Bát Long Quy Nguyên Truyện

Chương 444: Hoang Tàn Trần Gia Trấn





"Phập..!"
"Mày..!"
Hắc Cẩu nhìn lưỡi kiếm đâm xuyên tim mình trong tay của một con Nhị Giai Yêu Thú Hồ Ly, không khỏi kinh ngạc đến ngây người.
Có nằm mơ hắn cũng không thể nào nghĩ ra được, có một ngày mình lại chết ở trong tay của một con Nhị Giai Yêu Thú Hồ Ly nhỏ bé.
Nhưng đây là sự thật, hắn không muốn tin cũng không được. Hắn nhớ lại mình chạy với tốc độ cực nhanh, nhưng con Hồ Ly này ra tay còn nhanh hơn. Hắn chưa kịp nhìn rõ thân ảnh của nó ra làm sao thì đã bị trúng chiêu rồi.
Theo như Hắc Cẩu hắn biết, để đạt được tốc độ khủng khiếp như con Hồ Ly này vừa thể hiện ra, chí ít cũng phải có Tam Giai Hạ Phẩm Yêu Kỹ thân pháp đạt đến tiểu thành cảnh giới trở lên mới may ra làm được.
Tam Giai Hạ Phẩm Yêu Kỹ thân pháp cảnh giới tiểu thành, Hắc Cẩu hắn nghĩ dù mình có sử dụng toàn lực, chỉ sợ cũng khó lòng có thể chống lại con Hồ Ly này.
Không nghĩ đến bên cạnh Trần Vân Thanh lại có trợ thủ siêu cấp như thế này hổ trợ. Đến tìm Trần Vân Thanh lần này chính là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời của hắn đây.
"Rầm..! Phốc..!" Không kịp hối hận, cũng chả có thuốc hối hận để ăn, Hắc Cẩu sau khi nói được một vài tiếng, sinh cơ của hắn cũng đã dần đoạn tuyệt, ngã xuống bên dưới nền đất.
"Đến đây giết tao còn muốn chạy trốn, mày nghĩ cũng quá đẹp một chút đi..!" Trần Vân Thanh ngay lập tức chạy đến, một chân đạp Hắc Cẩu bay ra xa, khinh thường lên tiếng nói.
Hắc Cẩu này xuất hiện ở nơi đây, hắn trong lòng đã mừng thầm, dự định không hề để cho tên Hắc Cẩu này có cơ hội rời khỏi nơi đây, thế nên hắn đã âm thầm bố trí thủ đoạn đầy đủ.
Cũng tính toán được đến khả năng Hắc Cẩu sẽ chạy trốn, hắn đã làm là nhiều phương án dự phòng.
Ngoài Thái Na Trát ra, còn có A Khôi đang ở bên kia, dù Hắc Cẩu có may mắn chạy thoát trong tay của hắn với lại Thái Na Trát, một quan của A Khôi tên này chắc chắn là không thể nào qua được nỗi.
"Trần Vân Thanh..! Mày..Giỏi lắm..! Tuy nhiên dù...mày giỏi đến đâu...cũng không thể cứu được cha của mày cùng Trần Gia Trang đám người đâu..!"


Hắc Cẩu là đã đến lúc dầu hết đèn tắc, nhưng thua Trần Vân Thanh triệt để như thế này, hắn là thật sự không có cam tâm, nghĩ đến chuẩn bị phía sau của mình, hắn là có một chút đắc ý nho nhỏ.
"Cha của tao..? Mày đã làm gì ông ấy..? Nói mau..?"
Trần Vân Thanh đang say sưa đắc ý tận hưởng dư vị chiến thắng, thế nhưng câu nói vừa rồi của Hắc Cẩu làm cho hắn như lạc vào hầm băng.
Hắn nhớ lại đến, khi vừa đến nơi đây, Hắc Cẩu là nói hắn muốn gặp cha mình thì phải xuống dưới Âm Minh Giới, khi đó hắn không mấy quan tâm, nhưng bây giờ trước khi chết Hắc Cẩu còn nói ra những lời này, điều này chứng tỏ tên này không hề nói đùa, y là đã có chuẩn bị hay đã đối phó xong với cha của mình nên mới đến đây gặp hắn, như vậy mà nói, cha hắn liền gặp nguy hiểm rồi.
"Muốn biết..!..Mày trở lại Trần Gia Trang ......không phải là đã hiểu rõ mọi chuyện ....sao..!" Hắc Cẩu hơi thở cực kỳ suy yếu, nhưng cũng là nói ra được tròn câu trước khi nhắm mắt.
Hắc Cẩu hắn đến nơi này không chỉ có một mình hắn, mà còn dẫn theo một trăm tên binh sĩ được trang bị tận răng đi theo, những người này chiến lực cao cường, thi triển Quân Trận ra, Yêu Sư tam trọng hậu kỳ cũng phải nuốt hận.
Có điều đám binh sĩ kia không có cùng hắn đi đến nơi này, mà là đã đi đến một phương hướng khác, đó là Trần Gia Trang bên kia.
Hắc Cẩu hắn sau khi bắt được mấy tên Lăng Tiến được Trần Gia Trang thả về liền đã biết Trần Vân Thanh không có ở trong Trần Gia Trấn, mà đã chạy đến Nam Trúc Lâm cùng Lăng Tĩnh Y quyết đấu.
Thế nên hắn quyết định chia binh hai đường, một bên là hắn tự mình đi đến nơi đây chặn giết Trần Vân Thanh, hắn nghĩ với thực lực Yêu Sư của mình hiện tại là thừa sức đem Trần Vân Thanh giết đi. Còn bên kia đám binh sĩ có nhiệm vụ đem người bên trong Trần Gia Trang giết sạch, chó gà không có tha.
Bổn ý của Hồ Phi khi đưa một trăm tên binh sĩ đó cho hắn chính là có ý đó, bất kỳ những ai có liên quan đến Trần Vân Thanh đều phải giết hết, trả thù cho đám anh em đã vì Trần Vân Thanh mà phải chết.
Nhưng đó cũng là quyết định sai lầm lớn nhất của mình. Giá như hắn kiên nhẫn một chút, cẩn thận một chút, tập hợp binh sĩ cùng mình đem Trần Vân Thanh giết đi trước. Sau đó mới đến Trần Gia Trấn huyết tẩy tất cả mọi người, như thế hắn cũng không phải rơi xuống bi kịch như bây giờ, quá đáng tiếc là hắn không có cơ hội để có thể làm lại.
Điều an ủi duy nhất là bên kia Trần Gia Trang chắc chắn đã bị người của Chấn Nam Đạo hắn diệt đi, trong đó có cả cha của tên Trần Vân Thanh này, có thể làm cho tên Trần Vân Thanh này đau khổ, hắn cũng vui vẻ phần nào.
Có khi Trần Vân Thanh trở về gặp đúng Chấn Nam Đạo quân đang huyết tẩy Trần Gia Trấn, chạy lên cùng đám người đó liều mạng, khi đó Trần Vân Thanh chắc chắn phải chết, kết quả như vậy là hắn hy vọng muốn nhìn thấy, cũng là sắp xếp sau cùng của hắn trước khi chết khi nói cho Trần Vân Thanh biết tình cảnh hiện tại của Trần Thiên Tâm. Thật sự rất hy vọng bên dưới Âm Minh Giới hắn có thể gặp lại Trần Vân Thanh này một lần a.
"Rầm!"
"Na Trát..! Đi thôi..!"
Một cước đem thi thể của Hắc Cẩu đá bay ra xa, Trần Vân Thanh lòng giống như lửa đốt gọi Thái Na Trát một tiếng, sau đó liền dùng hết tốc độ chạy thẳng.
Hắc Cẩu cũng như Chấn Nam Đạo đã có chuẩn bị phía sau để đưa hắn cùng thân nhân của mình vào chỗ chết.
Trước khi chết Hắc Cẩu không có nói rõ ràng ra kế hoạch của mình, nhưng hắn có thể đoán được bên Trần Gia Trấn bây giờ đang có rất nhiều người của Chấn Nam Đạo đang tấn công.
Trần Gia Trang sẽ là mục tiêu trọng điểm, nơi đó có người cha già bệnh tật vừa mới khỏi của hắn mà. Ông ta chỉ là Yêu Sĩ nhất trọng, lại khó khăn di chuyển, một khi Chấn Nam Đạo tấn công đến, ông ta là nắm chắc cái chết trong tay. Chưa nói đến chuyện Ngô Tiểu Diễm cũng ở bên đó.
Nghĩ đến cả cha mình cùng Ngô Tiểu Diễm hai người đều chết thảm trong tay của Chấn Nam Đạo, Trần Vân Thanh trong lòng càng thêm lạnh lẽo. Bằng mọi giá hắn phải trở lại Trần Gia Trang trước khi nó bị người của Chấn Nam Đạo hủy diệt, nếu không hắn sẽ phải ân hận cả đời.
...
Một giờ sau..! Trần Gia Trấn!
"Mình vẫn là đến chậm một bước sao..?"
Đập vào mắt của Trần Vân Thanh bây giờ là rất nhiều thi thể, đây đều là những người mà hắn có chút quen thuộc khi đã sống tại nơi đây thời gian không ngắn, cũng có vài tên thanh niên cùng trang lứa với mình, nhưng bây giờ bọn họ đã tắc thở cả rồi.
Hắn đã tự giận lòng phải chạy về thật nhanh, tốc độ phải tối đa trước khi Chấn Nam Đạo đám người tấn công vào Trần Gia Trấn, thế nhưng bây giờ nhìn cảnh này, hắn biết mình đã đến muộn một bước rồi, đối phương đã ra tay trước, chỉ sợ...

"Chủ nhân.! Anh không nên quá tuyệt vọng, chạy trở lại Trần Gia Trang xem thế nào trước đi, nói không chừng kết quả sẽ không có tệ như anh nghĩ..!" Thái Na Trát nhìn Trần Vân Thanh tâm trạng chìm xuống đáy cốc, nàng có chút đau lòng lên tiếng nhắc nhở.
Nhưng nàng bây giờ không có bi quan như Trần Vân Thanh, nàng đã duyệt qua vô áo chuyện, nhìn qua vô số người, trong đó có một vài người ở Trần Gia Trấn nơi đây nàng thấy cũng không tầm thường như bên ngoài.
Phụ thân của Trần Vân Thanh này chính là một cái ví dụ, người mà để Viễn Cổ gia tộc Chu gia ra tay đối phó, sẽ không có đơn giản như bên ngoài.
Còn có Ngô Tiểu Diễm, đây cũng là một cô gái thần bí, nàng đánh giá cô ta còn cao hơn Trần Thiên Tâm khá nhiều, nếu mà Ngô Tiểu Diễm đang bên cạnh Trần Thiên Tâm, nàng dám chắc cho dù Trần Gia Trấn hay cả Lạc Việt Vương Quốc này hủy đi, cô gái này cùng Trần Thiên Tâm cũng sẽ bình an vô sự.
"Đúng..! Cô nói đúng...! Chúng ta nên trở lại Trần Gia Trang..!"
Trần Vân Thanh ánh mắt không có cao như Thái Na Trát, hắn không có biết những bí mật bên trong giữa hai người Ngô Tiểu Diễm cùng Trần Thiên Tâm, còn nghĩ là Thái Na Trát vừa rồi lời nói chỉ là an ủi hắn một chút mà thôi.
Những cái này không hề quan trọng, vì hắn biết Thái Na Trát nói hoàn toàn đúng, sự việc đã xảy ra, hắn ở nơi đây tuyệt vọng hay tự trách cũng chẳng có làm được tích sự gì cả. Sáng suốt nhất bây giờ là nên chạy trở lại Trần Gia Trang xem tình trạng nơi đó thế nào.
Nếu như nơi đó thật sự đã bị đám người Chấn Nam Đạo hủy diệt, vậy hắn liền bắt toàn bộ người của Chấn Nam Đạo có mặt nơi đây đền tội đi.
"Đạp....! Đạp....! Đạp..!"
"Chủ nhân! Đó là người của Chấn Nam Đạo..!"
Tiếng Độc Giác Mã truyền đến, Thái Na Trát ánh mắt cũng như thần niệm hơn xa Trần Vân Thanh, liền ngay lập tức nhận ra trên lưng ngựa có một người, tên này thân mang giáp sắt, binh khí cũng thuộc hàng khá tốt, nhìn qua nàng cũng là biết đây không là người của Trần Gia Trấn. Mà không phải là người của Trần Gia Trấn, hiện tại cũng chỉ có một hạng người.

"Rầm..!"
Không cần Thái Na Trát lên tiếng nhắc nhở, Trần Vân Thanh cũng là đủ thông minh để nhận ra đây là người của Chấn Nam Đạo.
Nếu bạn rảnh, xin mời đọc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.