Bắt Ma Đặc Công

Chương 43: Nguyên cớ




Nửa đêm, trên chuyến xe buýt cuối cùng trong ngày, một cô gái ngồi dựa vào cửa sổ ở băng ghế sát cửa sau.
Cô gái không tính là xinh đẹp lắm, nhưng lại có một khí chất thanh nhã, khiến cho người ta không khỏi sinh lòng yêu thích.
Người trên xe cũng không nhiều, ngồi rãi rác khắp nơi, trên xe có vẻ hơi trống trãi. Có lẽ là bở vì đã gần nửa đêm, mọi người ai cũng có chút mệt mỏi, nên trên xe cực kỳ yên lặng, chứ không giống như ban ngày ồn ào tiếng người ta nói chuyện, chỉ có tiếng động cơ vang vọng trong buồng xe, đều đều và buồn chán.
Xe dừng lại, một người đi lên, là một gã đàn ông khoảng ba mươi tuổi, nhìn quần áo trên người gã thì thấy giống như một tên lưu manh, bước chân gã lão đảo, từ trên người gã, mùi rượu bốc ra nồng nặc tràn ngập cả buồng xe.
Gã lão đảo đi đến cửa sau, liếc mắt nhìn cô gái, miệng phát ra một tràng cười dâm đãng khiến người ta phát nôn, đặt mông ngồi xuống bên cạnh cô gái.
Thân mình cô gái khẽ run lên, tựa hồ có chút sợ hãi, co người nép sát cửa sổ.
Gã say đó lợi dụng lúc xe buýt đề pa, giả bộ ngồi không vững, thân mình nhất thời nghiêng ngã dựa vào người cô gái. Cô gái vẻ mặt ghê tởm, dùng bả vai hất gã ta ra, gã say lại giống như không xương, cười hắc hắc rồi lại tiếp tục tựa vào.
Cô gái có chút tức giận, cô dùng tay đẩy gã say ra, đứng lên muốn đổi một chỗ ngồi khác, nhưng gã say lại dùng một tay chụp lấy thanh chắn trước mặt, chặn cô gái lại, đầu thì lắc qua lắc lại, nhất thời tựa lên bụng của cô gái, hơn nữa còn cố ý dùng mũi hít một hơi thật mạnh.
Mặt cô gái đỏ bừng, vừa lùi về sau để tránh, vừa đảo mắt nhìn những hành khách trong buồng xe, có ý tìm kiếm một sự giúp đỡ, nhưng lại phát hiện mình nhìn đến đâu, thì người ở đó cũng làm ra vẻ không thấy gì hết, từng người một đều vô tình ngoảnh mặt nhìn đi nơi khác.
Gã say được nước lấn tới, gã cười hắc hắc, tay cũng đã bắt đầu không chịu yên, một cánh tay đã vòng ra sau lưng cô gái, đặt tay lên mông kéo cô xích lại trong khi đầu gã lại ủi tới.
Cô gái tức giận, dùng sức đẩy cái đầu của gã say ra, tiếp theo chính là giơ tay tát một cái, tiếng bạt tay chát chúa vang lên, cô gái mắng:” lưu manh!”
Lúc này hành khác trên xe rốt cục có phản ứng, bọn họ làm như chỉ mới phát hiện ra sự tình bên này, vội vàng xoay đầu qua nhìn, có ánh mắt tỏ ra thương hại, lại có ánh mắt lạnh lùng, lại có ánh mắt hả hê khi thấy người khác gặp họa.
Gã say hung dữ liếc mắt nhìn một vòng hành khách trên xe, theo ánh mắt của gã, người trên xe lại như không thấy chuyện gì đều quay đầu nhìn đi nơi khác. Gã thô bạo kéo cô gái ngồi xuống, cô khóc, cô vùng vẫy, cô kêu cứu, tiếng khóc thê lương vang vọng trong buồng xe.
Y phục đã bị xé rách, rốt cục đã kinh động đến tài xế buýt ở phía trên. Tài xế quay đầu về phía gã say kia thét lên một tiếng, nói:” Mày làm gì đó!”
Gã say ngừng tay, giương mắt nhìn tài xế, khuôn mặt cười thô bỉ nói:” Tao dạy vợ thì mắc gì tới mày!”
Cô gái thừa cơ chui qua bên dưới thanh chắn ra khỏi chỗ ngồi, chạy về phía trước xe, vừa chạy, vừa la:” Tôi không biết y, y là lưu manh.”
Gã say rượu ngã lưng tựa vào ghế ngồi, khuôn mặt thô bỉ cười nói:” Đến ông xã cũng không nhận ra, em thật đáng đánh đòn.”
“ Bác tài, dừng ở đồn công an, để cảnh sát gô cổ cái thứ bại hoại này!” Cô gái chạy đến phía sau bác tài, phẫn nộ trừng mắt nhìn gã say, la lên.
Gã say vừa nghe mấy lời này, sắc mặt nhất thời tối sầm lại, từ chỗ ngồi bật dậy, vừa đi về phía cô gái, vừa tức giận nói:” Em thật đáng ăn đòn!”
Tài xế đột nhiên thắng xe lại, gã say nhất thời đứng không vững, lảo đảo ngã xuống sàn. Tài xế cho xe dừng lại, nhìn gã say nói:” Tao thấy mày muốn ghé thăm đồn công an thiệt phải không?”
“ Bác tài, phía trước là đồn công an, mau lái xe đến đó, đem cái tên bại hoại này giao cho cảnh sát!” Cô gái sửa sang lại quần áo bị xé rách, nước mắt lưng tròng nói.
“ Bây giờ là mấy giờ rồi, đến đồn công an cái gì chứ, tôi còn phải về nhà gấp đó.” Bỗng nhiên một tiếng phụ nữ kêu lên, nhất thời trong xe một cảnh nhốn nháo, xí xô xí xào điếc cả tai.
Tài xế khó xử liếc mắt nhìn cô gái, quay đầu nhìn gã say kêu lên:” Mày còn không nhanh lăn xuống xe!”
Gã say này tựa hồ ngã một cú không nhẹ, lồm cồm từ dưới đất bò dậy, hung dữ trừng mắt nhìn tài xế rồi chỉ vào cô gái, hung hăng nói:” Được lắm, con mắm kia, mày đợi đó!” Sau đó xoay người mở cửa sau xe buýt nhảy xuống.
Bác tài tiếp tục khởi động xe, nhưng bên trong buồng xe thì lại không còn yên tĩnh như lúc đầu, cô gái ngồi ở phía trước, nghe được sau lưng có người bàn tán xôn xao, cô cảm thấy có người nói xấu mình, cảm thấy tất cả mọi người trên xe đều nhìn chằm chằm vào mình, cảm thấy ánh mắt bọn họ như dao nhọn sắc bén cắt lên lưng của mình, cô cảm thấy dưới ghế ngồi mọc đầy kim châm, một khắc cũng không thể ngồi tiếp nữa.
Ở trạm dừng tiếp theo cô gái yêu cầu bác tài ngừng xe, cô hung hăng liếc mắt nhìn một vòng hành khách trên xe, xuống xe...
***
Lữ Minh Dương vừa mở cửa xe, vừa cẩn thận nhớ lại từng chi tiết trong lời kể của Lưu Cầm, chuyện này thật ra cũng không tính là chuyện gì nghiêm trọng, thời gian đã qua lâu như vậy khó trách Lưu Cầm khó khăn lắm mới nhớ lại được.
Con gái thành thị cơ hồ ai cũng đã từng bị sắc lang quấy rối trên xe buýt, cho dù là quậy tưng lên giống như trường hợp này cũng không phải là chuyện hiếm gặp. Điều duy nhất khiến Lữ Minh Dương thở dài ngao ngán chính là lúc đó trên xe có nhiều người như vậy nhưng ngoại trừ bác tài thì tất cả mọi người đều lạnh lùng dửng dưng, chẳng những không ra tay giúp đỡ mà còn cản trở giao tên lưu manh cho đồn cảnh sát.
Có lẽ đây cũng chính là nguyên nhân bọn họ bị ác linh hại chết.
Hiện tại có thể khẳng định sự tình này chính là nguyên cớ, mà cô gái bị lưu manh quấy rối kia chính là “Quỷ mẫu”, nhưng câu đố như trước vẫn chưa có đáp án.
“ Haiz...” Hàn Di than nhẹ một tiếng, là một nữ nhân, cô càng thấu hiểu sự bất lực cũng như căm phẫn của cô gái lúc đó, nhưng vụ án trước mắt vẫn như cũ không có gì tiến triển. Lúc đó cô gái chỉ là xuống xe mà thôi, thực không biết làm sao cô ta lại chết.
“ Bây giờ trước tiên phải tra ra thân phận cô gái này cũng như nguyên nhân gây ra cái chết của cô ta.” Hàn Di nói.
Lữ Minh Dương cười khổ một tiếng, hiện tại manh mối cơ bản đều đã đứt, tuy biết nguyên cớ sự tình, nhưng lúc đó cô gái cũng không có chết ở trên xe buýt, càng không có lưu lại tên tuổi địa chỉ, thì làm sao tra ra thân phận của cô ta đây?
Hiện tại còn một manh mối duy nhất chính là đoạn thời gian đó.
Sự tình này phát sinh khoảng hai tuần trước vụ tai nạn, nếu cô gái này đúng thật là nữ quỷ kia thì, thời gian tử vong của cô ta chỉ có thể nằm trong khoảng hai tuần này, hiện tại việc cần làm chính là phân tích báo cáo tử vong trong đoạn thời gian đó, hy vọng có thể tìm ra cô gái này.
Loại chuyện này đương nhiên phải đi tìm lão Mã.
Nhưng lúc này Lữ Minh Dương không muốn gặp nhất chính là lão Mã, nguyên nhân có liên quan đến Chu Đình. Dù sao về chuyện của Chu Đình, Lữ Minh Dương cho đến lúc này vẫn đang gạt lão Mã, chuyện cô ấy có quan hệ đến vụ án này, hắn không có báo cáo cho lão Mã biết. Nhưng hiện tại Chu Đình là do lão Mã bảo vệ, dĩ nhiên lão đã biết “người cuối cùng trong danh sách“ là đây, rõ ràng là cô phóng viên có liên quan đến vụ án Tam Hà thôn lần trước, thế thì làm sao không biết Lữ Minh Dương đã nói dối?
Lữ Minh Dương vừa than khổ một tiếng, trong lòng đã chuẩn bị hứng chịu lời phê bình của lão Mã, vừa chậm rãi lái xe tiến vào sân sau của Bộ Công An tỉnh.
----------------------------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.