Bắt Ma Đặc Công

Chương 20: Biệt giam




Một mạng người sắp mất ngay trước mắt, không cho phép Lữ Minh Dương có nửa điểm do dự. Hắn vừa nhanh chóng hướng phía Hầu Khánh Ba phóng tới, vừa hung hăng cắn rách ngón giữa tay trái, điểm tới mi tâm của ác linh.
Trên thân thể người thứ trừ tà hiệu quả nhất chính là máu ngón giữa và máu đầu lưỡi, ác linh liếc mắt nhìn lại, lập tức cực kỳ nhanh nhẹn lắc mình từ trên người Hầu Khánh Ba nhảy tránh, thật chật vật mới né được cái ngón giữa tươm máu của Lữ Minh Dương.
Hầu Khánh Ba bất động nằm trên mặt đất, cũng không biết chết sống thế nào. Lữ Minh Dương cũng không kịp quan tâm đến vấn đề này, trước mắt nếu không nhanh đem tiểu quỷ này tiêu diệt hoặc đuổi đi, thì trong tình huống không vũ khí trong tay thế này, thì tình cảnh chính mình và Chu Đình cũng là vô cùng hung hiểm
Hắn một bước nhảy qua thân thể Hầu Khánh Ba, ngón giữa tay trái đưa lên, nhắm thẳng hướng tiểu quỷ điểm tới.
Tiểu quỷ vừa vô thanh gào về phía Lữ Minh Dương, vừa nhanh nhẹn nhảy lên, lấy một loại tốc độ quỷ dị trong nháy mắt đã thoát ra ngoài mấy mét.
Nhắm chuẩn vị trí nó đáp xuống, Lữ Minh Dương không chút chậm trễ gập đầu ngón tay lại rồi búng ra, lập tức một giọt máu tươi từ ngón giữa của hắn bay ra, đáng tiếc lại không bắn trúng mi tâm của nó, chỉ là dính vào mặt thôi. Một trận tiếng nổ li ti lách tách vang lên, tiểu quỷ ngửa mặt lên trời há lớn miệng, nhưng lại không có vang lên tiếng tru nào.
Vô thanh tru hống tựa hồ thống khổ tột cùng, nó oán độc trừng mắt nhìn Lữ Minh Dương, thân hình quỷ dị cấp tốc hướng phía cửa sổ phóng tới, thông qua song cửa hẹp mà thoát ra ngoài.
Lữ Minh Dương thở phào một hơi, may mắn đây chỉ là một tiểu quỷ có năng lượng tương đối yếu, một giọt máu ở ngón giữa đã có thể chế trụ được nó, bằng không chỉ sợ lần này thật là có chút dữ nhiều lành ít.
“ Mau, anh ta không còn thở nữa!” Chu Đình đã chạy đến bên cạnh Hầu Khánh Ba, nhìn thấy Lữ Minh Dương đã ngừng lại, liền vội vàng hoảng hốt kêu lên.
Lữ Minh Dương vội vàng quay lại, Hầu Khánh Ba sắc mặt đã tím bầm, hiển nhiên đây là biểu hiện của việc thiếu dưỡng khí nghiêm trọng. Hắn vội vàng dùng sức ấn lên ngực Hầu Khánh Ba, liên tục ấn vài lần rốt cục cũng làm cho Hầu Khánh Ba phát ra mấy tiếng ho khan kịch liệt, đồng thời cũng từ trong tay tử thần trốn trở về.
“ Chuyện gì xảy ra thế này?” Sau một lát thì Hầu Khánh Ba rốt cục cũng tỉnh lại, choáng váng chóng mặt hỏi. Hiển nhiên thời điểm anh ta dùng tay bóp cổ chính mình, ý thức cũng không thanh tỉnh.
“ Không có gì, anh không cẩn thận bị ngã, ngất một lát thôi.” Lữ Minh Dương đứng lên nhẹ nhàng sửa lại cổ áo của mình, hắn cũng không muốn một lát cai ngục đến nhìn thấy cảnh này, lại buộc tội hắn có ý đồ giết chết phạm nhân.
Bên ngoài chuông báo động đã ngưng, một lát sau hai gã cai ngục rốt cục đã trở lại.
Cai ngục phụ trách tiếp khách ngượng ngùng cười một cái, nói:” Hai phạm nhân gây lộn đánh nhau, làm hết hồn, thời điểm tôi chạy đến thì bên đó đã giải quyết xong, làm tôi chạy không một chuyến, con bà nó, đem bọn chúng biệt giam một tuần trước rồi nói sau. A a, đồng chí phóng viên, anh xem chuyện này...”
Lữ Minh Dương mỉm cười nói:” Tôi đến để làm chuyên đề hậu quả say rượu lái xe, mấy chuyện khác không quan hệ gì với tôi.”
Cai ngục kia nhất thời thở phào nhẹ nhõm một hơi, việc này nếu truyền ra ngoài, nói trại giam quản lý yếu kém, phạm nhân trong này thường xuyên gây sự đánh nhau gì đó, chỉ sợ các sếp bên trên sẽ không được dễ chịu gì, mấy sếp còn không được dễ chịu thì chắc chắn một tên cai ngục phụ trách tiếp khách như mình càng là không được dễ chịu a.
Lữ Minh Dương lại nhìn Hầu Khánh Ba vẫn đang hô hấp khó nhọc bị một cai ngục khác dẫn đi, tuy lần này anh ta tránh được một kiếp, nhưng ai có thể cam đoan ác linh này sẽ không quay lại tìm anh ta gây phiền toái chứ?
Hắn chợt nghĩ tới một chuyện, liền quay lại cười nhạt với tên cai ngục kia nói:” Tôi có một việc nhỏ...”
“ Có chuyện gì anh đừng ngại cứ nói, có thể giúp tôi tuyệt đối không từ chối,” Cai ngục nhanh lẹ tiếp lời.
“ Ý tứ của tôi chính là có thể đem tiểu tử này biệt giam một đoạn thời gian không?” Lữ Minh Dương nhìn bóng dáng Hầu Khánh Ba đã đi xa, thấp giọng nói.
Cai ngục đảo mắt một cái, làm ra vẻ như có chung kẻ thù, tức giận nói:” Có phải hắn không chịu hợp tác không? Vừa rồi ở bên cạnh tôi nghe hắn nói chuyện lớn tiếng như vậy, tiểu tử này thật là không biết điều, cứ nhốt hắn lại mười bửa nửa tháng, cho anh bớt giận.”
Lữ Minh Dương cười thầm trong bụng, miệng ha ha cười nói:” Đúng đúng, tiểu tử này quả thật con bà nó không biết điều...”
Trở lại trên xe, lão Mã đã đem toàn bộ tư liệu của những nạn nhân bị hại trong hai năm qua gửi vào máy vi tính trên xe, Lữ Minh Dương liền mở màn hình LCD ở bảng điều khiển trên xe lên xem xét mấy tư liệu này, Chu Đình sâu kín thở dài, nghe Hầu Khánh Ba nói xong, cô đã ý thức được bác tài xui xẻo này rất có thể là bị oan.
Làm phóng viên nên cô có một loại chính trực nghề nghiệp, tuy rất muốn vì bác tài xui xẻo này kháng án, nhưng bị người đổ oan còn có biện pháp, bị quỷ đổ oan chỉ sợ chính mình cũng vô kế khả thi.
“ Tiếp theo chúng ta làm gì đây?” Chu Đình chán nản hỏi. Tựa hồ trong lúc nhất thời, cô hỏi câu này chỉ là phản xạ của một phóng viên, cô đã chẳng thể suy nghĩ được gì nữa , hiện tại cô chỉ có thể làm theo sự sắp xếp của Lữ Minh Dương mà thôi.
“ Còn có một người chưa chết.” Lữ Minh Dương thở dài nói,” Bất quá hiện tại người đó còn đang nằm trong bệnh viện.”
Vương Quốc Khánh, 37 tuổi, đêm ngày 9 tháng 10 năm ngoái gặp tai nạn xe cộ, bị một con ốc của ghế ngồi xe buýt đâm vào đầu, làm não bộ bị thương nặng, một năm qua đã trải qua lớn nhỏ bảy ca phẫu thuật, đến hôm nay bệnh tình rốt cục có chút biến chuyển tốt đẹp.
“ Đây là một ca vô cùng thành công.” Bác sĩ chủ trị cho Vương Quốc Khánh kích động nhìn hai vị “đại phóng viên” nói,” Thời điểm anh ta mới chuyển đến đây, mọi người đều nói khó qua khỏi, anh ta quả thực có ý chí cầu sinh mãnh liệt, cộng thêm nỗ lực cao nhất của bệnh viện chúng tôi, hiện tại bệnh nhân đã có thể nói chuyện, chỉ cần thêm một đoạn thời gian phục hồi, tin chắc rằng anh ta sẽ có thể bình phục như ban đầu.”
Bác sĩ kích động lấy ra một tập hồ sơ bệnh án của Vương Quốc Khánh, nhìn mấy tấm hình chụp X-quang này, Lữ Minh Dương và Chu Đình bất giác run lên trong lòng, ảnh chụp cho thấy một con ốc lớn cỡ ngón tay cái đâm từ sau tai thẳng vào hộp sọ của Vương Quốc Khánh, nguyên cả con ốc nằm tại vị trí ngay sát bên dưới đại não, vậy mà Vương Quốc Khánh vẫn có thể sống sót, cái này đúng là kỳ tích!
“ Chuyện này thật không thể tin nổi.” Lữ Minh Dương tỏ vẻ kích động tán thưởng nói,” Lúc mới nghe tôi còn chưa tin, không thể ngờ đây lại là sự thật. Y thuật của anh thật sự là quá cao. Tôi muốn lập tức gặp ngay bệnh nhân, hảo hảo phỏng vấn nhân vật đại nạn không chết này.”
Bác sĩ cao hứng cười đến nỗi không khép được miệng, lập tức dẫn hai người đến phòng bệnh gặp Vương Quốc Khánh.
Đến phòng bệnh thì Lữ Minh Dương thầm buồn bực trong lòng, xem ra bệnh tình của Vương Quốc Khánh đã ổn định, đồng thời điều kiện kinh tế của anh ta cũng không tính là tốt lắm, nằm chính là phòng bệnh bốn giường bình thường, trong phòng thì đầy người nhà bệnh nhân, dưới tình huống này làm sao mình có thể tra hỏi đây chứ?
Vợ Vương Quốc Khánh đang đút canh cá cho anh ta uống, nhìn khuôn mặt tiều tuỵ của Vương Quốc Khánh, Lữ Minh Dương không khỏi thầm than một hơi, tuy anh ta đại nạn không chết, nhưng xem tình hình hiện tại của anh ta, chỉ sợ trong một năm qua nếm trải đau khổ nhiều hơn cả chết rồi.
Lữ Minh Dương bất chấp hoàn cảnh bất tiện vẫn theo bác sĩ đi vào phòng, cúi đầu tính toán xem nên dùng phương pháp gì để đuổi mấy người xung quanh đi ra, để cho chính mình có cơ hội tra hỏi Vương Quốc Khánh, đột nhiên hắn nghe thấy vợ Vương Quốc Khánh phát ra một tiếng thét kinh hãi.
Hắn vội vàng ngẩng đầu lên nhìn qua, chỉ thấy hai tay Vương Quốc Khánh chính là đang gắt gao bóp lấy cổ của mình...
---------------------------------------------------------------------------------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.