Bất Sát

Chương 27: Long tể 03




Gre không trực tiếp xuất hiện trước mặt Ngân Nguyệt, mà là trốn ở dưới bóng cây gần đó, giống mấy lần đi nhìn lén trước đây... Xí xí, nhìn lén cái gì, hắn là quang minh chính đại mà nhìn! Chỉ là làm biếng xuất hiện trước mặt mọi người mà thôi.

Đứa trẻ đang luyện võ dưới trăng, thân thể nho nhỏ lúc nhảy lúc tung, bước chân khẽ nhún rồi xoay người, hệt như cánh bướm tung tăng bay múa, hai tay lấp lóe ánh sáng bạc, một tay là gậy một tay là đao, chính là Toái Ngân.

Chà chà, phong phiêu nhận này luyện không tệ, nói không chừng so với hắn còn... Hừ! Chỉ là không tệ mà thôi. Gre không muốn thừa nhận đứa trẻ này múa lên còn nhẹ nhàng linh hoạt hơn mình nhiều, tính cách của hắn không thích hợp với phong phiêu nhận lắm, múa lên kình lực có dư mà không đủ nhẹ nhàng, không hợp chữ "phiêu" của phong phiêu nhận.

Mới đầu không muốn thừa nhận đứa trẻ này múa rất tốt, nhưng Gre càng nhìn càng ngạc nhiên, đứa trẻ này mới mười tuổi, vậy mà có thể lĩnh ngộ phong phiêu nhận thâm sâu đến thế, đứa trẻ này nếu như là của hắn sinh ra... may mà không phải do hắn sinh, bằng không được nuông chiều như Jasia thì thật quá đáng tiếc.

Không phải con của mình mới có thể hành hạ nó không kiêng nể. Gre dù có vô tâm làm sao, một mình sống ở dị thế giới vẫn sẽ cảm thấy hiu quạnh, sau khi có Jasia mới cảm thấy mình có liên quan với thế giới này, cho nên cưng chiều con gái đến vô biên.

Ngân Nguyệt cất Toái Ngân đi, cẩn thận treo nó ở bên hông một cách quý trọng, sau đó ngẩng mặt về phía trăng, ánh trăng chiếu cho khuôn mặt nhỏ bé đó trở nên sáng trong như ngọc, nó nhắm đôi mắt lại, rồi cứ như thế đứng yên bất động.

Đây là chuyện làm sao? Gre thấy vậy rất khác thường, suýt nữa tưởng rằng đứa trẻ này là một yêu quái, đang hấp thu tinh hoa nhật nguyệt để tu luyện! Đây cũng tính là hợp lý, với tư chất của Ngân Nguyệt, là yêu quái mới bình thường. Lúc này, Gre đột nhiên cảm giác được một đợt dò xét yếu ớt...

Ý thức ngoại phóng? Gre ngẩn ra, đứa trẻ này còn quái hơn cả yêu quái nữa.

Ngân Nguyệt đột ngột mở mắt ra, hô về phía bóng cây: "Là ai đang ở đó?" Thần sắc của nó nghiêm túc, tư thái cảnh giới, tay đã đặt lên Toái Ngân ở bên hông, nhưng một đứa trẻ mười tuổi dù có nghiêm túc làm sao, khuôn mặt trẻ con và giọng nói trong trẻo vẫn không có bao nhiêu uy nghiêm.

Gre nhíu mày, bước ra khỏi bóng cây.

Ngân Nguyệt vừa nhìn thấy Gre là mắt lập tức sáng lên, khẽ gọi một tiếng "chủ thượng" rồi sau đó vội vàng hành lễ.

Trải qua nhiều lần "dạy dỗ", nó đã không còn dám nhào về phía Gre giống như mấy năm trước nữa, không nói Gre sẽ trực tiếp cho nó một cước, Túy Lâm cũng sẽ hung dữ trừng phạt nó, nếu Jasia nhìn thấy, còn sẽ bị chơi ác, nhưng Ngân Nguyệt cũng không để ý Jasia, so với cú đạp tàn nhẫn của Gre và trừng phạt của sát thủ đạo sư, chơi ác của Jasia chỉ là trò chơi khăm vô hại mà thôi, có lúc trò đùa ác của cô còn khiến cho Gre đến thăm hỏi, cho nên Ngân Nguyệt cũng không ghét cô.

"Ngươi tự lĩnh hội được ý thức ngoại phóng?" Giọng điệu của Gre vô cùng nghiêm khắc.

Ngân Nguyệt ngẩn ra, trước kia cho dù Gre đạp nó ra, cũng sẽ không có biểu tình nghiêm khắc hay tức giận, phần lớn là không quan tâm hoặc đùa cợt, hiện tại Gre đã thay thần sắc khác, Ngân Nguyệt không biết là vì sao, nhưng nó trực giác cảm thấy nếu trả lời không đúng, có lẽ nó chưa kịp làm nhiệm vụ ngày mai đã chết rồi.

"Là đạo sư dạy."

Nghe vậy, sắc mặt của Gre thoáng thả lỏng. Còn may, nếu như mười tuổi đã tự lĩnh hội được ý thức ngoại phóng, Gre thật có chút muốn nổ banh xác Ngân Nguyệt ngay bây giờ, nói nó là yêu quái cũng không đủ! Gần như là thần tiên rồi! Như vậy để nó lớn lên, đầu óc chỉ cần lệch lạc một tí thôi, có khi thế giới sẽ bị hủy ở trong tay nó!

Tuy nói Gre có chút tịch mịch, nhưng vẫn muốn sống tiếp.

Mặc dù nghe thấy là do đạo sư dạy, Gre tuy yên tâm, nhưng vẫn có chút không vui, hắn chưa có hạ lệnh, Túy Lâm dạy cái gì mà dạy? Nếu sau này Ngân Nguyệt trở thành đệ nhất sát thủ, công lao tính là của hắn hay là của Túy Lâm?

Danh hiệu lão sư thiên tài không thể rơi vào tay người khác.

Gre quyết định đòi lại vị trí lão sư, cúi đầu nhìn Ngân Nguyệt một cái, khuôn mặt nhỏ bé của nó vẫn trắng nõn như xưa, ngũ quan lại thanh tú, là một đứa trẻ ai thấy đều yêu, hoàn toàn không có dáng vẻ của sát thủ học đồ.

Gre không biết nói gì, sát thủ học đồ cho dù không bị phơi nắng thành đen ít nhất da cũng là màu đồng, trừ phi là sát thủ cần huấn luyện thành mỹ nhân gián điệp, mới cố ý tiến hành huấn luyện ở trong phòng, bằng không ngày ngày dãi nắng dầm mưa bên ngoài, làm sao trắng nõn thanh tú cho nổi?

Ngày ngày Ngân Nguyệt cứ trắng nõn thanh tú như thế cho hắn xem, Gre cảm thấy mình chắc chắn là nhặt phải yêu quái rồi, chẳng qua cho dù Ngân Nguyệt là yêu quái cũng không cần lo, đừng nhặt phải thần tiên là được, nếu không Gre sẽ rất muốn thử xem mùi vị giết thần.

"Công pháp của ý thức ngoại phóng mà Túy Lâm dạy ngươi là bộ nào?"

Mặc dù không hiểu ý nghĩa của cái từ ý thức ngoại phóng này lắm, nhưng gần đây Túy Lâm cũng chỉ có dạy một bộ công pháp này mà thôi, Ngân Nguyệt ngoan ngoãn trả lời: "Vũ tâm ý thức."

Gre vừa nghe, rồi lại nhìn bộ dạng của Ngân Nguyệt, có chút không xác định bộ công pháp này rốt cuộc có thích hợp hay không, vũ tâm ý thức chủ yếu là lãnh tình lãnh tâm, là sự lãnh tĩnh tuyệt đối, Ngân Nguyệt đúng là trông như một đứa trẻ lãnh tĩnh, nhưng còn cách lãnh tĩnh lãnh tâm rất xa.

Suy nghĩ một hồi, Gre nhớ tới vừa rồi Ngân Nguyệt đã đạt được trình độ ý thức ngoại phóng, hỏi: "Túy Lâm dạy ngươi bộ công pháp này lúc nào?"

"Ba ngày trước." Ngân Nguyệt cúi thấp đầu, xấu hổ nói: "Sư phụ muốn con phải học được trong ba ngày, nhưng con sáng hôm nay vẫn chưa học được, lão sư rất thất vọng, cho nên con muốn buổi tối tự thử lại xem."

Ba ngày trước? Da mặt của Gre giật một cái, đứa trẻ này cho dù chỉ là yêu quái, cũng cách thần tiên không xa. Hơn nữa Túy Lâm vậy mà còn thất vọng? Ba ngày học được vũ tâm ý thức, hắn làm sao không biết sát thủ đạo sư dưới trướng mình có nghiêm ngặt như thế, chẳng trách 5 năm gần đây không có lấy nửa tên sát thủ học đồ đạt tiêu chuẩn!

Gre đã quên rằng mình vì để làm khó Ngân Nguyệt, ngay cả những học đồ khác cũng bị làm khó theo, khiến cho học đồ tử thương nghiêm trọng, càng không biết suy luận yêu cầu của Túy Lâm là bởi vì ngày mai Ngân Nguyệt đã phải đi đến khu sói.

"Vừa rồi..." Khuôn mặt nhỏ của Ngân Nguyệt lộ ra bối rối, không xác định lắm mà lẩm bẩm: "Hình như đã thành công?"

Gre cả kinh, vội vàng phủ nhận: "Không có thành công!" Nếu nói Ngân Nguyệt đã thành công, đó chẳng phải đại biểu sư phụ của nó là Túy Lâm sao? Giỡn à, danh hiệu này làm sao có thể cho người khác, cho dù hắn không cho phép Ngân Nguyệt gọi hắn là sư phụ, nhưng cũng không thể để cho nó gọi người khác là sư phụ!

"Vẫn không được sao?" Ngân Nguyệt cúi đầu, thoạt nhìn vô cùng hổ thẹn.

Gre ho một tiếng: "Thấy ngươi còn tính là chăm chỉ, ta sẽ dạy ngươi vận dụng vũ tâm ý thức như thế nào, nhớ, vũ tâm ý thức là của ta dạy ngươi!"

Chủ thượng muốn đích thân dạy nó? Ngân Nguyệt ngẩn ra một chút, sau đó hai mắt sáng lên, hết sức hăng hái hô lớn: "Dạ nhớ!"

Đối với chủ thượng, nó luôn luôn có cảm giác ỷ lại khó mà nói rõ được, mặc dù ký ức được chủ thượng nhặt được đã trở nên mơ hồ, nhưng vẫn nhớ sự hiu quạnh vừa lạnh vừa đói kia, khó khăn lắm mới được chút ấm áp, nhưng lại bị giằng ra, cuối cùng là vòng ôm của chủ thượng, rất ấm áp rất an tâm, cho dù chủ thượng không bao giờ bế nó nữa, nhưng Ngân Nguyệt chưa từng quên chút ấm áp đó.

Dưới ánh trăng, đôi mắt của Ngân Nguyệt lấp lánh ánh sáng bạc. Thật quá sáng ngời, Gre quay mặt đi, lạnh lùng nói: "Nếu như ngươi tối nay không học được vận dụng vũ tâm ý thức, ta sẽ tự tay giết ngươi!"

Không có vũ khí, vừa lại không vận dụng vũ tâm ý thức, Ngân Nguyệt không bằng chết ở trên tay hắn cũng tốt hơn bị bầy sói gặm rỉa.

"Vâng!"

◊◊◊◊

Sáng hôm sau, Túy Lâm dẫn Ngân Nguyệt đi gặp chủ thượng, hắn nghĩ chủ thượng đối xử với Ngân Nguyệt thật sự khác biệt, mặc dù sát thủ đi khu sói thí luyện có nghĩa là xuất sư, hết sức trọng đại, nhưng đối với chủ thượng cũng chỉ là một chuyện nhỏ, trước giờ chưa từng thấy chủ thượng có hứng thú với việc sát thủ học đồ khác đi hang sói thí luyện, chứ đừng nói để cho học đồ gặp hắn trước khi thí luyện.

Ngân Nguyệt vừa đi vừa đặt ý thức ở viên đá nhỏ trong túi, cảm giác mỗi lần lăn chuyển của nó, đây là cách luyện tập mà chủ thượng dạy cho nó, sắp đến khu sói rồi, nó phải tranh thủ thời gian luyện tập.

Túy Lâm liếc mắt, hắn không phải không phát hiện sự khác thường của Ngân Nguyệt, nhưng hắn không có hỏi nhiều, người Ngân Nguyệt duy nhất để ý chỉ có chủ thượng, mà hành vi của chủ thượng không phải điều Túy Lâm có thể hỏi.

Đi đến Long Quỵ Các của Gre, Túy Lâm cao giọng hô: "Túy Lâm mang Ngân Nguyệt đến diện kiến chủ thượng."

Từ bên trong truyền đến một tiếng biếng nhác "vào đi".

Đây lả tiếng của chủ thượng? Túy Lâm có chút ngờ vực, chủ thượng vậy mà đã chờ sẵn rồi sao? Trước kia cho dù nhận được mệnh lệnh của chủ thượng đến diện kiến, phần lớn cũng phải chờ, chờ nửa ngày cũng là ngắn rồi, từng có sát thủ chờ suốt một tuần, cuối cùng mới thấy chủ thượng đi ra, còn ngạc nhiên hỏi sát thủ đó ở đây làm gì —– chủ thượng đã quên mất việc gọi hắn.

"Chủ thượng, Ngân Nguyệt đã đến."

Gre nằm nghiêng ở trên ghế, "ừ" một tiếng, nhìn khuôn mặt nhỏ trắng sạch của Ngân Nguyệt, đôi mắt bạc kia vừa nhìn thấy hắn liện lập tức sáng lấp lánh, tâm tình của Gre vẫn không tệ, ánh mắt này khiến hắn lại nhớ đến đứa trẻ trước kia từng nuôi, đứa trẻ đó cũng là một đứa quật cường, bất luận Gre giày vò nó làm sao, nó vẫn lì lợm bám lấy, rõ ràng có người khác để bám, hơn nữa người khác sẽ cưng chiều nó, nhưng nó cứ thích bám vào Gre.

Gre mỉm cười, đây khiến trong lòng Túy Lâm càng an ổn, đang muốn yêu cầu một số món đồ trợ giúp cho Ngân Nguyệt, lại nghe thấy...

"Giao Toái Ngân ra đây." Gre hờ hững nói: "Tư chất Ngân Nguyệt không tệ, tay không đến khu sói đi, nó ứng phó được."

Tay không? "Chủ thượng xin nghĩ lại!" Túy Lâm không dám tin, chủ thượng không phải đích thân ban vũ khí sao? Tại sao còn muốn đòi lại? Ngân Nguyệt còn nhỏ tuổi, căn bản không có bao nhiêu sức lực, không có vũ khí làm sao giết sói!

Gre nhíu mày, Túy Lam trước kia là một sát thủ giỏi, sau khi về hưu là sát thủ đạo sư không tệ, về lòng trung thành cũng không cần hoài nghi, cho nên hắn không so đo việc đối phương thỉnh thoảng lên tiếng nghi vấn, nhưng không đại biểu hắn sẽ cho phép đối phương chống lại mệnh lệnh hắn đã hạ!

Thấy Gre trầm mặt, trong lòng Túy Lâm hoảng hốt, vội vàng cúi đầu không dám nói nữa.

"Ngân Nguyệt đã học được huyết phiêu chân khí, phong phiêu nhận, bây giờ ngay cả vũ tâm ý thức cũng đã học được, ngươi không còn thứ gì dạy cho nó, sau này ngươi không cần dạy nó nữa."

Túy Lâm mới đầu sửng sốt, đang muốn nói Ngân Nguyệt đã học hết rồi, nhưng vẫn còn ở đoạn giữa mà thôi, không ai dạy dỗ làm sao học lên được? Nhưng vừa nghĩ đến điều này lại thầm cười khổ, Ngân Nguyệt nếu không có vũ khí mà đi đến khu sói, thật sự còn có sau này sao?

"A..." Ngân Nguyệt nhìn thanh Toái Ngân đó bị lấy đi, chỉ có thể cố nhẫn nhịn không nhào lên đoạt lại từ trong tay Túy Lâm, nó tuy quyến luyến chủ thượng, nhưng cũng vô cùng cung kính đối với sư phụ là Túy Lâm, nó cảm giác được sư phụ có ý tốt với mình, ở trong tổ chức sát thủ, "ý tốt" là tình cảm vô cùng xa xỉ.

Nhìn thấy sự tiếc nuối của Ngân Nguyệt đối với Toái Ngân, Gre cười nhạt nói: "Ngân Nguyệt, ngươi nếu còn sống trở về, ta sẽ trả Toái Ngân cho ngươi, hơn nữa sẽ đích thân dạy dỗ ngươi, ngươi sẽ trở thành đệ nhất sát thủ!"

Đôi mắt Ngân Nguyệt phát sáng, lại không phải vì danh hiệu đệ nhất sát thủ, mà là vì Toái Ngân, vì chủ thượng sẽ đích thân dạy dỗ nó!

So với sự mừng rỡ của Ngân Nguyệt, toàn thân Túy Lâm lại run lên, trong lòng cay đắng, biết Ngân Nguyệt tuyệt đối sẽ trở về không được.

Chủ thượng, ngài có biết bao nhiêu sát thủ muốn cái danh hiệu đệ nhất sát thủ này không? Lời này của ngài sẽ dẫn tới bao nhiêu nguy cơ bị giết cho Ngân Nguyệt, ngài có biết không?

"Đi đi." Gre một tay xoay Toái Ngân, ánh sáng bạc lấp lánh, khiến Ngân Nguyệt dán mắt nhìn.

"Vâng!"

Hai người ra khỏi Long Quỵ Các. Ngân Nguyệt có chút nghi hoặc hỏi: "Lão sư, con không còn Toái Ngân nữa, có thể đi nhận hai thanh chủy thủ không?"

"Không được, chủ thượng chính miệng nói muốn ngươi đi tay không." Túy Lâm nắm chặt tay, sớm biết như thế, hắn đã tranh thủ thời gian để cho Ngân Nguyệt học thêm mấy chiêu quyền kỹ và chưởng kỹ.

Lúc này, hắn đột nhiên nhớ tới lời chủ thượng vừa rồi nói, vội vàng kéo Ngân Nguyệt rời xa Long Quỵ Các, sau đó xoay người ngồi xuống nắm chặt hai vai của Ngân Nguyệt, dưới lòng run lên, đôi vai nhỏ bé làm sao, giống bóp nhẹ sẽ gẫy, lại phải đi đối kháng với răng nhọn vuốt sắc của bầy sói.

Túy Lâm cảm thấy mình già thật rồi, từ lúc nào cũng biết đau lòng cho những học đồ này? Có lẽ Ngân Nguyệt thật sự khác biệt, mặc dù đã thấy rất nhiều cái chết, nhưng đôi mắt bạc kia vẫn trong sạch như thế.

Thực sự không đành lòng với đứa trẻ này, Túy Lâm cẩn thận căn dặn: "Ngân Nguyệt, ngoại trừ sói, ngươi còn phải coi chừng người."

Ngân Nguyệt khó hiểu hỏi: "Khu sói cũng có người sao?"

"Vốn không có, gần đây không có sát thủ đạo sư khác đề xuất thí luyện khu sói, nhưng..."

Lời của chủ thượng vừa ra, sợ rằng sát thủ đạo sư khác sẽ nhận được nhờ vả của sát thủ hiện nhiệm, để cho sát thủ học đồ vào khu sói truy sát Ngân Nguyệt. Những sát thủ thì không dám tự mình vào khu sói ám sát, đây sẽ chọc giận Gre, sát thủ ra tay với học đồ, vậy còn cần mặt mũi không? Nhưng nếu đều là sát thủ học đồ, bọn họ ra tay với Ngân Nguyệt sợ rằng Gre cũng sẽ không quản nhiều, tranh đấu giữa những sát thủ học đồ vốn đã là quy định ngầm của tổ chức.

"Việc đầu tiên sau khi đến khu sói là phải tìm cái nơi trốn cho kỹ một chút." Túy Lâm cẩn thận căn dặn: "Nếu như nhìn thấy người, ngươi nắm chuẩn thời cơ giết hắn ngay, đoạt vũ khí của hắn, sau đó để cho bầy sói ăn thi thể của hắn, bầy sói nếu ăn no, ngươi sẽ an toàn hơn, biết không?"

Ngân Nguyệt trợn lớn mắt, cho dù nó đã thấy rất nhiều tử vong, nhưng chuyện giết người cho sói ăn vẫn khiến nó cảm thấy buồn nôn.

Thấy thần sắc của Ngân Nguyệt, Túy Lâm lần nữa cảm thấy đứa trẻ này thật sự còn quá nhỏ, thật sự quá nhỏ rồi.

Hắn nghiêm giọng nói: "Không cho phép lộ ra thần sắc này! Ngân Nguyệt, ngươi là sát thủ, giết người là chuyện ngươi nên làm, dùng thi thể cho sói ăn thì làm sao? Lúc cần thiết ngươi ngay cả người chết cũng phải ăn! Sát thủ không cần trái tim!"

Sát thủ vô tình. Ngân Nguyệt biết đạo lý này, nó cũng hờ hững nhìn những đứa trẻ xung quanh qua qua lại lại 5 năm rồi, nhưng những đứa trẻ đó cuối cùng không phải chết ở trên tay nó, bây giờ lại muốn nó tự tay giết người, thậm chí lấy thi thể cho sói ăn!

Thấy thần sắc của Ngân Nguyệt, Túy Lâm không yên tâm, hắn nhìn chằm chằm vào con ngươi của Ngân Nguyệt nói: "Bất luận thế nào ngươi cũng phải sống tiếp, Ngân Nguyệt ngươi hãy nhớ ngươi phải sống trở về!"

Ngân Nguyệt trịnh trọng gật đầu, nó muốn sống trở về, lấy lại Toái Ngân, để cho chủ thượng đích thân dạy nó.

————-

Trung Thu vui vẻ ^^


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.