Bắt Rồng Làm Hậu (Phược Long Vi Hậu)

Chương 20: Hoàng hậu tỉnh lại




“Không phải ngươi có đạo hạnh vạn năm sao? Tại sao lúc nào cũng yếu đuối như này, giống như chỉ cần chạm vào là sẽ chết vậy.” Yến Diên đưa Huyền Long lên giường, dùng khăn tay lau đi những giọt mồ hôi trên trán y.
Huyền Long đau đến mức tâm trí trở nên mơ hồ, nhân lúc ý thức của bản thân vẫn còn sót lại một chút, Huyền Long mở đôi mắt màu xanh thẳm nhìn Yến Diên, thật ra y khá thích cảm giác này, mỗi lần y bị thương, người này vẫn luôn rất quan tâm đến y.
Yến Diên nhíu mày, hành động có phần thô lỗ, giống như muốn chà xát vào làn da của Huyền Long vậy: “Ngươi đang giả vờ sao? Khiến cho ta đau lòng, sẽ không đối xử tàn nhẫn với ngươi.”
Huyền Long ngược lại càng không cảm thấy đau, bởi vì cơn đau bụng ấy đã khiến cho y quên đi tất cả mọi cơn đau khác rồi, trong cơn mê man, y dường như nhìn thấy đôi mắt của Yến Diên đang đỏ, thế nên y liền thuận theo lời hắn, yếu ớt mà nói: “Ừm, giả vờ đó.”
Thế nên ngươi đừng vì ta mà buồn bã.
“Ta biết ngay mà.” Giọng điệu của Yến Diên lập tức thay đổi.
“Tên rồng ngu ngốc như ngươi cũng không ngốc giống như vẻ bề ngoài, thật ra cũng khá có tâm cơ đó, nếu không sao có thể khiến ta say mê mà luôn xoay quanh ngươi như vậy.”
Tâm cơ?
Tại sao phải tâm cơ…?
Nếu như đặc biệt thích hắn được gọi là tâm cơ, thì y có đó. Còn có rất nhiều, rất nhiều.
Huyền Long: “Ừm, ta có tâm cơ.”
Yến Diên thật sự bị y làm phiền lắm rồi, đột nhiên hắn đập tay xuống mép giường, hét lớn: “Ngươi không được nói nữa! Ta không muốn nghe ngươi nói.”
Huyền Long vừa nghe thấy, có chút sững sờ, nhưng sau đó liền quay đầu sang một bên, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Một lúc sau đó, y nghe được giọng nói của Yến Diên: “Ngươi ngủ một giấc thật tốt đi, thái y của loài người không thể trị bệnh cho ngươi được, truyền đến cũng không có tác dụng gì.”
“Hôm nay ngươi làm sao thế? Rõ ràng vừa nãy ta còn chưa đụng đến ngươi,”
Huyền Long mệt mỏi rã rời, cố gắng mở mắt rồi quay đầu nhìn Yến Diên, hắn đột nhiên lấy lại bình tĩnh, giống như người lên cơn phẫn nộ vừa nãy không phải là hắn vậy, lúc này nhìn hắn như một đứa trẻ đang phạm lỗi, tinh thần sa sút.
Lúc bước vào cửa, Yến Diên bên trong vẫn còn đang để không, sau đó còn tùy tiện tìm tiết y mặc vào một cách qua loa, thời tiết quá nóng khiến cho mái tóc hắn đẫm mồ hôi, đầu tóc rối bù, khi nhìn vào lại cảm thấy có chút thảm hại. Nhưng gương mặt ấy vẫn cao quý và xinh đẹp, xinh đẹp như thể không phải người phàm vậy.
Hắn vốn chỉ mới mười chín tuổi.
Long tộc một trăm tuổi là thành niên, năm mười chín tuổi vẫn còn là một con rồng nhỏ lăn lộn trong bùn lầy, bản thân vốn dĩ lớn hơn hắn rất nhiều, theo lý mà nói nên nhường nhịn hắn, yêu thương hắn.
Thấy Huyền Long không nói gì, Yến Diên nắm lấy bàn tay đang đặt trên chăn gấm của y, từ từ nắm chặt: “A Bạc, ngươi nhất định không được chết đó.”
Huyền Long nhìn thấy vành mắt của hắn đỏ ửng lên, liền đưa tay lên chạm vào gương mặt trắng trẻo của Yến Diên một cách yếu ớt, an ủi nói: “Ta sẽ không chết đâu.”
Cho dù là bởi vì người trước mặt, y cũng sẽ sống thật tốt.
Yến Diên đoán rằng vết thương cũ của Huyền Long tái phát, thế nên y mới yếu đuối đến như vậy, dù sao vết thương đó cũng thật sự nghiêm trọng, nhưng hắn không dám hỏi nhiều, bởi vì tất cả những điều đó đều do hắn mà nên, thậm chí sau này hắn vẫn còn làm như vậy.
Yến Diên ép buộc bản thân không được nghĩ như vậy, hắn ôm lấy eo của Huyền Long khi y nằm xuống giường, ghé sát vào tai y nói: “A Bạc, vừa nãy lúc vào cửa, ngươi đã nói gì với ta vậy?”
Hóa ra hắn không nghe rõ…
Ý thức của Huyền Long đã dần trở nên mơ hồ, y cố gắng gượng nói: “Không nói gì cả.”
Có những lời chỉ có thể nói một lần, lần thứ hai rất khó để mở miệng, đặc biệt là với tính cách trầm lặng như vậy của y.
Nhưng Yến Diên quyết không chịu bỏ qua cho y, liền cắn vào tai y: “Ngươi lừa ta, rõ ràng ta có nghe thấy người đang lẩm bẩm điều gì đó.”
“Ngươi nghe nhầm rồi…” Huyền Long khép đôi mắt đầy mệt mỏi lại, giọng nói cũng nhỏ dần đi, cuối cùng không thể chịu được nữa mà chìm vào cơn mê.
Mẫu hậu của Yến Diên qua đời khi hắn còn rất nhỏ, từ đó hắn lớn lên bên cạnh Ngọc quý phi, nhưng chung quy thì cả hai cũng không hề có bất cứ quan hệ huyết thống nào, thế nên dần dần cũng có khá nhiều sự xa cách. Trước mặt người khác hắn luôn tỏ ra là một người luôn có quy củ, rất có phong thái của một thái tử. Trước mặt phụ hoàng, hắn luôn thể hiện là một người con thông minh sáng suốt, biết tiến biết lùi. Đến khi hắn lên ngôi, trở thành hoàng đế, cũng phải khiến bản thân mình trở thành một vị vua giết phạt quyết đoán, tuyệt đối không thể để lộ bất cứ điểm yếu nào, nếu không sẽ hoàn toàn thua cuộc, cho dù là trước đây hay là bây giờ, và ngay cả sau này cũng như vậy.
Khi phụ vương còn tại thế, hắn chưa bao giờ được làm nũng với người.
Vậy mà khi ở trước mặt Huyền Long, hắn cứ như một đứa trẻ chưa trưởng thành, không những vừa làm nũng, mà nếu như Huyền Long có chút gì khiến hắn không vừa ý, hắn sẽ khóc lóc om sòm, cũng có lẽ là bởi vì hắn biết Huyền Long sẽ yêu thương hắn, trân trọng hắn, nên mới không kiêng nể gì như vậy.
“Không được, ta không dễ dàng gì mới có thể đến bên cạnh ngươi một chút, sao ngươi có thể nói ngủ là ngủ được cơ chứ…” Yến Diên thấy Huyền Long vẫn chưa trả lời câu hỏi của hắn mà đã ngủ rồi, nên nhất thời có chút không vừa ý, lay mạnh vai của y: “Không được ngủ, nói chuyện với ta, ta muốn ngươi nói chuyện với ta…”
Huyền Long khẽ rên lên một tiếng, hàng chân mày hình lưỡi kiếm xinh đẹp khẽ nhíu lại, nhưng y vẫn không tỉnh dậy. Yến Diên nhìn thấy sắc mặt của y tái nhợt, còn đưa tay lên ôm lấy bụng. Hắn mới sửng sốt hỏi: “A Bạc, ngươi đau bụng sao?”
“Lẽ nào ăn phải cái gì không tốt rồi?”
Yến Diên nhìn Huyền Long một lúc, rồi đưa tay vào trong chăn, đặt lên vòng eo nhỏ nhắn ấy mà xoa bụng y qua lớp y phục đó: “Ngươi xem ngươi, đã là một con rồng lớn đến vậy rồi mà vẫn ăn bậy bạ, ta xoa giúp ngươi, xoa một chút sẽ khỏe thôi.”
Yến Diên cứ xoa mãi như vậy, hàng chân mày luôn nhíu lại một cách căng thẳng ấy của Huyền Long quả thật cũng dần dần giãn ra. Yến Diên nhìn đôi mắt và hàng chân mày đầy anh tuấn của y, liền đưa tay tháo chiếc mặt nạ vàng đó xuống, lộ ra vết sẹo xấu xí ở gương mặt bên phải đó.
Yến Diên cứ nhìn vào vết sẹo đó là cảm thấy đau lòng, vết thương lớn như vậy, có lẽ khi bị lửa đốt sẽ đau lắm. Nhưng Huyền Long lại khăng khăng nói đây là bẩm sinh mà có, vậy có lẽ sẽ không đau nhỉ.
Sự đau đớn trong tim Yến Diên cũng không có bất cứ lý do gì mà vẫn cứ hiện hữu trong trái tim hắn, khiến cho chính hắn cũng không hiểu rõ vì sao nữa. Sau khi khi hắn đeo mặt nạ lại cho y, liền tiếp tục xoa bụng y, hạ giọng nói:
“A Bạc, ngươi xem ta đối xử với ngươi tốt như vậy, sau này ngươi biết được chân tướng rồi, thì nhất định đừng trách ta.”
“Ta cũng không muốn…”
“Ta không thể không cứu A Ngọc, nếu như y chết rồi, ta cũng không sống nổi.”
“Vậy nên, ta chỉ đành phụ ngươi…”
“Không bằng sau này, ta đối xử với ngươi tốt một chút, sẽ không bắt nạt ngươi như vậy…”
“Có được không…?”
“…” Huyền Long vẫn im lặng nhắm mắt, y đã ngủ say rồi.Lúc y ngủ vẫn luôn có vẻ mặt lạnh lùng như vậy, nhưng Yến Diên biết trái tim y cực kỳ mềm yếu, thế nên hắn luôn tự ý quyết định thay y.
“Ngươi không nói, ta sẽ xem như ngươi đồng ý rồi.” Yến Diên chống tay lên giường, nhẹ nhàng nghiêng người hôn lên trán Huyền Long, nhỏ nhẹ nói.
Ngày thứ hai.
Sáng sớm trời đổ mưa, Yến Diên ôm lấy nam nhân trong tay ngủ một cách ngon lành, âm thanh gõ cửa bên ngoài truyền vào trong phòng không đúng lúc chút nào cả.
Yến Diên nhíu mày bực dọc, hắn còn chưa mở mắt mà miệng đã trách mắng, nhưng đột nhiên những lời đó của hắn lại bị chặn lại bởi câu nói sau đó của Trần Nham.
“Hoàng thượng, điện Loan Phượng truyền tin đến, hoàng hậu nương nương tỉnh rồi…”
Yến Diên mở to mắt, giật bắn người dậy như một con cá chép: “Ngươi nói gì?!”
“Hoàng hậu nương nương tỉnh…”
Lời nói còn chưa dứt, Yến Diên đã lập tức xuống giường, căn phòng của đình viện này tuy không hoa lệ như cung điện, nhưng vẫn có vẻ thanh tao và tinh tế. Trong phòng không thiếu bất cứ thứ gì cả, Yến Diên mở tủ ra, tùy ý lấy một bộ y phục nào đó rồi mặc vào mà trong lòng lo lắng không yên, đến nỗi việc gọi người vào hầu hạ cũng quên mất.
Y phục được mặc một cách vội vàng, thế nên hắn cũng không chú ý đến những vết máu loang lổ trên tiết y. Trước khi đi hắn đến nhìn Huyền Long một cái, nhưng vẫn không phát hiện ra rằng sắc mặt của nam nhân đang nằm trên giường ấy còn khó coi hơn cả tối hôm qua nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.