Bất Hủ Thần Vương

Chương 512: Vương cấp tuyệt phẩm, khiêu chiến kết thúc




Hiện trường tất cả mọi người, mang theo hai loại tâm tình hoàn toàn bất đồng, đem toàn bộ ánh mắt tụ tiêu lên người Nhậm Thương Khung, phảng phất muốn từ vẻ mặt của hắn, tìm ra một chút gì đó.
Chẳng qua là, Nhậm Thương Khung làm như không thấy, trực tiếp đi tới trước mặt Xích Hằng Vũ, ôm quyền nói:
- Điện chủ đại nhân, thuộc hạ không làm nhục sứ mạng, đã đào tạo ra Phong Linh Mã Hình Chi.
Xích Hằng Vũ nghe vậy mừng rỡ, hắn luôn luôn hàm súc, giờ phút này cũng không khỏi nở nụ cười:
- Ha ha, hảo, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, hai vị Pháp Vương, mời vào bên trong xem một chút, như thế nào?
Tử Điện Pháp Vương hiển nhiên đối với tốc độ đào tạo của Nhậm Thương Khung mà cảm thấy hết sức giật mình, lòng rất muốn đi xem, thuận thế mà cười nói:
- Ngày thứ tám đào tạo ra Huyền cấp linh dược, đây tuyệt đối là đại sư thủ bút, bỏ lỡ thì thật là đáng tiếc. Thanh Phỉ, chúng ta cùng nhau đi vào nhìn một chút.
Thanh Phỉ Pháp Vương cười nói:
- Theo như quy củ, còn phải mời Hô Duyên Ngạo Bác trưởng lão cùng nhau vào xem, song phương so tài, nhất định phải toàn bộ đến tràng.
- Đúng. Hô Duyên trưởng lão, mời.
Hô Duyên trưởng lão...
Trong hoảng hốt, trong đầu tất cả mọi người đều sinh ra một ý niệm hoang đường, tên gọi “Hô Duyên trưởng lão” này, có thể từ hôm nay sẽ không còn nữa?
Ngày sau, Hô Duyên Ngạo Bác còn có thể gọi là “Hô Duyên trưởng lão” sao?
Hô Duyên Ngạo Bác giờ phút này, nào có nửa phần uy nghiêm và khí độ của Thái thượng trưởng lão, mặt xám như tro tàn, ánh mắt đờ đẫn, phảng phất hồn phách đã bị mất.
Thất bại này, tới quá đột nhiên. Ngày thứ tám, ngày thứ tám liền hoàn thành chu kỳ nảy mầm của Huyền cấp linh dược, coi như hắn là Dược Thánh đại sư, cũng chưa bao giờ nghe a.
Đây quả thực là tiêu chuẩn của Dược Tổ!
- Đi thì đi, đại ca, ta không tin, tiểu tử này trừ khi là yêu nghiệt, nếu không, hắn làm sao có thể ở ngày thứ tám liền đào tạo ra? Bằng không hắn chính là ăn gian.
Tử Điện Pháp Vương có chút không vui:
- Hô Duyên Ngạo Quang, có ăn gian hay không, trọng tài chúng ta tự nhiên sẽ phán đoán, hạt giống cùng Linh dược có ấn ký đối ứng, hắn muốn ăn gian, đó chính là tự tuyệt đường lui. Ngươi không cần đã kích đối thủ, mất đi phong độ.
Đến lúc này, Hô Duyên Ngạo Quang đâu còn để ý phong độ, hung ác nói:
- Ta chính là không tin, đi, xem một chút liền biết ngay.
Hô Duyên Ngạo Bác thất thố chốc lát, cũng đứng lên, ánh mắt phức tạp nhìn Nhậm Thương Khung, theo Tử Điện Pháp Vương hướng linh trận đi tới.
Về phần đám người Đường Dục cùng Tô Thần, ngay cả tư cách đi vào cũng không có.
Dù sao, linh trận cũng không lớn, tất cả mọi người đều đi vào, cũng không thực tế. Bất quá cơ hội xem rất nhiều, cũng không cần vội nhất thời.
Năm khách khanh Trưởng lão, lúc này đã không phải là hưng phấn có thể hình dung.
Nhất là Lương Vô Cực, vốn tính tình chính là trâu con, trực tiếp nhảy đến giữa sân, trong miệng đắc ý kêu lên:
- Sớm nói điện chủ đại nhân không có thể khiêu chiến, ha ha, đám người các ngươi thật là mắt bị mù, đi theo Hô Duyên huynh đệ tạo phản, hối hận chưa? Đau khổ chưa? Muốn chết chưa?
Từ Huân trong mắt đại phóng tinh quang, nhìn tiền đặt cuộc kia. Mười hạt Huyền linh chủng tử, năm người chia ra, là một người hai hạt a!
Lần này thật là kiếm lớn. Danh lợi song thu!
Bọn họ ban đầu bị Nhậm Thương Khung triệu tập đi, dựa theo thời thế, lựa chọn đi theo điện chủ đại nhân. Thật ra khiêu chiến lần này, bọn họ trừ nói mấy câu ra, cũng không có cống hiến thực chất.
Nhưng vài câu nói đó, lại tỏ rõ lập trường đầy đủ.
Hôm nay, cái lập trường này là rất đáng tiền. Chẳng những sau này trở thành tâm phúc của điện chủ đại nhân, còn có hy vọng trở thành chính thức Trưởng lão!
Mà Huyền linh chủng tử này, dĩ nhiên là thêm gấm thêm hoa!
Không thể không nói, lần này Thương Khung đại sư mang đến cho bọn hắn vô hạn kỳ ngộ. Đó cũng không phải là kỳ ngộ bình thường, mà là bầu trời chân chánh để bọn họ bay lượn!
Mầm cây màu vàng kim thần thánh, hiện ra ở trước mặt mọi người. Mầm cây dài hơn đầu ngón tay, tản mát ra sinh cơ bừng bừng, làm cho mọi người nhìn thấy đều cảm thấy lưỡi khô.
Trong mắt Thanh Phỉ Pháp Vương bắn ra ánh sáng khó có thể tin:
- Tử Điện đạo huynh, ngươi xem mầm cây của Phong Linh Mã Hình Chi này, trong màu vàng kim, mơ hồ có mấy phần thiên chuyển phỉ thúy. Chẳng lẽ nói, đây là thượng phẩm Phong Linh Mã Hình Chi, hơn nữa có khuynh hướng phát triển thành vương cấp?
Ánh mắt của Tử Điện Pháp Vương, chuyên chú mà nghiêm túc, thật giống như nhìn tình nhân, ôn nhu cùng si tình, khóe miệng khẽ động, lẩm bẩm nói:
- Là thật, thượng phẩm Phong Linh Mã Hình Chi! Ta dám khẳng định, nếu như dựa theo xu thế này, Phong Linh Mã Hình Chi này, sẽ là vương cấp tuyệt phẩm!
Đừng nói hai đại Pháp Vương, ngay cả Xích Hằng Vũ, cũng ngây người như phỗng, hồi lâu lên tiếng không được. Cái này quá khoa trương, đơn giản là vượt ra khỏi năng lực hiểu biết của hắn.
Thời gian ngắn như vậy, chẳng những làm nảy mầm, còn có phẩm chất cao như thế. Đây quả thực đã vượt qua cực hạn, tốt đến không thể tốt hơn nữa.
Tự vấn lòng mình, để cho Xích Hằng Vũ hắn làm, trong vòng nửa tháng, có thể nảy mầm, đã là không dễ, phải nói phẩm chất, có thể tới trung cấp cũng rất không tệ.
Mà làm được hết thảy, chỉ là một thanh niên chưa tới hai mươi tuổi!
- Kỳ tích a.
Tử Điện Pháp Vương than thở:
- Ta nghĩ, những Pháp Vương không đi ra làm trọng tài, sau này nhất định sẽ hối hận.
- Ha ha ha, ban đầu mọi người đều không muốn xuất quan, không nghĩ tới, đã bỏ lỡ một cơ hội chứng kiến kỳ tích, ha ha, Tử Điện đạo huynh, ngươi nói, cái này có phải ta và ngươi có duyên hay không?
Ở Linh dược giới, kỳ tích mà nói, là có. Nhưng có thể tận mắt chứng kiến, đúng là một loại duyên phận, một vốn liếng đáng để người khác hâm mộ!
Hô Duyên huynh đệ, lúc này đã hoàn toàn hóa đá.
Chuyện cho tới bây giờ, lời dành cho bọn họ, là một bại đồ. Cơ hồ có thể nói, bọn họ là thua ở trên tay Nhậm Thương Khung.
Thua ở trong tay một Dược Thánh chỉ có hai mươi tuổi.
- Được rồi, chúng ta ra ngoài. Huyền cấp linh dược này tính tình ôn hòa, chúng ta nhân khí quá nhiều, sẽ ảnh hưởng nó phát triển.
Tử Điện Pháp Vương lên tiếng, Hô Duyên huynh đệ giờ phút này đã hoàn toàn không có năng lực nói chuyện. Chuyện cho tới bây giờ, bọn họ trừ cuốn gói ra, quả thật không thể nói gì được.
Đi ra linh trận, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Chỉ thấy phía ngoài, trong trận doanh của Hô Duyên Ngạo Bác, trừ mấy đồng đảng mặt xanh mét ra, năm Trưởng lão khác, toàn bộ quỳ trên mặt đất.
Thấy Xích Hằng Vũ đi ra, đều là khóc kể:
- Điện chủ đại nhân, tiểu nhân ngu muội, bị người đầu độc. Bổn ý của ta, tuyệt không có muốn đối phó điện chủ đại nhân.
- Đúng vậy, điện chủ nhân từ, xin khoan thứ tội của chúng ta. Chúng ta là bị Hô Duyên huynh đệ uy hiếp. Không thể làm gì. Xin điện chủ đại nhân minh xét.
Hô Duyên huynh đệ nói lên phế truất, trong mười tám Trưởng lão, có chín giơ tay đồng ý, đạt tới nửa số, mới có thể khiêu chiến.
Hôm nay, trừ bốn đồng đảng của Hô Duyên huynh đệ ra, năm người kia đều quỳ xuống đất cầu xin tha thứ. Dù sao, thua trận này, là thua tất cả tiền đồ.
Lấy bản lãnh của bọn họ, trở lại tổng bộ Đan Tiên Điện, trên đầu có tội danh phản đồ, tuyệt không thể nào lại có chức vị ngon lành, trên căn bản, tiền đồ là không còn.
Cho nên, bọn họ nhất định phải tranh thủ, tranh thủ được Xích Hằng Vũ tha thứ.
Hô Duyên huynh đệ sắc mặt xanh mét, nhìn một màn này, nét mặt già nua không có chỗ đặt. Được làm vua thua làm giặc, đâu cần phải vậy chứ.
Xích Hằng Vũ nhàn nhạt nói:
- Ta tuy nhân từ, nhưng quy củ của Đan Tiên Điện lại không cho phép ta nhân từ. Các ngươi nếu theo phụ tá Hô Duyên huynh đệ, thì theo bọn hắn rời đi. Đan Tiên Đông Điện này ngay cả ít đi các ngươi, mặc dù trong ngắn hạn sẽ tổn thương nguyên khí, nhưng lâu dài mà nói, tất nhiên sẽ là chuyện tốt.
Đừng xem Xích Hằng Vũ nhân từ, trải qua phong ba lần này, hắn cũng biết nhân từ tuyệt đối không thể lạm dụng. Nhất là đối với những người này, thà mất đi, cũng quyết không thể lưu lại.
Lưu lại, như cũ chính là ung nhọt. Đã có cơ hội này, liền hoàn toàn thanh trừ, đem ung nhọt quét sạch, cho Đan Tiên Đông Điện một sinh cơ bừng bừng.
Ở phương diện này, Xích Hằng Vũ làm điện chủ, tự nhiên có quyền lực nói một không hai. Hơn nữa, Pháp Vương mặc dù cũng là cao tầng của Đan Tiên Đông Điện, nhưng bọn họ không can thiệp vào quyền lực của cao tầng Đan Tiên Đông Điện.
Lại nói, đứng ở lập trường của Pháp Vương, bọn họ cũng không hy vọng Đan Tiên Đông Điện tồn tại thanh âm bất đồng, ít nhất không nên có tranh đấu nghiêm trọng như thế này.
Điện chủ nhất ngôn ký xuất, mấy Trưởng lão kia coi như khóc ngất đi, cũng không làm nên chuyện gì. Điều này cũng không oán được Xích Hằng Vũ, là bọn họ tự mình chuốc lấy cực khổ, tự hủy tiền đồ.
Nhậm Thương Khung cũng không đồng tình đám người này, nếu như Hô Duyên huynh đệ thắng, bọn họ tất nhiên chỉ cao khí dương, bỏ đá xuống giếng. Loại tiểu nhân phản phúc vô thường này, giữ lại chỉ là hậu hoạn, phế truất là lựa chọn tốt nhất. Cho nên, hắn đối với quyết định này của Xích Hằng Vũ, là vô cùng tán đồng.
Giờ phút này, cao hứng nhất, chính là năm khách khanh Trưởng lão. Lập tức ít đi chín chính thức Trưởng lão, vị trí này trống không ít a. Cái này không phải nói rõ, cơ hội để bọn họ tấn thăng thành chính thức Trưởng lão, là càng lúc càng lớn sao?
Tử Điện Pháp Vương lên tiếng:
- Hô Duyên Ngạo Bác, ngươi vận dụng quy tắc khiêu chiến, cũng nên tuân thủ quy tắc. Trong vòng ba ngày, mang theo đồng đảng của ngươi rời đi. Không nên sanh sự, nếu không, Pháp Vương đoàn sẽ làm cho các ngươi muốn đi cũng đi không được.
Pháp Vương đoàn là võ lực đỉnh cấp của Đan Tiên Đông Điện, mặc dù không cầm quyền, lại nắm trong tay võ lực tuyệt đối. Pháp Vương đoàn một khi tức giận, coi như võ lực cá nhân hắn mạnh mẻ, cũng phải nuốt hận tại chỗ.
Hô Duyên Ngạo Bác tâm như tro tàn, cũng không vứt bỏ phong độ:
- Tử Điện Pháp Vương, Hô Duyên Ngạo Bác ta cũng không phải người thua không chung. Được làm vua thua làm giặc, cũng không có gì đáng nói. Chẳng qua là, ta có một câu muốn hỏi Thương Khung đại sư một chút.
Lúc này, hắn cũng thu đi ngạo khí của Thái thượng trưởng lão, ở trước mặt Nhậm Thương Khung, hắn cũng phải gọi một câu “Đại sư”.
Nhậm Thương Khung cười nhạt:
- Mời nói.
- Ta chỉ muốn hỏi một câu, Thương Khung đại sư sư thừa là ai? Tu vi Linh dược như vậy, chẳng lẽ là đệ tử của Đan Tiên đại nhân?
Hô Duyên Ngạo Bác nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể nghĩ tới khả năng này.
Thật ra thì, không đơn thuần là Hô Duyên Ngạo Bác muốn hỏi, tất cả mọi người ở chỗ này, trong đầu đều tồn tại nghi vấn đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.