Bất Quá Tư Quân

Chương 52:




Quân Thành Thu dựa một lúc, lại sợ y không thoải mái nên len lén tách ra. Y cũng không phản ứng gì, nét mặt thả lỏng, tựa như đã dưỡng thần thật sâu.


Quân Thành Thu ngồi sát bên cạnh, cánh tay phải của Ly Quang vẫn còn vây quanh hông khiến hắn thở mạnh cũng không dám. Chỉ yên lặng ngắm nghía tay trái của y bên kia. Trong đầu có rất nhiều câu hỏi, nhưng không dám hỏi.


Ví dụ như sao thượng thần ngài lại ở đây? Còn bị thương thành cái dạng này.


Vết thương có ổn không? Tiểu bối vừa nhìn qua đã biết người nội thương không nhẹ rồi. Còn cả tay người nữa, rốt cuộc là làm sao? Đã đánh với ai, lợi hại đến đâu mới có thể đả thương người đến độ này chứ?


Sao tiểu bối cũng ở đây? Còn bị lạc mất Tần Tư Uyên, còn có duyên gặp người ở đây. Rõ ràng lúc trước khi say còn ở Bắc Miên, người cũng ở đó.


À đúng rồi, người không phải vẫn còn giận tiểu bối đấy chứ?


Một đống câu hỏi thành văn bay lượn quanh đầu Quân Thành Thu, đem vẻ mặt hắn vò đến hoa si.


Quân Thành Thu trong lòng thì thầm một mình, ngoài mặt lại ngơ ngác không biểu hiện gì, chốc chốc lại bí hiểm thở dài một hơi. Trong lòng suy nghĩ đủ chuyện lại chẳng nghĩ được tử tế, bắt đầu thập phần lo lắng cho tay trái của Ly Quang. Ánh mắt tuy rằng dán lên ngọn lửa trên bức tường đá đen gồ ghề kia nhưng con ngươi đã mất đi tiêu cự, chắc chắn cũng không nhìn thấy gì.


Quân Thành Thu nói nhiều với mình như thế, lại quên mất Đọc Tâm thuật của Ly Quang.


Y vẫn bất động thanh sắc như lúc đầu, chỉ là đôi môi chợt hé ra. Âm thanh trầm trầm chậm rãi đem từng câu từng câu hỏi của Quân Thành Thu trả lời hết.


Đầu tiên y nói: "Không giận, đã có bao giờ giận ngươi đâu nào." Ngữ khí rất nhẹ, còn có chút cưng chiều.


Quân Thành giật bắn mình, quác một tiếng suýt chút nữa thì đứng bật dậy. Lại cảm giác có một cánh tay ghì chặt ở hông, không cho hắn động đậy.


Sau đó y lại nói: "Chuyện vì sao ngươi đang ở Bắc Miên lại xuyên đến đây, quả thực rất dài. Có muốn nghe một chút không?"


Quân Thành Thu vẫy vẫy đuôi cẩu vô hình, ngao ngao hai tiếng kinh hỉ nói: "Muốn!"


Ly Quang hơi dâng lên khóe miệng, lúc này mới hơi hé mắt ra nhìn hắn. Còn đưa tay phải xoa xoa đầu hắn.


Ánh mắt sâu thẳm, đồng tử xanh biếc. Sóng sánh tựa như có cả ngàn cơn sóng phong tình vỗ trong mắt y.


Quân Thành Thu vừa nhìn đã như bị điểm trúng huyệt đạo, bất tri bất giác bị hút vào trong ánh mắt y. Trong đầu chỉ có bốn chứ lặp đi lặp lại lặp đi lặp lại.


Phong tình vạn chủng.


Không nhớ rõ là bắt đầu từ khi nào, Quân Thành Thu cứ như vậy đã bị Ly Quang mê hoặc triệt để. Tự nguyện dâng lên hai tay lúc nào không biết. Mặc sức để y nắm tay, chậm rãi dắt vào mê hồn trận của y.


Lạc lối đến không tìm thấy đường ra.


Nhưng thượng thần vừa nhìn thấy hắn, ánh mắt đã chợt lạnh. Lạnh tới hơi thở phun ra tuyết, lạnh tới thấu xương thấu phổi.


Y gằn giọng mắng: "Quân Thành Thu, ngươi ăn mặc kiểu gì thế này!"


"Y phục chỉnh tề của ngươi đâu!"


Quân Thành Thu chưa bao giờ thấy Ly Quang mắng người, cũng chưa bao giờ bị y mắng. Hơn nữa vừa rồi còn đang mải si mê nhan sắc của y nên lúc này toàn mặt đều là hai chữ ngu ngốc. Cũng không nhận ra, trong hai mắt thượng thần lúc này đều đã tràn ngập nóng bỏng không phải lửa giận.


Quân Thành Thu hai mắt tròn xoe nhìn y, đôi môi như hai cánh hoa cũng cứ thế vô thức hé ra.


Sau đó sực tỉnh.


Quân Thành Thu lắp bắp, gian nan nuốt xuống một ngụm nước bọt, bắt đầu tìm lí do thích hợp: "Tiểu bối. . . ờm, do tiểu bối quá nóng nực mà thôi. Người cũng thấy trong cái hỏa động này rất nóng còn gì, vừa nãy người không ở đây tiểu bối nóng muốn chết." Cũng toàn là sự thật, không có chút gian dối.


Kì thực trong lòng Quân Thành Thu đang kích động cho chính hắn ăn liên hoàn bàn vả năm ngón.


Sao sao sao. . . thượng thần lại quan tâm đến cái này chứ! Có phải quá thất lễ không mới khiến Ly Quang vốn thận trọng hữu lễ phải tức giận ra mặt như vậy?!


Quân Thành Thu bối rối cực độ, ngón tay trong vô thức túm chặt lớp trung y mỏng manh ướt dính trên người.


Không xong rồi, ấn tượng càng lúc càng tệ. Tà mị cuồng quyến, phong lưu bất kham cái trứng!


Lại chỉ nghe Ly Quang thở dài một hơi, nhẫn nhẫn tức giận đang nảy lên thình thịch bên thái dương. Bàn tay phải của y ở bên hông Quân Thành Thu chầm chậm vuốt lên lưng hắn. Từ lòng bàn tay y tán ra một làn khói đen. Làn khói đen kia sau lại bám vào lưng hắn, hóa thành vải vóc tơ lụa mát lạnh. Chẳng mấy chốc trên người Quân Thành Thu đã được phủ thêm một kiện ngoại bào bằng lụa màu đen.


Hắc muốn chết. Khốc muốn chết.


Mà cũng thoải mái muốn chết.


Y phục mát lạnh bao quanh người, Quân Thành Thu không những khó chịu vì nóng bức mà ngược lại càng thư thư phục phục thở ra một hơi. Toàn thân đều dán hai chữ bái phục. Ánh mắt lấp lánh như sao sa chằm chằm nhìn Ly Quang, cả người đều như chỉ hận không thể đem mình gả luôn cho y.


Ly Quang ánh mắt thân trầm nhìn Quân Thành Thu mặt ngốc vận bộ hắc bào y vừa mới làm ra, tức giận gì gì đó cũng bụp một tiếng tan thành mây khói hết.


Y ngưỡng cổ ra sau, lại tựa vào gốc cây nhắm mắt dưỡng thần. Giọng cũng nhẹ đi không ít. Y nói: "Lúc đám người các ngươi đang uống đến bất diệc nhạc hồ ở Bắc Miên thì Ma tướng bất ngờ đánh đến."


"Đám người" này hẳn là đang nói đến Quân Thành Thu, Đông Đản và Tần Tư Uyên nhậu nhẹt ở chỗ căn nhà gỗ.


Y nói rất thản nhiên, nét mặt cũng chẳng buồn nhăn lại. Một câu đơn giản thuật lại một chuyện kinh thiên động địa, long trời lở đất. Mà ngữ khí lại bình thản tựa như đang bàn chuyện tối nay ăn gì với Quân Thành Thu.


Quân Thành Thu cả kinh há hốc mồm, choáng váng không dám tin vào tai mình, kinh hô hỏi: "Thượng...người nói... Ma tướng đem người đánh Bắc Miên?!"


Chuyện to bằng trời vậy mà ngữ khí thong dong quá vậy!


Ly Quang hơi gật đầu, tựa hồ sợ Quân Thành Thu nghĩ ngợi lung tung liền lập tức nói tiếp: "Cũng không có gì nghiêm trọng. Không phá nát thắng cảnh của nơi đó. Cũng không phương hại đến bất kì thứ gì. Tất thảy đều vô sự."


Quân Thành Thu nghĩ lại lúc đó có y ở đó, chắc cũng khống đến nỗi nào nghiêm trọng, lo lắng vừa vọt lên đến cổ tự nhiên cũng chìm xuống. Nhưng vừa thở phào chưa được mấy hơi lại liền khẩn trương, "Vậy...tay người là sao đây? Sao lại bị thương đến dạng này chứ? Chẳng phải nói không sao sao? Rốt cuộc là Ma tướng nào?" ...liền để tiểu bối đi đem cái tay y vặt xuống đền người đi?!


Ly Quang xoa đầu hắn, khóe môi vẫn giữ ý cười không đổi. Giọng y phảng phất ý vị dung túng cưng chiều.


"Chuyện đó nói ra cũng thật khó. Nhưng là, cũng có một chút, vì nhục thân của ngươi."


(Nhục thân: cơ thể bằng da bằng thịt.)


Quân Thành Thu trong lòng như bị bổ một búa mạnh, tông giọng không tự giác nâng lên mấy phần: "Tiểu bối? Là vì tiểu bối ư?!"


Đáng trách, lúc say rồi còn để lại một cái xác không hồn liên lụy thượng thần! Quân Thành Thu ngươi chẳng ra làm sao!


Ly Quang tất nhiên đều nghe được hết mấy cái ý nghĩ trong đầu hắn từ nãy đến giờ, chỉ cười càng sâu hơn. Y nói thực nhẹ, nếu không nghe kĩ cũng không nghe thấy.


Y nói: "Cũng đáng mà."


Quân Thành Thu giật mình quay đầu, nhìn vào ánh mắt kiên định không mảy may xao động của y, ngẩn người.


"Người... mới nói gì cơ?"


Ly Quang nghiêng mặt đi, nhắm mắt không nhìn hắn nữa, giọng y khôi phục trầm trầm như lúc đầu, "Không có gì. Không phải rất tò mò chuyện ở Bắc Miên sao?"


Quân Thành Thu lập tức xốc lại tinh thần, gật đầu như giã tỏi.


Giọng Ly Quang ở dưới đáy cốc này vang lên mấy hồi, đập vào vách đá rồi vọng lại. Nghe càng thêm huyễn hoặc.


"Vốn là từ mùa xuân năm nay Ma tộc đã bắt đầu cho tiểu yêu gây rối ở biên giới. Những trận đó đều không đáng nói. Vài con tiểu tốt vốn chẳng cần kinh động lên cao. Bất quá những trận gây rối này không phải là không có mục đích. Bọn chúng muốn tìm đường máu vào Tiên giới, muốn đánh thẳng vào Tiên cung."


Quân Thành Thu ù ù cạc cạc, nghe đến quên cả thở, sợ bỏ lỡ mất lời nói của y.


"Nhưng những chỗ đó căn bản không đánh vào được. Biên giới đó năm xưa đã dựng một tầng kết giới kiên cố vô cùng. Muốn một đường thẳng lên Tiên cung chỉ e là mộng tưởng hão huyền."


"Cho đến khi bọn chúng biết được Bắc Miên là nơi duy nhất khắp Tiên giới này không phủ kết giới của ta dệt."


Quân Thành Thu chấn kinh nhìn y, mấy câu hỏi đã bật lên đến miệng rồi lại không tiện nói ra, yên lặng nghe y nói tiếp.


"Chắc chúng cũng không ngờ rằng đúng lúc đó ta cũng có ở đó nên mới ngang ngược đem quân thẳng đánh vào như vậy. Lại cũng chẳng ngờ, hôm ấy ở Bắc Miên còn có một vị thần tiên đã uống say bí tỉ, chẳng biết trời đất là gì..."


Quân Thành Thu bụp một tiếng hai tai bốc khói. Đỏ lựng một mảng từ mặt xuống cổ. Gì mà Ma tướng với đánh trận, trong đầu chỉ còn sót lại duy nhất đôi môi phong tình của Ly Quang đang khép mở nói chuyện.


Uống đến say bí tỉ, không biết trời đất là gì...


Ôi, sao đệ nhất mặt dày nổi danh Tiên giới hôm nay lại trở thành Quân thẹn thùng thế này...


Ly Quang không để ý Quân mặt dày đang cảm thán nhân sinh, vẫn điềm điềm kể chuyện, "Bọn chúng không đông, nhưng đối với Bắc Miên vẫn là có uy hiếp. Hơn nữa nếu có thể mở đường một lần thì sẽ còn có lần sau, không chừng còn thật sự gây đại họa."


"Chính là lúc ta sắp đem thủ cấp của Ma tướng nọ bóp nát thì lại có một tên tiểu tốt đem ngươi ra uy hiếp ta."


Quân Thành Thu thầm than một tiếng trong lòng, cũng hiểu được phần nào thế trận lúc đó. Lòng gấp như kiến bò trên chảo lửa.


Nói như vậy, chẳng phải là thượng thần vì hắn mà bỏ qua cho đám ma quân đó sao? Chuyện hệ trọng như vậy...


"Sao ngài lại vì tiểu bối chứ... Ngài...ngài phải lấy đại cục làm trọng!"


Ly Quang bật cười, bất ngờ đưa tay kéo Quân Thành Thu vào lòng. Mũi Quân Thành Thu đập vào lồng ngực tráng kiện của y có chút ê ẩm. Mùi hương trầm trong nháy mắt xông thẳng vào đại não, mê hoặc hắn đến nhũn cả chân. Đầu óc cũng choáng váng vì bị tập kích bất ngờ. Chỉ thấy Ly Quang dùng một cánh tay mà sức lực vẫn thật đáng nể, ghì chặt đầu hắn ở hõm vai y.


Quân Thành Thu nghe rõ tiếng tim đập thình thịch của y. Hơi thở nặng nề của y phun lên vành tai hắn, nóng bỏng mà vẫn mang theo hàn khí đặc trưng.


"Ngươi, sao lại đáng yêu thế chứ?"


Bên tai như có người gõ chuông đồng, Quân Thành Thu đầu ong ong lên mấy tiếng. Ngây ngốc quên cả thở.


Ly... Ly Quang vừa mới nói gì cơ?


"Ngươi đáng yêu."


Quân Thành Thu: !?


Hắn ngước mắt lên nhìn y, khắp người đều ngượng đến hồng thấu. Sống đến ngần ấy tuổi mới lần đầu nghe người khác nói mình đáng yêu, cái mặt già của Quân Thành Thu ngượng đến không biết giấu đi đâu. Hắn nóng nảy nói, "Thượng thần! Ngài không cần đùa giỡn tiểu bối!"


Ly Quang cũng cúi đầu nhìn hắn. Hai người gần ngay trong gang tấc, cảm giác như chóp mũi sắp đụng vào nhau. Hơi thở nóng bỏng của cả hai giao quyện mập mờ. Vậy mà giọng y vẫn thản nhiên như thế, "Nào có đùa giỡn ngươi."


Quân Thành Thu chỉ cảm thấy mình không xong rồi. Lần này thượng thần chỉnh hắn quá thảm. Có khác gì kiến nhỏ bò trong chảo lửa không cơ chứ!


Kiến nhỏ dưới chân nóng như rang, vội vã nhảy sang hố khác, "Vậy...vậy đến tột cùng tay người là làm sao?"


Hơi thở của người bên trên chậm rãi trầm xuống. Y vẫn ghì đầu Quân Thành Thu ở hõm vai, giọng nhẹ nhàng: "Thật muốn biết à?" Quân Thành Thu đương nhiên là nhanh như cắt vâng một tiếng.


Chỉ thấy Ly Quang buông tay ôm hắn ra, giơ ngón trỏ đặt lên môi Quân Thành Thu, thì thào vào tai hắn: "Vậy, phải tuyệt đối giữ bí mật đấy nhé."


Ngón tay y khẽ chạm lên môi Quân Thành Thu lạnh như băng. Giọng y như khói ở bên tai. Khiến Quân mặt dày không khỏi rùng mình, da gà da vịt rơi xuống rào rào mà không dám ý kiến gì, mãi mới gật đầu.


Ly Quang lại ngửa người ra sau tựa vào gốc cây. Đến thanh âm cư nhiên cũng trở nên bí mật hơn rất nhiều.


Y nói: "Từ lúc Bàn Cổ sinh hồng hoang, ta mới rút Trạch Thanh ra ba lần. Một lần là trận đại khai sát giới năm đó, một lần ở Tiểu Thạch Lâm đọ kiếm với ngươi. Còn lần cuối, chính vừa lúc ở Bắc Miên."


Ha! Ba lần?!


Quân Thành Thu nghe vậy không khỏi kinh hãi. Dẫu biết Trạch Thanh của y là thần khí thượng cổ vạn phần thần bí nhưng cũng không ngờ lại thần bí đến mức đó. Từ lúc đại sinh lục giới mới xuất kiếm ba lần mà hắn cư nhiên đã chiếm một phần! Lại còn là trong tình huống hết sức vô nghĩa nữa chứ!


Ly Quang hỏi hắn: "Có biết tại sao không?"


Quân Thành Thu lắc đầu nguầy nguậy, lòng thầm nghĩ. Biết sao được? Bí mật động trời như thế ai mới được nghe mà đi bát quái chỗ khác chứ.


"Bởi vì Trạch Thanh này vốn là tay trái của ta."


Sét đánh đỉnh đầu cũng chỉ đến thế thôi. Quân mặt dày đã sớm không thể sốc hơn nữa. Trên mặt không biết đã trưng ra cái biểu cảm gì rồi.


Trạch Thanh kiếm, thân dài tám thước. Lưỡi kiếm ánh xanh. Tua kiếm màu bạc. Là pháp khí độc nhất vô nhị khắp đông hoang này không ở đâu có. Không ở đâu có người đủ bản lĩnh để luyện ra. Một kiếm xé trời, uy lực khủng khiếp.


Nguyên lai, lại là một cánh tay của y.


Chẳng trách lại được rút ra từ trong người y. Chẳng trách y hiếm khi xuất kiếm. Chẳng trách không đến đường cùng y tuyệt đối không rút Trạch Thanh ra. Chẳng trách kiếm lại mạnh như vậy. Cảnh giới kiếm dung tâm, dùng thần thức thông tri với pháp khí khắp cõi đã nhập Niết Bàn này e chỉ có một mình Ly Quang.


Trạch Thanh lấy xương cốt của y luyện, là một phần cơ thể y. Rút kiếm ra sẽ có được sức mạnh bộc phá nhưng tay trái của y sẽ thành điểm yếu, thậm chí không khác nào phế đi tạm thời. Hơn nữa vì kiếm gắn với thân chủ nên sát thương lên kiếm cũng ảnh hưởng đến kiếm chủ.


Nói Ly Quang không có đối thủ là đúng. Nhưng nói y cứ dễ dàng như vậy trở thành duy ngã độc tôn thì không đúng. Mà Trạch Thanh, chính là đại giá của y.


Quân Thành Thu càng nghĩ càng kinh sợ. Vì lần đó ở Tiểu Thạch Lâm, y cư nhiên vì hắn mà xuất kiếm. Trong lòng không khỏi rung động. Hắn cau mày đau lòng nhìn tay trái xám đen của y, khổ sở hỏi: "Tay người như thế kia... là liên quan đến Trạch Thanh ư?"


Ly Quang lần nữa nhấc tay phải ấn đầu hắn vào ngực mình, bình thản nói: "Phải, đã đem Trạch Thanh đổi lấy nhục thân của ngươi."


"..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.