Bất Hủ Thần Vương

Chương 92: Xác chết treo trên đường




Thạch Thiên Hào là siêu cấp cường giả, đối với độc dược tự nhiên có chút hiểu biết. Nghe qua tên Tử Ngọ Tang Mệnh Hoàn, biết rõ vật ấy kịch độc vô cùng.
Dáng sợ nhất là, cách điều chế của Tử Ngọ Tang Mệnh Hoàn này, thiên kì bách quái, chỉ có chín loại độc trùng cùng độc dược phối hợp cùng một chỗ, dùng thủ đoạn đặc thù luyện chế ra thành Tử Ngọ Tang Mệnh Hoàn.
Độc trùng cùng độc dược trong thiên hạ ngàn ngàn vạn vạn, có trời mới biết Tử Ngọ Tang Mệnh Hoàn trong tay hắn là từ loại nào cấu thành.
Bởi vì, muốn phối trí ra giải dược, phải biết được dược phương của Tử Ngọ Tang Mệnh Hoàn này là gì, đúng bệnh hốt thuốc, mới có thể phối trí ra giải dược được.
Bằng không mà nói, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Giờ phút này Thạch Thiên Hào mới biết được, nhất định phải đánh giá lại thủ đoạn của Lôi Đình huynh đệ này. Tuổi còn trẻ, vậy mà tính toán rất chu đáo thâm độc, đến nổi một kẻ già đời như hắn cũng không cách nào nắm bắt được.
Bất quá chuyện cho tới bây giờ, cũng chỉ có thể đi một bước, tính một bước mà thôi.
Nếu như làm quá, hai tên này nhất định sẽ giết chết Thạch Cao Phi, như vậy Thạch Thiên Hào hắn cho dù đem hai huynh đệ này bầm thây vạn đoạn, vậy còn có ích lợi gì chứ?
Bởi vậy, cục diện hôm nay, việc báo thù cho cháu, tạm thời bỏ qua một bên. Mục tiêu hàng đầu, chính là bảo trụ tính mệnh của nhi tử.
Hắc Thạch Thành chủ thậm chí có chút hối hận, tại sao lại để cho nhi tử đi làm chuyện này? Nếu như chỉ phái một thủ hạ đi xử lý, cho dù xảy ra chuyện, cũng không có bó tay bó chân như thế.
Thạch Thiên Hào biết rõ, mình đã quá khinh địch rồi. Cảm thấy hai huynh đệ kia tuổi còn trẻ, nghĩ rằng chẳng tạo ra được sóng gió gì, cho nên mới để Thạch Cao Phi đi, mục đích cũng vì rèn luyện Thạch Cao Phi mà thôi.
Không nghĩ tới thiếu niên đắc chí, tài trí song tuyệt như Thạch Cao Phi, lại bị hai huynh đệ kia bắt sống. Chỉ sợ bản thân Thạch Cao Phi giờ phút này, cũng phiền muộn tới cực điểm.
Hắn như thế nào cũng nghĩ không ra, hai huynh đệ dung mạo tầm thường này, vậy mà có đảm lượng kinh người như thế, chẳng những chuyển bại thành thắng, còn có thể bắt Thạch Cao Phi làm con tin.
Này có thể nói là, một bước thua, từng bước thua, cả bàn đều thua.
Nửa canh giờ, rất nhanh đã hết.
Thạch Thiên Hào quát:
- Lôi Đình huynh đệ, ta có thể để cho huynh đệ các ngươi đi. Nhưng Thạch Cao Phi con ta thì sao, các ngươi muốn giữ hắn tới khi nào? Còn có giải dược của Tử Ngọ Tang Mệnh Hoàn, các ngươi có thể điều chế được sao?
Nhậm Thương Khung cười lạnh nói:
- Cái này không cần thành chủ đại nhân quan tâm. Chỉ cần hai huynh đệ chúng ta an toàn, lệnh công tử cũng sẽ bình yên vô sự.
- Tốt, bổn thành chủ tin các ngươi một lần. Nếu như nói dối, bổn thành chủ thề, chân trời góc biển cũng phải đem bọn ngươi bắt về, tru di cửu tộc!
Nhậm Thương Khung cười ha ha:
- Hôm nay gió không nhỏ, thành chủ đại nhân phải đề phòng nói mạnh miệng bị phong hàn đó. Không nói tới việc ngươi điều tra không được, cho dù ngươi điều tra ra được, Hắc Thạch Thành chủ ngươi xác định có thể trêu chọc nổi hay sao?
Muốn nói Vân La Thành Nhậm thị, cùng Hắc Thạch Thành chủ so sánh, tự nhiên là trên trời dưới đất. Hắn chỉ cần hắt hơi một cái cũng đủ để Nhậm gia thành bình địa.
Nhưng lời này của Nhậm Thương Khung, thật thật giả giả, là đạo lý binh bất yếm trá.
Thạch Thiên Hào tuy phẫn nộ tới cực điểm, lại không thể làm gì. Vung tay lên, nghiến răng nghiến lợi quát:
- Mở cửa thành ra!
Nhậm Thương Khung quát:
- Chậm đã, ngựa đã chuẩn bị xong chưa?
- Hí...
Ngựa tiếng truyền đến, tiếp theo là tiếng vó ngựa “Đạt đạt” xuất hiện trên đường cái.
Cửa thành “két…” mở ra, sau khi cửa thành mở ra hoàn toàn, Thạch Thiên Hào quát:
- Lôi Đình huynh đệ, cho các ngươi biết, đây là lần đầu tiên Thạch mỗ ta thỏa hiệp với kẻ khác sau khi làm Hắc Thạch Thành chủ.
Nhậm Thương Khung cười nhạt một tiếng:
- Thành chủ đại nhân đừng trát vàng lên mặt chúng ta. Ngươi không phải là thỏa hiệp với hai huynh đệ chúng ta, mà là thỏa hiệp trước tình thế, ha ha.
Nói xong, trở mình lên ngựa, giơ trường tiên lên, hai chân kẹp lấy lưng ngựa:
- Giá!
Ngựa chạy như bay, không bao lâu đã chạy ra khỏi Đông môn của Hắc Thạch Thành. Trên đường đi, Nhậm Thương Khung ra sức thúc ngựa, một hơi liền chạy hơn trăm dặm.
Phía trước là một đại đạo rộng lớn, hai bên là đồng ruộng. Dưới địa hình như thế này, nếu muốn ẩn nấp là hết sức khó khăn. Địa thế đối với Nhậm Thương Khung bọn hắn mà nói là có lợi, lúc này mới đi chậm lại.
Hai huynh đệ nhảy xuống ngựa, để cho ngựa nghỉ ngơi một chút.
- Lão Nhị, ngươi nói Thạch Thiên Hào kia, sẽ dễ dàng bỏ qua chúng ta như vậy sao?
Nhậm Tinh Hà đối với Thạch Thiên Hào cũng lo lắng, bất quá có thể chạy ra khỏi Hắc Thạch Thành, hắn đã cảm thấy rất bất ngờ.
- Chưa biết được. Thạch Thiên Hào này lòng dạ thâm sâu, đệ nhìn cũng không thấu. Bất quá nhược điểm duy nhất của hắn, chính là Thạch Cao Phi. Có Thạch Cao Phi trong tay, chỉ cần đề phòng bọn hắn tập kích. Nếu muốn cường công, Thạch Thiên Hào tuyệt đối không dám lấy tính mạng nhi tử ra đánh cược.
Đây cũng là ưu thế duy nhất của bọn hắn, cũng chỉ có ưu thế duy nhất này mà thôi.
Bằng không mà nói, dùng quyền thế của Thạch Thiên Hào? Tùy tiện phái ra một tên Thiên Nhân cảnh cường giả, cũng đủ đem hai huynh đệ bọn họ giết cả trăm lần.
Hai huynh đệ đi khoảng hai ba mươi dặm, lại cho ngựa nghỉ ngơi một chút, ven đường ăn một ít cây cỏ. Lúc này mới lên ngựa chạy tiếp.
Qua khỏi mảnh đồng ruộng này, quan đạo bắt đầu gập ghềnh. Đảo mắt liền đến một mảnh đường núi, địa hình khúc chiết gập ghềnh, khó đi vô cùng.
Đang lúc đi tới, Nhậm Thương Khung bỗng nhiên ghìm ngựa, ánh mắt giật mình nhìn về phía trước.
Chỉ thấy hai bên đường phía trước có treo bốn cổ thi thể.
Thi thể này treo trên một nhánh cây cao, theo gió lắc lư. Lúc nhìn thấy chính diện thi thể, cặp mắt kia lồi ra giống như cá chết, làm cho người ta muốn nôn mửa.
Nhìn sắc mặt bốn cổ thi thể này, vẫn còn màu tím, cho thấy thời gian bọn hắn chết cũng không lâu. Thậm chí có thể nói là vừa mới chết.
Nhậm Tinh Hà hít một ngụm lãnh khí:
- Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Nhậm Thương Khung không đáp lời, nhưng lại cảnh giác bốn phía, thấp giọng nói:
- Huynh đi theo sau, đệ lên trước dò đường. Lưu ý bốn phía, không được phân tâm.
Hai huynh đệ bảo trì khoảng cách ba trượng, Nhậm Thương Khung giục ngựa đi trước, trước khi tới gần cây đại thụ kia. Trường kiếm rút ra, đại đạo hạt giống trong cơ thể thúc dục đến cực hạn, quan sát động tĩnh bốn phía.
Mọi nơi hoàn toàn yên tĩnh, ngoại trừ thanh âm của côn trùng rả rít, phảng phất toàn bộ thế giới như ngừng lại. Lúc này, một trận gió thổi qua, làm cho bốn cổ thi thể đung đưa lần nữa.
Nhậm Thương Khung dạo quanh cây đại thụ một vòng, không phát giác điểm khả nghi nào. Khi ánh mắt của hắn nhìn tới sau lưng bốn cổ thi thể, không ngờ lại có hàng chữ dùng vôi ghi thành!
- Bốn tên tay sai của Thạch Thiên Hào, tặng cho Lôi Đình huynh đệ!
Trong lòng Nhậm Thương Khung chấn động, trường kiếm để ngang ngực, sắc mặt âm trầm bất định. Bốn người này, dĩ nhiên là thủ hạ của Hắc Thạch Thành chủ?
Trên người bốn tên này, đều có thẻ bài. Trường kiếm của Nhậm Thương Khung run lên, cầm một cái thẻ bài trong tay, nhìn một chút, trong miệng thì thào:
- Quả nhiên là thủ hạ của Hắc Thạch Thành chủ!
- Nếu nói như thế, ngược lại là có người đang âm thầm trợ giúp chúng ta?
Nhậm Thương Khung liền nghĩ tới nữ tử thần bí kia.
Nàng kia hôm qua biến mất ở Địa Chu phân đà, không biết đi đâu.
Cũng chỉ có nàng, mới có khả năng ra tay nhất.
Thấy Nhậm Thương Khung trầm ngâm không nói, Nhậm Tinh Hà nhịn không được hỏi:
- Lão Nhị, như thế nào?
- Là bị treo cổ mà chết, người này ra tay rất dứt khoát. Bốn người này, cơ hồ không có phản kháng gì. Kỳ lạ.
Bốn người này vừa xem liền biết là cường giả, lại bị người đồng loạt treo cổ, tình hình này tất nhiên là hết sức quỷ dị.
- Hắc hắc, cái này gọi là tự gây nghiệt chướng, không thể sống. Không biết là ai giúp chúng ta?
- Ân, bất quá cũng là muốn để cho chúng ta cùng Hắc Thạch Thành chủ triệt để trở mặt. Thủ đoạn người này không tầm thường đâu, đã đoạn hết thảy đường lui của chúng ta rồi!
Nhậm Thương Khung than khẽ.
- Mặc kệ đi. Dù sao Hắc Thạch Thành chủ cũng sẽ không bỏ qua chúng ta. Giết một người thì lời một người.
Nhậm Thương Khung gật đầu:
- Chúng ta mặc kệ những thứ này, tiếp tục đi tới. Có người thay chúng ta thanh lý mai phục, cũng là một chuyện tốt.
Hai huynh đệ không quan tâm, tiếp tục đi tới. Không ngờ chỉ mới đi được năm sáu mươi trượng, phía trước lại xuất hiện thi thể nữa.
Lại là bốn cổ thi thể, cũng treo trên cây, theo gió đung đưa.
Nhậm Thương Khung kinh ngạc, so với lúc trước còn lớn hơn!
Nếu như một lần ra tay còn có khả năng chỉ là ngẫu nhiên, nhưng nếu xuất hiện liên tiếp, vậy có thể xác định, đây tuyệt đối là có âm mưu rõ ràng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.