa cho nên sẽ ngả bài—”
Anh ấy nghiêng người, hô to với nhà tài trợ đang ngồi ở kia một tiếng: “Mẹ!”
Tôi: “...????”
Người phụ nữ mặc trang phục màu lục được làm từ tơ tằm đứng lên gật đầu rồi ngồi xuống.
“Tôi thừa nhận chiếc xe Maserati kia có hơi màu mè quá nhưng là do mẹ tôi thích.”
“Là mẹ ruột chứ không phải mẹ nuôi, được hộ khẩu của quốc gia công nhận.”
Nói xong anh ấy lấy sổ hộ khẩu từ trong túi ra, lay lay trước ống kính.
“Còn một lời đồn nữa, thực chất tôi và cô ấy đúng là có mối quan hệ không chính đáng— Người đó là bạn gái của tôi, chúng tôi là cặp đôi yêu đương tự do.”
“Tôi còn muốn hỏi người anh em quay video kia một chút, ngày hôm đó nhìn thấy chúng tôi vào trong tiệm ăn nhưng có nghĩ tới có phú bà nào dẫn người tình đi ăn một chén miến huyết vịt chỉ có giá mười tám tệ không?”
Tôi ngồi trước máy tính, nhìn anh ấy đi xuống, cả đầu trống rỗng.
Nháy mắt ma xui quỷ khiến như thế nào thế hả?
Nếu loại chuyện này là thật thì….
Chẳng lẽ trên thế giới này thực sự có Ultraman sao?
“Khương Duyệt!”
Tôi bỗng nghe thấy Vệ Triều gọi mình.
Giật mình hồi phục lại tinh thần, nhìn thẳng vào màn hình.
Cách một tấm màn hình đôi mắt của anh ấy như dính lên người tôi.
“Đợi lát nữa khi anh xuống khán đài gọi điện cho em, em có thể chứng minh cho mọi người thấy là người đàn ông hài hước cũng có được tình yêu được không?”
Màn biểu diễn của anh ấy kết thúc.
Tôi nhìn anh ấy xuống khán đài đi vào phòng, máy quay đuổi theo, anh ấy lấy điện thoại ra, bấm số.
Điện thoại trên bàn của tôi vang lên.
Tôi cầm lấy nó, ấn nhận.
“Anh không lừa em.” Anh ấy nói: “Khương Duyệt, mỗi câu anh nói với em đều là sự thật.”
Tôi im lặng một lúc: “Nhưng hôm đó, em đã hiểu lầm anh cũng nói những lời không dễ nghe.”
“Em cảm thấy anh sẽ tin sao?”
Anh ấy hỏi lại tôi: “Mặc dù anh không có dáng vẻ thông minh nhưng ngày đó khi em nói chuyện tay vẫn luôn nắm chặt đôi đũa, nước mắt cũng sắp rơi ra ngoài, em cảm thấy anh không nhìn ra được đó là thật lòng hay giả dối ư? Dù gì anh cũng là một diễn viên.”
“Nhưng…”
“Vì sao không nói những suy nghĩ của em cho anh biết, vì sao không đưa ra bất kỳ yêu cầu gì với anh?” Anh ấy tiếp tục hỏi tôi: “Chỉ cần em nói ra anh đều có thể làm được.”
Tôi hít sâu một hơi: “Vệ Triều, cuộc đời em chỉ có nỗi buồn nhưng anh lại là người có tiền đồ hơn em tưởng tượng.”
“Đừng lãng phí trên người em, đi tìm người khác rồi yêu đương bình thường đi.”
“Anh không cần.”
Vệ Triều nói không chút do dự: “Em ở nhà chờ anh, chờ kết thúc trận thi đấu anh sẽ qua đó tìm em.”
Dừng lại một chút, bỗng nhiên anh ấy nhẹ giọng nói: “Anh và tạp dề đều rất nhớ em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.