Bất Quá Tư Quân

Chương 46:




Giữa trưa đã qua. 


Ngoài vườn rả rích tiếng chim kêu. Tán lá xanh thẫm rì rào. Giữa hồ bạch liên đang độ nở hoa. Mặt nước trong vắt, in lên vài áng mây.


Hoàng đế không cần suy nghĩ, đi thẳng tới chiếc ghế cao nhất ngồi xuống. Không có ai có gan cản bước chân y, càng không có ai dám hỏi y làm thế nào lại xuất hiện đúng lúc như vậy.
Không khí trong đại trạch vương phủ nhất thời đông cứng, một hơi thở mạnh cũng không ai dám thở.


Y chưa cho miễn lễ, thân là thúc thúc, Tiếu Mục Ly hãy còn chưa được đứng lên.


Tiếu Nam Thương vẻ mặt không rõ vui buồn giận hờn, nhàm chán liếc mắt qua thần tử đang quỳ dưới chân mình. Lúc ánh mắt y lướt qua Phí Thanh Trì không nhịn được nhìn lâu thêm vài giây.


Hoàng đế không cần kiêng dè, công khai đánh giá Phí Thanh Trì từ đầu đến chân. 


Y nhướn mày, ngắm kĩ càng tân nương còn chưa kịp bái đường của Tiếu Nam Khanh. Sau đó y không nhịn được, bật ra hai tiếng cười. 


Tiếu Nam Thương nực cười nghĩ, ha, Tiếu Nam Khanh lại bần cùng đến mức thu loại nữ nhân thô kệch này sao? Hôn lễ cũng làm thật sơ sài, còn giấu diếm?


Y thật muốn đi đến trước mặt Tiếu Nam Khanh, dùng cây chiết phiến nâng cằm hắn lên. Hỏi hắn rằng, A Khanh lại đang tính toán điều gì thế? 


Y nghiêng đầu, bàn tay luồn vào trong mái tóc khẽ nhu nhu. Khóe môi hơi nhếch lên một nụ cười đắc ý. Không những đắc ý, còn rất ngạo mạn. Mà trong nét ngạo mạn này, pha chút trào phúng không lộ rõ. Càng nhìn ý cười trên môi y càng đậm. Nét mặt cũng giãn ra ít nhiều, phong tư cũng thả lỏng hơn.


Y duy trì vẻ mặt này, lướt nhìn đến Tiếu Nam Khanh.


Tiếu Nam Khanh quỳ trên đất. Thân mặc hỉ phục đỏ chói càng tôn lên vóc người cường tráng cao ngất của hắn. Khí tức nam nhân mạnh mẽ. Ngoại quan anh tuấn khí khái.


Quả nhiên Tiếu Nam Khanh mặc hỉ phục rất đẹp. Còn đẹp hơn trong tưởng tượng của y rất nhiều.


Bất quá Tiếu Nam Thương nhìn đến hắn đột nhiên lồng ngực có chút nghẹn, hô hấp càng khó khăn. Tơ máu nơi đáy mắt y thoáng cái nổi lên. Nụ cười tà mị cuồng quyến vừa rồi cũng biến mất hoàn toàn.


Y nhận lấy trà từ tay tiểu thái giám bên cạnh, khẽ nhấp một ngụm. Hương trà thấm vào đầu lưỡi cũng vừa lúc y nhớ đến bộ hỉ phục y đặc biệt vì Tiếu Nam Khanh mà chuẩn bị vẫn còn cất ở mật thất trong Dưỡng Tâm điện. Tiếu Nam Thương hít sâu một hơi. Hai hàm răng cắn chặt, cắn đến độ khuôn cằm đều ngạnh lên. Chén trà sứ trắng họa tứ bình thập phần trân quý của Tiếu Mục Ly trong tay y bốc hơi nhàn nhạt.


Đột nhiên y buông tay.


Chén trà trong tay hoàng đế rơi xuống đất, choang một tiếng vỡ tan.


Mảnh vỡ bắn ra tứ phía. Nước trà xanh thẫm thấm vào gót hài y, loang lổ. Mấy chục thái giám đi theo y vội vã run rẩy quỳ xuống, không dám nhúc nhích dù chỉ một li. Một câu "Hoàng thượng bớt giận" cũng nói không xong.


Cả vương phủ tựa như chim sợ cành cong. Một tiếng thở mạnh của hoàng đế cũng khiến người ta run cầm cập. Mọi sự chú ý đều dồn lên Tiếu Nam Thương. Ai ai cũng đều căng thẳng dựng tai nghe nhất cử nhất động của hoàng đế.


Phí Thanh Trì vừa muốn rút đao, lại bị Tần Tư Uyên kịp thời ngăn lại.


Cha con họ Tiếu vẫn bất động thanh sắc, không mảy may giật mình.


Quân Thành Thu thì không có bản lĩnh như vậy. Đương lúc hắn quỳ đến sốt ruột thì một chén trà vỡ kia thành công làm trái tim hắn vọt thẳng lên cổ họng. 


Quân Thành Thu không dám ngẩng đầu lên. Hắn liếc liếc mắt, ra ám hiệu với Tần Tư Uyên.


Tần Tư Uyên rất hiểu hắn, ghé vào tai hắn thì thầm: "Không xong rồi, hoàng đế đích thân đến bắt gian tại trận. Xem vẻ mặt của y có lẽ sắp mang các ngươi ra ngũ mã phanh thây rồi." 


Xong lại vì sợ Phí Thanh Trì mất bình tĩnh xách đao chém hoàng đế nên phải trở về đứng bên cạnh trông chừng y.


Tâm tình hoàng đế nóng lạnh vô thường. Hầu cận bên hoàng đế như chơi với hổ. Đạo lí này dù là Tiếu Mục Ly hay Tiếu Nam Khanh cũng đều hiểu rõ.


Tiếu Nam Thương thần tình trong mắt lạnh đến thấu xương. Y xòe quạt, phe phẩy hai cái. Bàn tay cầm quạt của y nắm chặt đến trắng bệch. Nan quạt trong tay y bị bóp đến "rắc" một tiếng gãy đôi. 


Y từ từ nhắm mắt lại, tạm nhẫn xuống cục tức này, trong nháy mắt khôi phục thần sắc tươi cười vui vẻ. Y hòa nhã nói, âm vang trong trẻo, ngữ khí bông đùa còn mang theo giọng cười:


"Nào, Lục vương gia, Tiếu tướng quân, mọi người cùng miễn lễ đi. Đừng quá đa lễ như thế, đang vui mà."


Người quỳ dưới đất hơi thở ra một hơi. Hạ nhân lập tức dìu Phí Thanh Trì ra đứng ngoài cửa chính đường. Tiếu Nam Khanh tiến tới sau lưng Tiếu Mục Ly, ánh mắt vì che giấu phẫn nộ mà cụp xuống.  


Quần chúng như Quân Thành Thu lúc này chắc chắn không dám loạn động, đứng lui về một bên quan sát sắc mặt hoàng đế, tùy cơ ứng biến.


Tiếu Mục Ly đứng lên xong liền nhanh chóng tới trước mặt hoàng đế nói mấy lời hữu lễ: "Không biết thánh thượng đại giá quang lâm, không nghênh đón từ xa, vi thần biết tội. Mong bệ hạ khai ân."


Tiếu Nam Thương bật cười, xua tay: "Lục vương gia ngài thật khách khí. Trẫm còn chưa cáo lỗi với ngài, phá ngang bầu không khí hỉ sự thế này, thật thất lễ."


Tiếu Mục Ly vừa định mở miệng đáp lời đã nghe giọng Tiếu Nam Thương vang lên trước: "Nhưng Lục vương ngài cùng Tiếu tướng quân đây cũng thật là. Vương phủ có hỉ sự. Hôn sự của Tiếu tướng quân, chuyện vui lớn như thế, chuyện quan trọng như thế, cũng không nói với trẫm một câu. Cũng không nỡ mời trẫm đến hưởng lây không khí vui mừng."


"Lục vương ngài nói xem, đây có phải là không đem trẫm để vào mắt nữa rồi hay không?"


Cả đại trạch vừa được hoàng đế miễn lễ trong nháy mắt lại quỳ sụp xuống. Tiếu Mục Ly cùng Tiếu Nam Khanh trăm lời như một khẩn thiết hô: "Vi thần không dám!"


Quân Thành Thu nhìn rõ vẻ mặt của Tiếu Nam Khanh. 


Chính là một đôi lông mày nhíu chặt mãi không thôi. 


Hắn nhìn ra cửa, thấy Tần Tư Uyên đang trăm dỗ ngàn khuyên Phí Thanh Trì không nên kích động mà chém hoàng đế, thở dài một hơi.


Con đường tình ái này của Tiểu Phí đi thật gian nan quá.


Sau đó Quân Thành Thu được triệt để lãnh ngộ, Tiếu Nam Thương này là một người khó lường thế nào. 


Sau một lời nhẹ bẫng của y, khiến Tiếu Mục Ly cùng Tiếu Nam Khanh suýt nữa thì đầu rời khỏi cổ, y lại coi như không có chuyện gì, miễn lễ thêm lần nữa. Còn rộng lượng mở lời trước: 


"Ấy, Lục vương ngài làm gì vậy, đừng quỳ nữa. Mau đứng lên đi, trẫm đâu có trách tội gì ngài. Hơn nữa đang giữa lúc phát hỉ, không nên để có chuyện không vui. Mọi người đừng vì trẫm mà mất tự nhiên. Mau mau, tiếp tục đi."


Dứt lời y vỗ tay hai cái. Tức thì có độ hơn mười thái giám khiêng hai hòm lễ vật từ ngoài cửa vào, đặt giữa đại trạch vương phủ. 


Tiếu Nam Thương từ trên ỷ tọa bước xuống, dừng lại cách chỗ Tiếu Nam Khanh vài bước chân, ôn nhu nói: "Đây là trẫm lấy tư cách biểu ca đặc biệt tặng A Khanh, cung hỉ cung hỉ, ha ha."  


Quân Thành Thu lỗ tai đang dựng đứng, đột nhiên nghe được câu này lỗ tai lại vì nhược kinh mà cụp xuống. 


Hắn mạc danh kì diệu có cảm giác, hoàng đế giống như đang . . . dằn mặt Phí Thanh Trì? Chứ không thì một tiếng A Khanh thân thiết kia là gì chứ?


Tiếu Nam Thương tới xem mặt "tình địch", không những không nạt nộ lật bàn mà còn đến rất thoải mái. Không những đến xem rất thoải mái mà còn tặng quà cưới. Cho dù lời nói có châm chọc cay độc thì y dẫu sao cũng là hoàng đế, lời lẽ này là chuyện bình thường. Quăng một chén trà. . .Hừm, cái này cũng không tính là gì so với lật bàn đi?


Quân Thành Thu lắc lắc đầu, không dám đoán tâm tư của nam nhân này.


Thấy Tiếu Nam Khanh vẫn trầm mặc, Tiếu Mục Ly không còn cách nào khác là thay con trai đỡ đạn, đa tạ một câu.


Tiếu Nam Khanh im lặng nghe hết lời y nói. Cơ mặt hắn vẫn chưa thả lỏng, thần sắc càng lúc càng phức tạp, căng thẳng. 


Tiếu Nam Khanh trong lòng ngũ vị tạp trần. Vốn ban đầu là chột dạ, là vì chuyện này đã dự định sẽ giấu kín. Nữ nhân kia hắn còn chưa bao giờ biết mặt. Hơn nữa, hắn mới từ cõi chết ngoài quan ải trở về, còn chưa kịp nghỉ ngơi lấy một ngày đã bị ép buộc thành thân. Là hắn bị ép, nên Tiếu Nam Khanh không nhận lỗi này với lòng mình. Hắn cho rằng, mình sẽ không thấy thẹn. Nhưng hắn trăm tính ngàn đoán lại không ngờ Tiếu Nam Thương có được tin tức này, vào lúc quan trọng nhất xuất hiện, khiến hắn có chút trở tay không kịp.


Rõ ràng là không có gì phải thẹn. Cứ coi như hắn thật sự thành thân với một cô nương, phát hỉ linh đình ba ngày ba đêm, cũng đâu có gì phải thẹn? Tiếu Nam Thương cũng không phải trúc mã cùng hẹn ước của hắn.


Nhưng khoảnh khắc nghe thấy hai tiếng cười trào phúc của y, Tiếu Nam Khanh từ chột dạ biến thành cảm giác tội lỗi. Cảm giác bội ước với người cùng ngươi đi qua hết tứ hải tang điền nổi lên, cảm giác đau đớn như có kim châm vào tim đấu đá trong đầu hắn.


Rõ ràng là không đành lòng để Tiếu Nam Thương bật ra hai tiếng cười trào phúng như vậy. Không đành lòng để Tiếu Nam Thương nhìn thấy cảnh này, y nhất định sẽ tức giận cùng đau lòng.


Từ cảm giác tội lỗi, thẹn với lòng, Tiếu Nam Khanh chợt thấy giận dữ. Một phần y giận Tiếu Nam Thương, đột nhiên chạy đến vào thời khắc này. Một phần y cũng giận bản thân, nhưng vì lí do gì thì y không dám nghĩ tới. Y chỉ cảm thấy máu nóng dồn lên đầu khó mà nhịn xuống, biến thành phẫn nộ.


Tiếu Nam Thương thì chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề, y lấy tư cách gì để giận Tiếu Nam Khanh. Tình nhân y không phải, phu thê y càng không phải, trúc mã y lại càng không. 


Y nhiều lắm chỉ là một biểu ca của hắn, nhiều lắm chỉ có thể chúc phúc hắn. Vậy mà y lại phẫn nộ đến bỏ hết công vụ chỉ để tới xem tân nương của Tiếu Nam Khanh. 


Tiếu Nam Thương không thèm đè nén cơn tức giận của mình, quăng một chén trà. 


Y chỉ nghĩ, Tiếu Nam Khanh là một tên bội ước phản tình chó chết! 


Nhưng càng đáng chết ở chỗ, Tiếu Nam Thương nghĩ mình chỉ quăng một chén trà, chưa nháo đến gà bay chó sủa, chưa đem cái đầu của Tiếu Nam Khanh vặt xuống đã là y vì thể diện của hắn mà nhẫn nhịn, đã là rất nể tình rồi.


Tiếu Mục Ly cơ hồ nhìn hai người đấu đá nội tâm đến nóng ruột, lập tức lèo lái xoay chuyển chủ đề. Y vỗ tay mấy cái, an bài hạ nhân tiếp tục cử hành hôn sự.


Tiếu Nam Thương quay lại ngồi trên chiếc ghế cao nhất. Tiếu Mục Ly ngồi thấp hơn y một hàng. Quân Thành Thu thì không có gan ngồi gần hoàng đế, tận lực giảm đi sự tồn tại của mình, nép người đứng một góc. Tiếu Mục Ly cũng không làm khó hắn, không gọi hắn ra trước mặt Tiếu Nam Thương giới thiệu: "Đây là Quân tiên nhân, người tác thành hôn sự này đó, ha ha."


Nếu y thực sự làm thế, không biết hoàng đế có đem cái cây phất trần này mà thắt cổ hắn không nữa.


Quân Thành Thu rùng mình.


Tuy rằng Quân Thành Thu đã lĩnh ngộ được Tiếu Nam Thương này tà mị cay độc ra sao, cũng biết Tiếu Nam Thương này yêu Tiếu Nam Khanh ra sao nhưng hắn vẫn chưa lường được hết nhất cử nhất động của y, còn bị y dọa đến đứng ngồi không yên.


Phí Thanh Trì và Tiếu Nam Khanh bái ba cái xong, đến lượt Phí Thanh Trì dâng trà cho thánh thượng và cha chồng đại nhân. 


Bất quá từ đầu Phí Thanh Thanh đã không có hảo cảm với vị thánh thượng 'phá ngang' này nên khó lòng mà dâng trà cho đàng hoàng. Động tác rất thô lỗ, khiến không chỉ Tiếu Nam Khanh mất mặt mà còn khiến ác tâm của Tiếu Nam Thương vốn đã không vừa mắt Phí Thanh Trì nổi lên.


Tần Tư Uyên đứng sau lưng Quân Thành Thu liên tục nói: "Không xong rồi không xong rồi, đánh ghen tới rồi đánh ghen tới rồi." Khiến Quân Thành Thu vốn cũng đã gấp không kém nay càng quẫn bách, dưới chân như có một đống than, nhảy chỗ nào cũng nóng. Quân Thành Thu có một loại xúc động muốn giãy nảy lên mà hét vào mặt Tần Tư Uyên: "Câm miệng! Không câm miệng ta liền nhét tất vào miệng ngươi!"


Hắn quả thật sợ Tiếu Nam Thương sẽ hô chém đầu Phí Thanh Thanh.


Phí Thanh Trì dĩ nhiên sẽ không chết, nhưng sau đó không ai đảm bảo được y có rút đao chém hoàng đế hay không.


Nhưng Quân Thành Thu lại đánh giá thấp khả năng tâm cơ của hoàng đế.


Tiếu Nam Thương chỉ diễn một vẻ mặt hài lòng, không nhanh không chậm mà cất lời: "Tân nương của Tiếu tướng quân thật là tư thái đoan trang, đức độ hiền lương. Quả là đấng kiệt nữ. Như thế này đi, để trẫm ban cho nàng một cái danh hiệu."


Tiếu Mục Ly đương nhiên là phải phụ họa theo y, gật gù tạ ân.


Nói rồi hoàng đế làm vẻ mặt ngẫm nghĩ. Qua một hồi, y mới phun châu nhả ngọc: "Ban là, Thánh Nữ Tịnh Trân đi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.