Bất Hủ Thần Vương

Chương 76: Đông Lăng Tứ Bá




Nhậm Thương Khung không thèm liếc nhìn, đem trường kiếm sau lưng đặt ngang ở trên đùi. Lúc này rượu và thức ăn cũng đã đưa đến, Nhậm Thương Khung châm hai ly, cười nói:
- Ca, uống một ly nào.
Biểu hiện bình tĩnh của hai huynh đệ, khiến cho rất nhiều mạo hiểm giả đều âm thầm vì bọn họ mà đổ mồ hôi. Một số ít người thì có chút hả hê, hi vọng sẽ xuất hiện tranh chấp, tốt nhất là đánh nhau đến ngươi sống ta chết thì càng tốt.
Địa Chu phân đà của Hắc Thạch Thành không ngăn cấm tư đấu, thậm chí còn cổ vũ tư đấu. Đương nhiên, điều kiện trước tiên là, nơi tư đấu không thể ở nơi này, muốn tư đấu có thể hướng Địa Chu phân đà xin quyết đấu, lúc đó thì cứ ra ngoài cửa mà sống mái với nhau.
Thời điểm Nhậm Thương Khung đang muốn uống chén rượu thứ ba thì một gã tiểu nhị đi tới, đưa cho hắn một tờ giấy, cười nói:
- Khách quan, ngoài cửa có hai người bảo tiểu nhân đưa cái này cho hai vị.
Nhậm Thương Khung nhẹ nhàng nhận lấy, gật đầu nói:
- Làm phiền.
Tiểu nhị kia cúi đầu khom lưng:
- Là nhiệm vụ của tiểu nhân thôi.
Trên giấy có viết hai hàng chữ…
Đông Lăng Tứ Bá bụng dạ khó lường.
Nếu có năng lực thì hướng Địa Chu phân đà xin đơn đả độc đấu, còn không thì đi nhận nhiệm vụ.
Nhậm Thương Khung cười cười, đem tờ giấy vò lại, lòng bàn tay dùng chút lực, liền đem tờ giấy kia chấn nát.
- Chuyện gì vậy?
Nhậm Thương Khung cười cười:
- Là hai huynh muội kia. Nguyên lai ba tên đồng bọn của yêu hóa khôi lỗi kia là Đông Lăng Tứ Bá gì đó.
Nhậm Thương Khung thấy tiểu nhị kia còn chưa đi xa, kêu lên:
- Tiểu nhị, tới đây một chút.
Tiểu nhị kia vội vàng quay lại, cười nói:
- Khách quan có gì phân phó sao?
Nhậm Thương Khung thuận tay đem một đỉnh bạc hai mươi lượng ném qua:
- Đi mua cho ta chút cỏ khô, sẵng tiện chăm sóc tọa kỵ của chúng ta một chút.
Nói đến cỏ khô, hai mươi lạng bạc cũng có thể mua một vài xe. Với lại chỉ có mấy con ngựa, ăn mấy tháng cũng không hết hai mươi lạng bạc. Tiểu nhị kia bạc cầm trên tay, tựa như cầm một củ khoai nóng, trong lúc nhất thời không biết xử lý như thế nào.
Nhậm Thương Khung mỉm cười:
- Nếu còn tiền dư, thì cho ngươi đi sòng bạc thử vận may.
Tiểu nhị kia nhãn tình lập tức sáng lên, mặt mày hớn hở:
- Khách quan, người làm thế nào biết tiểu nhân thích đánh bạc? Nhắc tới sòng bạc của Hắc Thạch Thành, chưa có sòng bạc nào mà tiểu nhân chưa tiến vào cả.
Nhậm Thương Khung cười nói:
- Ta chẳng những biết rõ ngươi thích đánh bạc, ta còn có thể đoán được, vết thương nhỏ ở khóe mắt kia, là bút tích của vợ ngươi.
Tên tiểu nhị kia hắc một tiếng, biểu lộ khoa trương:
- Khách quan, ngài thật sự là thần. Cái này cũng có thể đoán được sao? Hẳn người là hàng xóm láng giềng mới tới của tiểu nhân?
Chuyện đánh bạc kia chẳng qua là Nhậm Thương Khung thuận miệng mà nói, không nghĩ tới lại đúng. Về phần vết thương ở khóe mắt, loại vết thương như thế sao có thể qua mắt được người luyện võ như Nhậm Thương Khung.
- Tiểu nhị, ta muốn hỏi ngươi một chút sự tình?
Tiểu nhị kia được Nhậm Thương Khung ban thưởng lớn như vậy, hai mươi lượng a, trừ tiền cỏ ra, ít nhất cũng dư tới mười lăm lượng, đêm nay có thể đi sòng bạc chơi một trận rồi.
Khuôn mặt tươi cười nói:
- Khách quan, người muốn hỏi điều gì? Bên trong Hắc Thạch Thành này, phàm là sự tình tiểu nhân biết, nhất định sẽ nói rõ.
- Tốt, vậy ta hỏi ngươi, Đông Lăng Tứ Bá, lai lịch như thế nào?
Tiểu nhị ở đây kiến thức rộng rãi, so với những tiểu nhị ở các quán rượu bình thường thì tin tức linh thông hơn nhiều.
- Đông Lăng Tứ Bá, là bốn tên ngang ngược ở Đông Lăng Trấn cách Hắc Thạch Thành tám mươi dặm. Bốn tên đó những năm này lưu lạc tới Hắc Thạch Thành, từ Địa Chu phân đà tiếp nhận các loại nhiệm vụ, cũng có chút ít tên tuổi. Hôm nay đã có tổ chức ở Hắc Thạch Thành, coi như cũng là một thế lực. Nhưng chỉ là thế lực nhị tam lưu mà thôi.
- Hả? Là nhiệm vụ của Địa Chu phân đà, nghe nói nếu hoàn thành đến trình độ nhất định, sẽ được Địa Chu phân đà khảo sát, nếu thông qua sẽ là ngoại môn đệ tử của Thiên Các phân đà?
Tiểu nhị kia gật gật đầu:
- Không sai, những mạo hiểm giả này, bọn hắn liều sống liều chết, cũng không phải là thiếu tiền, nguyên nhân chính còn không phải là muốn vào Thiên Các hay sao?
- Như vậy xác xuất thành công như thế nào?
Nhậm Tinh Hà nhịn không được hỏi.
Tiểu nhị kia cười khổ, giang tay ra:
- Nói như vầy, tất cả những người đang ngồi ở đây, không một người nào có tư cách, ngay cả tiềm lực cũng không có.
- Kể cả Đông Lăng Tứ Bá?
- Đông Lăng Tứ Bá, có lẽ là có hi vọng nhất. Bọn hắn lần này là mới hoàn thành nhiệm vụ trở về, có trời mới biết thu hoạch của bọn hắn như thế nào. Nếu như nhiệm vụ hoàn thành tốt, như vậy sẽ có vài phần khả năng. Không phải nói bọn hắn có một người bị yêu hóa sao? Chỉ sợ nhiệm vụ lần này đẳng cấp rất cao. Nếu không dùng thực lực của Đông Lăng Tứ Bá, sẽ không đến mức hao binh tổn tướng như vậy.
- Vậy tu vi bọn họ như thế nào?
- Khoảng võ đạo Trúc Cơ bảy tám trọng, không có cửu trọng. Bất quá kinh nghiệm chiến đấu của bọn chúng rất cao. Võ giả đồng cấp bình thường khó mà đánh lại.
Nhậm Thương Khung nhẹ gật đầu, cũng không hỏi nữa. Nhậm Tinh Hà muốn mở miệng, bỗng nhiên có sáu tiếng hồng chung vang lên.
Tiểu nhị kia vội vàng nói:
- Khách quan, xin lỗi, tiểu nhân có việc gấp, xin cáo lui trước.
Sau khi sáu tiếng hồng chung vang lên, tất cả mạo hiểm giả trong đại sảnh đều đứng lên. Hướng một dải hành lang phía nam vọt qua.
Ba tên Đông Lăng Tứ Bá kia còn nhanh hơn, rõ ràng là chạy đầu tiên. Thời điểm xếp hàng, ánh mắt của ba gia hỏa kia giống như sói đói, gắt gao nhìn vào hai huynh đệ Nhậm Thương Khung, phảng phất như sợ bọn họ chạy mất.
Nhậm Tinh Hà thấp giọng chửi bới:
- Ba tên này giống như âm hồn bất tán vậy. Thật cho là chúng ta sợ bọn hắn hay sao?
Nhậm Tinh Hà tuy không sợ, nhưng trong lòng vẫn hơi lo một chút. Lấy thực lực hai huynh đệ bọn hắn, muốn đánh thắng ba người đối phương, độ khó sẽ rất lớn.
Nhất là Nhậm Tinh Hà hắn, trong lúc chiến đấu chẳng những không có trợ giúp lớn, ngược lại còn có khả năng trở thành gánh nặng cho Nhậm Thương Khung.
Ánh mắt có chút liếc qua Nhậm Thương Khung, thấy Nhậm Thương Khung bình tĩnh tự nhiên. Phảng phất Đông Lăng Ba Bá kia trong mắt hắn, chính là rơm rác không bằng, căn bản không để trong lòng.
- Chư vị, phải kiên nhẫn xếp hàng, không được tranh chấp xô đẩy, không được ồn ào. Phàm là nhiệm vụ hoàn thành, hôm nay đều có thể đăng ký hoàn tất, điểm cống hiến sẽ được nhập vào sổ tích lũy của các ngươi, sẽ không để cho các ngươi đi tay không. Đừng nóng vội, từng người một. Đông Lăng Tứ Bá... Hoàn thành nhiệm vụ cấp bốn, đạt được bốn ngàn điểm, tổng điểm tích lũy phá vạn!
- Phá vạn?
Hiện trường một mảnh xôn xao! Tổng điểm tích lũy của Đông Lăng Tứ Bá, vậy mà phá vạn!
Phá vạn ý vị như thế nào? Ý nghĩa có thể đạt được một huân chương của Địa Chu phân đà ban thưởng. Mà muốn đạt được huân chương, số điểm phải trên tám ngàn!
Nhiệm vụ này của Đông Lăng Tứ Bá, vậy mà đến bốn ngàn điểm tích lũy, có thể nói là đại thủ bút. Phải biết rằng, nhiệm vụ bình thường, điểm tích lũy đều từ mười mà tính lên. Mặc dù là nhiệm đẳng cấp cao, đại đa số đều do rất nhiều người hoàn thành, điểm tích lũy mặc dù nhiều, nhưng sẽ bị chia đều, tính ra mỗi cá nhân sẽ không còn bao nhiêu cả.
Nhưng lúc này đây, nhiệm vụ cấp bốn, rõ ràng bị Đông Lăng Tứ Bá một mình hoàn thành. Độc hưởng bốn ngàn điểm tích lũy, thoáng cái đem tổng điểm tích lũy vượt qua một vạn!
Chuyện này làm cho những võ giả ở hiện trường đều đỏ mắt không thôi.
Phải biết rằng, huân chương của Địa Chu phân đà đến tay, liền ý nghĩa ở Hắc Thạch Thành có tư cách dừng chân, mở mang sự nghiệp. Ngay cả các thế lực chính thức ở Hắc Thạch Thành cũng phải phối hợp, phân chia địa bàn, công nhận thân phận!
Chuyện này có nghĩa là gì? Ý nghĩa từ nay về sau chính thức tiến vào nhóm cường hào thế lực của Hắc Thạch Thành! Tuy tạm thời đẳng cấp không cao, nhưng ít ra cũng có một tương lai tốt đẹp. Hơn nữa, có Địa Chu huân chương trong tay, cường hào bản địa cũng không dám tự nhiên khi dễ bọn hắn. Dù sao, khi dễ bọn hắn chính là đánh vào mặt Địa Chu phân đà!
Có được huân chương của Địa Chu phân đà, là đạt được danh xưng đệ tử ký danh của Địa Chu phân đà. Tuy ký danh đệ tử là hữu danh vô thực, nhưng dù sao cũng có chiêu bài của Thiên Các!
Những chuyện này không cần nói cũng biết, mọi người ở hiện trường nguyên một mảnh hâm mộ ghen ghét, tiếng nghị luận không ngừng xuất hiện.
Đông Lăng Tứ Bá nghe tuyên bố xong, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý vô cùng, ánh mắt lạnh lùng, phảng phất giống như thợ săn đang quan sát con mồi, hướng Nhậm Thương Khung bên này quét qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.