Bất Ly Bất Khí: Ai Là Nương Tử của Ngươi?

Chương 33: Tiệc mừng thọ




Ngày hôm sau.
"Đứng lại!"
Hai kẻ canh cửa giơ đao chặn lối hai người. Phượng Lăng Lăng không cần giới thiệu tay giơ tấm thiếp mời. Chỉ cần liếc mắt, hai tên biết điều đều nhận ra đó là thứ gì.
"Mời."
Hai tên gác cửa kính cẩn chào hỏi khách nhân mới đến. Sau đó, một tên khác từ phía trong niềm nở hướng dẫn khách nhân vào nơi tiếp khách của Phong Vân Môn. Đoàn người cũng không cần để ý đến họ, liền theo bước chân nhau đi vào.
Bạch Vũ Diệp Y vốn có thói quen nhìn ngắm xung quanh nên đâm ra có suy nghĩ đánh giá. Đại môn thật không quá bắt mắt và vẫn giống các bộ phim truyền hình cổ trang các gia tộc thế gia mà khi rảnh rỗi không gì làm nàng vẫn thường xem. Chỉ là thấy nhiều quá nên chán thôi mà! Thật không gì thú vị cả nhưng ai dè vừa bước vào nàng đã chìm hoàn toàn về kiến trúc cổ kính mà sắc xảo nơi đây, không khác gì hoàng cung thu nhỏ vậy. Chẳng hổ cái danh xưng Phong Vân môn.
"Đẹp không? Khi đến Huyễn Dạ Huyền Giới ắt còn hoa lệ hơn nơi này cho nương tử xem."
Huyền Dạ Mặc mỉm cười nhìn nàng đang còn chìm vào kiến trúc đặc sắc hoa lệ nơi đây. Bạch Vũ Diệp Y muốn trả lời, một lão nhân phúc hậu đi đến thủ lễ.
"Hoan nghênh chư vị ghé thăm Phong Vân Môn!" 
Đám người Bạch Vũ Diệp Y cũng làm động tác thủ lễ, xem như giả vờ tôn trọng người già tí. Phong Vân Môn tuy trong mắt đám Bạch Vũ Diệp Y chẳng xem vào mắt nhưng hành sự ở phàm giới, không nên ba hoa, ỷ thế hiếp người quá, sẽ ảnh hưởng lòng tự tôn của họ mất. 
Lão nhân gia thầm đánh giá đám người chừng chục người, khí tức như có như không, không đoán ra cao thủ hay người bình thường, phải đề phòng. Tháng trước, môn chủ hạ lệnh bí mật thăm dò thực lực các thế lực lớn nhỏ trong giang hồ, tháng này mời tất cả đến tiệc mừng thọ. Không rõ môn chủ đang ngầm làm gì ông cũng chẳng rõ. 
Trở lại với thực tại, Phượng Lăng Lăng kéo Bạch Vũ Diệp Y giải quyết vấn đề sinh lí trước mới nhờ nha hoàn nhờ dẫn đến nơi dự tiệc. Đám người chủ tớ Huyền Dạ Mặc, Long Thiên Kỳ và các anh chàng ám vệ Ám Dạ Các đi sảnh tiệc trước. 
                                                                     ***
"Hoan nghênh. Hoan nghênh các vị đến Phong Vân Môn dự đại lễ mừng thọ của lão già ta ngày hôm nay. Cạn chén!"
Phong Vân Môn môn chủ cười tít mắt giơ cao chén rượu lên cao ra thế mời các bằng hữu, thế nhân. Uống xong, lão vui vẻ đến lạ thường gọi hai đứa đệ tử tóc đã hoa râm cùng số hậu bối ra kính rượu mọi người. Mọi khách nhân trên giang hồ đông đúc đến lạ thường, không kiêng kị nhau ngồi kín cả nhiều bàn tròn lớn được bố trí trong sân viện hoa viên. Họ liên tục cười đùa, trò chuyện vui vẻ và cùng kính nhau uống rượu no say trông vô cùng thô tục. Nhưng đó cũng là một phần biểu hiện của giang hồ: một tính cách hào sảng, không quy tắc, lễ giáo.
Dù được sắp xếp cho một bàn sang trọng giữa sân nhưng vì không thích náo nhiệt. Bọn Huyền Dạ Mặc lựa chọn một bàn nhỏ nằm trong góc hoa viên, cạnh cây hồ đào xanh um. Long Thiên Kỳ lơ đãng liên tục ăn thức ăn, mà cũng không hứng thú gì mấy. Hắn bỏ đũa xuống, chỉnh lại tay áo to rộng bâng quơ nhìn xung quanh. Chợt, hắn đanh mặt lại.
"Giả tạo. Mời khách trong thiên hạ đến bữa tiệc này là để làm gì? Đại ca, bọn ô hợp quèn kia sao liên tục nhìn qua đây thế. Rồi những tên ám vệ gà mờ trên mái nhà đằng kia." 
Trong lòng như vui mừng than thầm: "Mà cũng chẳng sao! Haha...Có trò vui để xem rồi đây."
"Cứ mặt kệ bọn họ!" Huyền Dạ Mặc không kiên nhẫn đáp.
Bạch Vũ Diệp Y cùng Phượng Lăng Lăng tìm đến bàn tiệc không mấy bắt mắt của họ, thong thả ngồi xuống. Bạch Vũ Diệp Y không có hứng thú ăn uống, chỉ muốn hóng hớt đại tiệc mừng thọ chốn giang hồ này to lớn bao nhiêu.
"Nàng nên ngồi yên, ngắm mỗi mình vi phu thôi."
Huyền Dạ Mặc ưu tư nhẹ giọng nói. Song, liền trở lại cái bộ dáng lãnh bạc, bất cần của mình thưởng thức trà.
"Xì. Ngắm ngươi? Nằm mơ. Ta còn chưa tính sổ ngươi vụ ta bị ngươi ép nhảy xuống sông suýt chết là may lắm rồi."
Huyền Dạ Mặc cứng họng, vô phản bác. Cũng tại lần đó hắn không biết con tiểu hồ ly đó vốn là nàng mà. Oan khuất quá! Cho hắn lần sau hắn cũng không dám. Mấy hôm nay, mỗi lần hắn vừa mặt dày bám theo nàng gọi "nương tử" thì nàng lại lôi ra vụ việc vô ý sát thê lần trước. Chả trách nàng cứ bám theo hắn đuổi gϊếŧ như kẻ thù không đội trời chung. Hắn sai thật rồi. Nương tử! Vi phu xin tha tội. Chưa kịp nói hết câu. Nàng đã ngoảnh mặt làm ngơ. Đúng là con đường truy thê của hắn không dễ dàng.
Trở lại với tiệc mừng thọ.
Không khí càng trở nên đậm mùi sát khí hơn. Bạch Vũ Diệp Y thật không biết nói gì với bọn Huyền Dạ Mặc chết bằm. Họ trông thật nhàn nhã uống trà, ăn bánh.
"Các ngươi không sợ nhưng ta lại rất sợ cái mạng nhỏ yêu quý của ta sẽ mất một lần nữa."
Huyền Dạ Mặc bật cười vì độ đáng yêu của nàng. Trông nàng như nhóc con chưa trải mùi đời của gió tanh, mưa máu tôi luyện qua. Nhưng hắn biết, nàng chỉ nói thế thôi. Cái gì mà làm nàng sợ hãi chứ?
"Đừng lo. Đã có vi phu luôn luôn sẵn sàng bảo vệ nàng."
Hắn lại xoa đầu nàng như cún con sủng vật dễ thương của hắn ấy. Bạch Vũ Diệp y "xù lông", phồng hai má tăng thêm vẻ đáng yêu thêm một bậc cao. Vẻ mặt này chỉ càng làm Huyền Dạ Mặc thêm sủng nịnh ra sức yêu chiều nàng hơn. Hết cách với cách yêu kì lạ của hắn ta, gạt tay hắn xuống đầu nàng mà trừng mắt thị uy như một thê tử chính cống.
"Còn xoa đầu ta nữa thì tối nay đừng hòng mặt dày lên giường nằm."
Cả đám Long Thiên Kỳ trực tiếp phóng mắt ngưỡng mộ nhìn Chủ Thượng tôn kính nhà mình.
Khóe môi giật giật vài cái, Huyền Dạ Mặc bị đơ, ngơ ngác nhìn nàng. Dù đêm nào hắn cũng mặt dày leo lên ngủ cùng với nàng và lúc nào cũng ăn một cước lộn mèo xuống sàn cả. Có gì thì dày mặt leo lên lần nữa thôi. Hắn vẫn chịu được cảnh này, có gì mà mất mặt đâu? Lại càng thấy thích thích thích hành động đến đáng yêu ấy.
Dù vẫn ngủ chung mà hắn vẫn rất trong sáng. Không có làm gì xấu xa. Ta vô tội. 
Câu nói vừa rồi chứng tỏ, nàng chấp nhận hắn thật ư?
Ho khan vài tiếng, Huyền Dạ Mặc nhìn Bạch Vũ Diệp Y điềm tĩnh thay thế nàng bâng quơ nhìn xung quanh xem xét tình hình. Đột nhiên, hắn cười khẩy nhìn Long Thiên Kỳ.
"Phen này. Phong Vân Môn ủ mưu thật lớn. Cẩn thận."
Gật đầu, Long Thiên Kỳ bắt đầu cảnh giác ngó nghiêng xung quanh. Phượng Lăng Lăng ngồi cạnh cũng bắt đầu tập trung hơn và hỏi Long Thiên Kỳ.
"Minh Tử Triệt mời chúng ta đến dự tiệc hay đẩy chúng ta vào hố lửa vậy?"
Long Thiên Kỳ lạnh lùng trả lời: "Tại muội kết giao bằng hữu lung tung đó. Chưa tìm hiểu kĩ đã nhận lời đến dự tiệc."
"Trách muội? Diệp Y cũng đã đồng ý muốn đến cơ mà. Huynh thiên vị." Phượng Lăng Lăng trách ngược.
"Phải trách muội. Ai lại ngu đi trách đại tẩu, đại ca sẽ gϊếŧ ta mất." Long Thiên Kỳ vã mồ hôi hột thì thầm với cô nàng.
Song, Phượng Lăng Lăng hết đường cãi, tay nhét luôn mấy miếng bánh quế hoa vào miệng Long Thiên Kỳ khiến hắn ta bất ngờ ho sặc sụa vì bị nghẹn cổ họng. Bạch Vũ Diệp Y thấy cố nhịn cười. Đột nhiên, một miếng bánh quế hoa xuất hiện trước mắt nàng.
"Nương tử. Ăn bánh này."
Lắc nhẹ đầu, phũ phàng đáp: "Không ăn. Ta không thích bánh quế hoa cao."
Huyền Dạ Mặc ỉu xìu nhìn nàng rồi bỏ miếng bánh lại đĩa.
"Đại ca đừng buồn. Đại tẩu có vẻ không dễ theo đuổi như trước. Kiên trì thì mọi thứ sẽ ổn thôi." Long Thiên Kỳ cảm thông khuyên vài câu.
Phượng Lăng Lăng hơi cáu: "Điên. Diệp Y không phải như huynh nghĩ đâu. Ta cảm thấy muội ấy vẫn có gì đó ngăn trở suy nghĩ rất khó nói. Hôm trước, muội ấy còn hỏi ta bạch nguyệt quang 300 năm trước trong lòng Chủ Thượng rốt cuộc là như thế nào!"
Ngạc nhiên vì lời nói từ Phượng Lăng Lăng. Qua mấy ngày tiếp xúc, hắn chợt phát hiện thêm nhiều điểm hắn vẫn chưa biết hết về Bạch Vũ Diệp Y. Dung nhan, tên gọi, cảm nhận dù giống với Bạch Vũ Diệp Y năm xưa thì hẳn Bạch Vũ Diệp Y hôm nay có điểm nghi hoặc. Một phàm nhân tu tiên viên tịch, linh hồn tan biến; 300 năm đầu thai biến thành yêu hồ nhưng lại có linh lực tiên nhân. Thật khả nghi.
Huyền Dạ Mặc toan đứng dậy tìm Bạch Vũ Diệp Y thì hàng loạt hơi thở sát khí nồng hậu ồ ạt ập tới, bao vây khách nhân vẫn đang vui vẻ thưởng rượu, trò chuyện. Họ không kịp suy tính chuyện gì sắp diễn ra. Tràn tiếng hô gϊếŧ ập tới. Kết giới như thiên la địa võng khai mở bao phủ sân viện to lớn thành cái lồng sắt. Nhân thủ Phong Vân Môn từ trưởng lão uy vọng đến ám vệ từ trong bóng tối lộ diện. Vài người cảm nhận chuyện không lành sắp diễn ra không ngần ngại rút vũ khí phản kháng. Tiếng đánh nhau, tiếng hô hào, chửi rủa cùng vũ khí va chạm leng keng. Mùi máu gỉ sét nồng nặc bốc lên trong không khí.
Huyền Dạ Mặc chẳng hề can dự đến. Chuyện vận động tay chân gϊếŧ chóc có thủ hạ lo lắng. Mấy người này dám cản trở con đường hắn truy thê. Đáng giận. Thành ra cơn tức đã tới nổi đom đóm mắt, phất tay xô ngã một toán người toan đánh tới cho hả giận. Thân ảnh bạch y phiêu dật nổi bật giữa sân viện với hơn mấy chục tên vây quanh chả mảy may sợ hãi. Mấy tên cặn bã này chỉ cần một chưởng kình khí, cả toán người đã ngã rạp bất tỉnh nhân sự. 
Trải qua trận chiến bình định trật tự thế giới thời sơ khai đến đại chiến Nhân - Thần - Ma. Có sinh ắt có minh tranh ám đấu, không thể tránh khỏi. Nay trở lại vị diện Huyền Giới khai sinh chính mình tìm linh châu chí bảo kết tinh từ thượng cổ chữa trị nguyên thần, may mắn gặp lại nương tử đầu thai chuyển thế. Nghĩ lại năm xưa, vì thiên hạ bình định trật tự, dù có bỏ công sức đến đâu thì con người vẫn tàn sát lẫn nhau, lấy đó tồn tại và phát triển. Từ đó, các Tộc Viễn Cổ sau khi bình định thiên hạ, phủi tay ẩn cư, tùy ý để thiên hạ phát triển lại từ đầu. Chỉ khi có nguy cơ không thể giải quyết, phá vỡ cục diện, các Tộc mới xuất đầu lộ diện.  
Huyền Dạ Mặc cũng thế. Hắn là thần hay là ma? Là yêu hay là người? Hắn chẳng quan tâm ánh mắt thế nhân, chỉ để ý bản tâm không thẹn với lòng. Ẩn danh tiếng cùng sức mạnh, mặc nhiên nhìn chúng sinh thiên hạ đi tìm con đường của mình. Tự đặt bản thân sống theo ý mình, chẳng quan tâm thời cuộc. Thiên Giới không quản được hắn. Thần Sáng Thế cũng đã vũ hóa từ lâu, luật trời tuân thủ được thì tuân thủ, không được tìm kẻ hở lách luật. Vị diện Huyền Giới vốn thuộc quản lí của Huyễn Dạ Huyền Giới, đắt tội ai không đắt tội. Đắt tội ngay thằng chủ vị diện ăn không ngồi rồi có sở thích phủi tay cho thuộc hạ quản làm niềm vui. 
Long Thiên Kỳ và Phượng Lăng Lăng chẳng yếu thế, phối hợp ăn ý, chuẩn xác chém gϊếŧ những tên cỏ rác không biết điều này. Các huynh đệ Huyễn Dạ Huyền Giới xông xáo lên mở đường.
Đến lúc này đám người Phong Vân Môn mới nhận ra đã chọc lầm người. Ai bảo họ ỷ lại số lượng người đông đúc.
Cả sân viện sau đó chìm trong hỗn chiến, mùi máu tanh nồng nặc xông lên mũi. Tiếng đao kiếm cùng những nguồn năng lượng huyễn lực ầm ầm va chạm đinh tai nhức óc. Lớp người này vừa được giải quyết lớp khác lại xông lên. Họ bây giờ cũng không phải thần thánh mà dù có là thần thánh cũng phải biết mệt mà! Các huynh đệ Huyễn Dạ Huyền Giới từ chia nhau ra giải quyết giờ tụ lại một vòng tròn tiết kiệm sức lực. Long Thiên Kỳ, Phượng Lăng Lăng tin tưởng đưa lưng vào nhau chiến đấu. Không còn cách nào khác có thể lấy một địch trăm, Long Thiên Kỳ thu kiếm, lấy thất huyền cầm ra tấu một khúc. Âm thanh tưởng chừng như nhẹ nhàng say đắm lòng người lại khiến cho hàng loạt kẻ địch ôm đầu, bịt tai, kêu la đau đớn.
Nhân cơ hội vàng, các huynh đệ Huyễn Dạ Huyền Giới không bị ảnh hưởng vì đã chuẩn bị, đề phòng cách làm này từ trước mà  sẵn tay ra sức kết liễu chúng đến Minh giới đầu thai kiếp khác làm người. Dám ức hiếp bọn hắn, chọc nhầm người rồi. Thoắt cái mọi chuyện được giải quyết gọn gàng trong nhanh chóng.
"Long Thiên Kỳ. Huynh càng ngày càng lợi hại nha!" Phượng Lăng Lăng tươi cười với bộ dáng thủ lễ rồi cầm roi khua khua vòng tròn vô cùng đắt ý.
"Quá khen. Quá khen." Long Thiên Kỳ cười cười lại với Phượng Lăng Lăng.
"Long Thiên Kỳ. Đệ có thấy Diệp Y ở đâu không?" Huyền Dạ Mặc chờ bọn họ giải quyết xong kẻ địch mới hỏi.
Long Thiên Kỳ cùng mọi người ngó nghiêng.
Nhắc mới để ý, đâu mất rồi? 
Ầm ầm ầm.
Trận pháp kì lạ bắt đầu khai mở. Đám người chiến đấu khó khăn, không dám phân thần tra xét. Duy đám người Ám Dạ Các rảnh tay đánh giá. Các trưởng lão Phong Vân môn rút lui tự lúc nào, để đám người hi sinh ở lại kéo dài thời gian. 
"Trận pháp huyết tế. Nhân giới Phong Vân Môn thâm tàng bất lộ." Long Thiên Kỳ hô lên.
"Bàng môn tả đạo. Phong Vân Môn không thể giữ." Huyền Dạ Mặc nhìn lên bầu trời phía trên dày đặc kí tự kì quái xen kẽ nhau bao phủ, hắn khẳng định chắc nịch nói. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.