Bất Ly Bất Khí: Ai Là Nương Tử của Ngươi?

Chương 12: Trận chiến mở màn




Mắt tròn mắt dẹt nhìn cảnh vật bên đường vùn vụt qua không rõ ràng, Bạch Vũ Diệp Y ngây ngốc thầm khâm phục trình độ khinh công quá đỉnh này. Nhưng sự tán thưởng ấy chưa được ba giây nàng đã vùng vẫy la hét.
"Này! Bỏ ta xuống! Ta với ngươi có quen biết gì nhau mà giúp ta?"
Nữ nhân huyết y cười nhẹ vừa vận chân khí xuống chân bay thẳng một đường lên tường thành cao năm trượng nhắm khu rừng phía trước mà thẳng tiến đến Sơn mạch U Viên.
"Nhóc con thật không hiểu lễ nghĩa gì cả! Đến cả ân nhân cứu mạng của ngươi, ngươi cũng không phân biệt được chăng?"
Nàng mặt ủ mày chau phản bác.
"Ai cần cô cứu tôi! Lão nương đây ra mấy chiêu là ả đi uống trà với Diêm Vương rồi!"
Nữ nhân Huyết y co rụt khóe môi rồi đột nhiên cười lớn.
"Nhóc con ngươi mấy tuổi đầu mà cho bản thân là lão nương. Xì..."
Hứ một phát, Bạch Vũ Diệp Y ngẩng mặt nhìn kẻ đã lo chuyện bao đồng kia. Cau mày nhìn.
"Phượng Lăng Lăng???"
Phượng Lăng Lăng ngạc nhiên nhìn xuống cô nhóc hồng y, nụ cười còn kéo ra hàng cây số.
"Haha... Ta thật tiếng tăm lẫy lừng mà! Đến cả nhóc con miệng còn hôi sữa cũng biết ta hahaha... Nguyệt Hàn ơi! Ngươi không nên chọc ta không nổi danh như ngươi nữa nha!"
Nàng chỉ biết vuốt trán chu mỏ phê phán.
"Ngươi mơ tưởng hả?"
Nhưng nàng ta cũng có nghe đâu. Xin lỗi! Trưa nắng quá có người có vấn đề về đầu óc nên hãy thông cảm. Bạch Vũ Diệp Y hiểu mà! Nên sẽ không trách nàng ta đang cười điên dại như thế đâu! Phải kiếm vài phương thuốc cho Phượng Lăng Lăng hết bệnh mới được, để lâu sẽ ảnh hưởng đầu óc mất! Haiz...
Đến nơi, Phượng Lăng Lăng đặt Bạch Vũ Diệp Y xuống đất an toàn khiến nàng thở phào một hơi. Cứ sợ nàng ta đang lên cơn mà vứt nàng luôn mất. Con tim em quá mềm yếu để chịu đựng! Không ngờ dù ở chung với nhau vỏn vẹn mấy ngày nàng cũng hiểu tính cách nàng Phượng Lăng Lăng là không thể báo trước được đâu nha!
Nơi đây thuộc sơn mạch U Viên nhưng chỉ thuộc vùng ngoại vi thôi. Vẫn trong địa phận an toàn. Như ta đã biết, nơi này chứa đựng bao điều bí ẩn và huyền bí. Là nơi trú ngụ của những linh thú và ma thú hung hãn nhất Bắc Huyễn Đại Lục.
Nguyệt Hàn ngồi bên túp lều dựng đơn sơ dai dai thái dương nhìn Diệp Y không chớp mắt rồi ngẩng mặt nhìn Phượng Lăng Lăng hỏi.
"Nhóc con này ngươi lượm đâu ra vậy?"
Tỉnh bơ trả lời "Ngoài chợ á!"
Nghiến răng, liếc mắt nhìn hai người. Làm như nàng là cọng rơm cọng rác ngoài đường cơ á! Muốn nhặt thì nhặt ư! Bốc khói đầu rồi!
"Ta không phải nhóc con! Ta đã 18 tuổi rồi!" 
Ngơ ngác nhìn con nhóc chỉ cỡ năm tuổi đầu giới thiệu bản thân. Bỗng hai người bật cười,
Phượng Lăng Lăng thì cười vật vã ra đất, Nguyệt Hàn thì quạt quạt chiết phiến lắc đầu nhẹ cười y như muốn nói lên:
"Ngươi bị suy dinh dưỡng à?"
Khoanh tay liếc nhìn hai kẻ chỉ biết bơ nàng. Cứ chờ đó đi! Quân tử trả thù mười năm chưa muộn.
"Tiểu muội muội à! Ngươi đã 18 tuổi thì với cơ thể này đã mau lớn lắm rồi đó nha! Chúc ngươi mau ăn chóng lớn!"
Phượng Lăng Lăng lại trêu nàng. Cả cái tên bạch y Nguyệt Hàn kia nữa chớ cũng y chang thôi. Khoan đã!!! Người đó... Dần tiến tới nghiêng đầu nhìn Nguyệt Hàn như sinh vật lạ.
"Ngươi là...???"
Chưa kịp phát ra âm thanh chữ tiếp theo. Nguyệt Hàn đã đánh lạc vấn đề câu hỏi Diệp Y muốn hỏi.
"Phượng Lăng Lăng! Cô mua thức ăn chưa vậy? Ta đói lắm rồi!"
Phượng Lăng Lăng bĩu môi châm chọc.
"Mua rồi! Mua rồi! Việc ăn uống bình thường cũng sợ mất vệ sinh còn hơn cả nữ nhân nữa!"
Quạt quạt xua xua khí nóng quanh người, Nguyệt Hàn đăm đăm nhìn.
"Chớ không phải cô không biết tí gì về nấu nướng hay sao? Cũng một phần tại Long Thiên Kỳ nhà cô thôi! Không đâu đề nghị lịch kiếp xuống nhân gian giải khuây làm chi? Đến cả việc ăn uống bình thường cũng như phàm nhân. Không có là chết đói luôn chớ đâu có giỡn chơi!"
Phượng Lăng Lăng xua xua tay "Không liên quan gì tôi đâu! Làm như ta mới là người có lỗi với ngươi lắm vậy! Mà cũng tại Hạ Phong mặt than của ngươi đẩy Nguyệt Hàn ngươi đi đến nơi khỉ ho cò gáy này làm nhiệm vụ. Đúng là mệt chết ta! Ai bảo ngươi kéo ta theo làm gì! Ngũ sắc linh châu vừa tìm xong đã sưu tầm mật rắn độc nhất thiên hạ mới chịu!!!"
Bạch Vũ Diệp Y ngơ ngơ nhìn hai kẻ dở hơi kể lể lẫn nhau. Ta đây cóc cần hai người để ý! Cứ xem như không khí cũng được. Nói gì hai ngươi cũng có nghe gì đâu! Song, nàng quay đi hướng thẳng lối vào Sơn mạch U Viên đi vào mà chẳng hề hay biết...
Đến khi hai kẻ vô tâm chợt nhận ra có gì thiếu thiếu thì Bạch Vũ Diệp Y đã đi mất đất.
"Tiểu muội muội kia đâu rồi nhỉ?"
Phượng Lăng Lăng khoác tay vẫn cắm cúi ăn trưa.
"Kệ nó đi! Người lãnh khốc như ngươi cũng có ngày đi quan tâm một con nhóc!"
"Ai quan tâm tiểu muội kia! Chỉ là... thôi mặc kệ nó muốn đi đâu thì đi! Đây chỉ là ngoại vị nên cũng không nguy hiểm gì đâu."
Giọng nói nhỏ dần đầy ẩn ý nhưng đối với Phượng Lăng Lăng miệng đi trước não thì để ý chi cho mệt thân.
                                        ***
Lủi thủi đi sâu vào vùng nội vi Sơn mạch U Viên, Bạch Vũ Diệp Y thật không có phương hướng để xác định mình đang ở nơi nào của khu rừng còn hơn khu rừng nguyên sinh này.
Gãi đầu bó tay, tiếp tục vận dụng hết kiến thức nhất có thể để tìm lối ra. Mà cứ cảm thấy như mọi kiến thức sinh học kết hợp địa lí là công cốc. Có điều gì đó rất kì lạ ở khu rừng kì lạ này!
Trầm tư suy nghĩ mãi mà chẳng phát hiện đâu đó trong lùm cây um tùm có tiếng gì đó "sàn sạt" đến rợn người.
RÀO...
Cảm nhận thứ gì nguy hiểm sắp ập đến, nàng nhanh phản ứng lại giậm nhẹ chân lấy đà tránh né theo phản xạ như điều này đã mấy không còn gì xa lạ. Cũng thật là một điểm kì lạ? Nhưng lúc này đây, nàng mà phân tâm thì chỉ có con đường chết.
Tự hỏi: "Ở cái thế giới này dễ lâm vào cảnh khốn cùng nhỉ?"
Một con mãng xà to lớn màu xanh lục đặc trưng dài bốn mét đang khè lưỡi nhìn nàng. Cái miệng đen ngòm luôn mở to chứa đầy nọc độc chuẩn bị phóng thích bất kì lúc nào. Không cần thí nghiệm nàng cũng biết nó lợi hại đến cỡ nào. Nói không đâu xa, vừa nãy chỉ cảm nhận một tiếng "Rào..." một cái, chỗ nàng vẫn đứng đã biến thành nơi trưng bày cho dòng chất lỏng đen kịt đang nghi ngút khói cùng sôi sùng sụt từng bọt khí lên không.
Không chờ Bạch Vũ Diệp Y định thần. Con mãng xà đã uốn éo thân mình hướng thẳng nàng cắn tới tắp vào không khí một các điên cuồng như cứ sợ con mồi béo bở sẽ vụt chạy mất. Liên tục thụt lùi về sau, nàng chợt nhớ ra trong vòng không gian có vài binh khí dùng được thì phải?
Dừng động tác tích tắc vài giây, trên tay nàng đã xuất hiện một thanh chủy thủ tinh xảo màu bạc. Không khó để hỏi tại sao nàng không dùng trường kiếm? Thử nghĩ xem với thân hình nhỏ nhắn này mà cầm trường kiếm sao mà đánh đây! Chiều cao và tay nàng hiện rất là hạn chế. Hãy thông cảm!
Chỉ trong tích tắc vài giây mà con mãng xà đã ép nàng lùi thẳng vào thân cây to tướng. Được thế thượng phong, nó lấy cái đuôi xinh đẹp đầy vết hoa văn đo đỏ tròn tròn dọc trên hai bên thân mình quất thẳng vào mặt nàng. Không chịu khuất phục, nàng khom người vận bộ pháp Vô tung Vô ảnh theo quán tính khi nào không hay né tránh đi gọn ơ sang trái. Cái đuôi to tướng theo đà quất thẳng vào thân cây, để lại vết nứt sâu hoắm kì lạ.
Má ơi! Nếu cái đuôi uy lực đó mà đập nàng thì giờ chắc cũng đã thành đống thịt nát rồi chăng?
Không được lần này, con mãng xà lại hung hãn hẳn lên. Nó khè lưỡi phát ra âm thanh đe dọa rồi phun nọc độc thẳng vào Bạch Vũ Diệp Y lần hai. Chân vận bộ pháp, nàng thong thả né trái rồi lại né phải. Một mùi hôi thối từ đống nọc độc phía sau xông thẳng vào mũi khiến nàng vô cùng khó chịu làm sao! Thiệt thèm băm con mãng xà ra hầm canh. Sao cái gì nó tấn công đều có tác dụng kinh người thế? Mắc ói quá! 
Ọe...
Phân tâm! Cái đuôi vĩ đại quất thẳng vào lưng nàng đau đến rụng phổi. Thân hình nhỏ nhắn của nàng bay thẳng ra một khoảng xa ập thẳng vào thân cây. Một ngụm máu đỏ phun ra đau rát...
Tức giận lập tức trào lên khóe mắt. Nàng đứng dậy lau đi vết máu, tay cầm chặt chủy thủ đón chờ con mãng xà ngẩng cao đầu vùn vụt lao đến. Đến khi, nó chỉ cần há to hàm là nuốt chửng luôn Bạch Vũ Diệp Y. Đột nhiên, thân ảnh nàng biến mất trong không khí khiến con mãng xà theo quán tính lao thẳng vào thân cây. Nhân cơ hội vàng, nàng bỗng từ đâu xuất hiện trên không, đâm một nhát vào cái đầu vẫn đang lắc lắc định vị vì bị choáng sau cơn va chạm.
Phập...
Chủy thủ cắm sâu vào đầu nó làm cơ thể nó rung lắc cực độ, uốn éo như giãy lên đành đạch giống cá mới mắc cạn. Thêm một trận co rút dữ dội, con mãng xà dài 5 mét nằm ngay đơ ra mà phơi thây vô lí bởi con mồi nhỏ nhắn.
Mất vài phút định thần, nàng thầm trầm trồ kinh ngạc nhìn con vật lần đầu triệt hạ thành công vang dội. Quan sát hồi lâu cũng không xác định nó thuộc loài nào cả. Hình dáng thì khỏi nói! Nó to đùng gấp mấy chục lần rắn lục Trái Đất. Nhưng nói nó là rắn cũng không đúng! To xác vầy thì con trăn khổng lồ nhỉ? À! Cũng không phải! Con trăn làm gì có độc, chỉ cần dùng cơ bắp quanh thân là đủ xiết chín cái mạng Hồ ly của nàng rồi! Thành thật mà kết luận: Hiện khoa học đã không còn có ích lợi gì cho nàng nữa! Phải học hỏi lại từ đầu thôi!
"Không ngờ vị tiểu muội muội đây thật lợi hại nha!"
Nguyệt Hàn từ trên thân cây lặng nhẹ nhàng đáp xuống nhẹ nhàng "như tựa lông hồng".
"Ngươi đi theo ta?" Bạch Vũ Diệp Y ngẩng đầu lên hỏi. 
Thật mỏi cổ mà! Tội nghiệp em nhỏ chiều cao quá khiêm tốn.
"Nào có! Ta chỉ đi làm nhiệm vụ mà thôi. Nào ngờ, có người cuỗm tay trên rồi."
Làm bộ thất vọng tràn trề nhìn chằm chằm con mãn xà to lớn. Tay vẫn cầm chiết phiến thật ngọc thụ lâm phong.
Là người thông minh, nàng đủ hiểu hành động của Nguyệt Hàn là như thế nào?
"Ngươi muốn con mãng xà này!"
Nhẹ gật đầu trả lời: "Đúng!"
Xoa cằm giả vờ suy nghĩ hồi lâu... Tự nhiên lại cười gian manh khiến Nguyệt Hàn cứ bị lành lạnh sống lưng sao í!
"Được thôi!... nhưng... cô nương ta đây có một yêu cầu nho nhỏ á nha!"
Luyến tiếc nhìn con mãng xà to tướng kia làm Nguyệt Hàn rối não không thôi. Trong Sơn mạch U Viên này kiếm một con Hoa Hoa Mãng này cũng không hề dễ vì nó thuộc hàng Ma thú cấp cao. Đối với việc cơ may gặp nó đã khiến Nguyệt Hàn trầm trồ. Ở chi! Vị tiểu muội này lại tự xử lí nó chỉ trong tích tắc. Không biết trình độ tu luyện y đã đến độ nào với cơ thể bé tí đó?
"Được thôi! Tiểu muội muội cứ nói. Bất cứ yêu cầu gì ta đều đáp ứng cả!"
"Phục vụ làm thuộc hạ cho lão nương một tuần trăng"
Bạch Vũ Diệp Y tung tăng nhảy chân sáo nhảy xung quanh Nguyệt Hàn. Nguyệt Hàn cứng họng không nói nên lời... không lẽ vì một con trăn nhỏ bé mà lại không sợ bẻ mặt làm người hầu y. Mà cũng không được, Bạch Vũ Diệp Y nó bé đến thế thì sai bảo việc gì khó chứ! Trầm tư hồi lâu, Nguyệt Hàn gật đầu vì hứa danh dự. Có lẽ cũng sợ mất mặt không hoàn thành nhiệm vụ đây mà.
"Hảo... bé con đừng lừa ta nhé!"
Gật gù chắc nịch.
"Lời đã ra khỏi cửa miệng thì không bao giờ thu lại! Dù sao hành trình của lão nương ta còn dài lắm nga!"
"Hở tí là xưng lão nương. Ài chà..."
Nguyệt Hàn chê bai một tiếng khiến Bạch Vũ Diệp Y chỉ liếc nửa con mắt bé tí cười gian manh.
"Kệ ta. Tốt nhất lo cho khoảng thời gian sau này của vị ca ca đây rồi à nha!"
Úi chà. Có gì đó nguy hiểm đâu đây?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.