Bất Hủ Thần Vương

Chương 502: Ân uy cùng lúc, mở rộng trận doanh




Không lâu lắm, Tô Thần cùng Đường Dục cũng trước sau chạy tới
Bữa tiệc này, cũng là yến hội giữa các Trưởng lão, Nhậm Thương Khung không mời tộc nhân, bản thân ngồi chủ tịch.
Thấy Tô Thần cùng Đường Dục tới, mấy khách khanh Trưởng lão khác, mơ hồ đều cảm thấy có chút áp lực, người nào không biết, hai vị này là hai thủ hạ mà điện chủ tín nhiệm nhất. Quyền cao chức trọng, địa vị so với những khách khanh Trưởng lão bọn họ, có thể nói là có khác biệt trời vực.
Làm cho bọn họ khẩn trương nhất là, bất kể là Tô Thần, hay là Đường Dục, tư thái cũng không cao, rõ ràng chính là lấy Nhậm Thương Khung làm trung tâm, chịu làm lá xanh bên cạnh Nhậm Thương Khung.
Nhậm Thương Khung là chủ nhân yến hội, nâng chén cười nói:
- Hôm nay ở chỗ này, bất luận thân phận, bất luận địa vị, uống trước một chén, đại biểu kính ý của ta đối với mọi người.
Nhậm Thương Khung nâng chén, những người khác tự nhiên không dám chậm trễ, đều rối rít đứng lên.
Một chén xuống bụng, Nhậm Thương Khung mỉm cười nói:
- Chư vị, lần này mời các ngươi tới, thật ra chỉ là muốn nói một chuyện. Trưởng lão hội sắp đến, Trưởng lão hội, khách khanh Trưởng lão cũng có tư cách tham gia.
Năm khách khanh Trưởng lão đều không dám đáp lại, Trưởng lão hội, bọn họ là có tư cách tham gia, nhưng mà, bàn về tư lịch, khách khanh Trưởng lão dù sao cũng không thể cùng chính thức Trưởng lão so sánh, không có quyền phát ngôn bao nhiêu.
Nhậm Thương Khung phảng phất biết trong lòng bọn họ có kiêng kỵ, cười nhạt nói:
- Trưởng lão hội lần này, các ngươi cũng nghe được tiếng gió, biết một ít tình huống. Không sai, Trưởng lão hội lần này, là phái điện chủ cùng phái Thái thượng trưởng lão chính thức giao phong. Được làm vua thua làm giặc, vậy cũng không có gì nói. Mọi người bằng bản lãnh của mình. Chư vị, tâm tính các ngươi, ta đại khái có thể hiểu. Lập trường của các ngươi, tất nhiên là muốn giữ vững trung lập, không muốn tham dự, hai bên không đắc tội. Bất kể kết quả như thế nào, địa vị các ngươi cuối cùng cũng không bị ảnh hưởng.
Hà Tiên Cô cười khúc khích:
- Ta trước kia đúng là muốn như vậy, bất quá bây giờ, Hô Duyên huynh đệ đem ta ép đến bên điện chủ đại nhân. Bọn họ ta bất kể, lần này ta nhất định đứng ở bên điện chủ đại nhân.
Điền Sinh Căn cũng không chút do dự:
- Ta cùng tiên cô một dạng.
Ba người kia, liền có chút đứng ngồi không yên. Bọn họ tới cửa, chỉ muốn cùng Nhậm Thương Khung giải hòa, không có ý định dính vào hai phái chi tranh.
Nhưng mà Thương Khung đại sư nói như vậy, là muốn bọn họ tỏ thái độ sao?
Nhậm Thương Khung cười nhạt:
- Tiếu trưởng lão, Từ trưởng lão, Lương trưởng lão. Các ngươi không cần lo lắng, nếu như các ngươi không gia nhập hàng ngũ của điện chủ đại nhân, sau bữa tiệc này, mọi người đường ai nấy đi. Ta bảo đảm sẽ không truy cứu. Chẳng qua là, sau khi Trưởng lão hội kết thúc, nếu điện chủ đại nhân chiến thắng, vì củng cố địa vị, tất nhiên sẽ tiến hành đổi mới. Đến lúc đó chư vị vô công vô tội, chỉ sợ cả đời cũng chỉ có thể làm khách khanh Trưởng lão.
Đám người Tiếu Canh, hai mặt nhìn nhau, cả đời làm khách khanh Trưởng lão, ngược lại cũng không tính là kết quả quá xấu. Vốn là, khách khanh Trưởng lão bọn họ, không phải do Đan Tiên Đông Điện chính thức bồi dưỡng ra được, muốn vào chính thức Trưởng lão, độ khó quá lớn.
Bọn họ thỉnh thoảng cũng có chút ảo tưởng, nhưng trên thực tế, bọn họ cũng rõ ràng biết ảo tưởng này có chút không thiết thực, không phải là dòng chính của Đan Tiên Đông Điện, muốn làm chính thức Trưởng lão, độ khó quá lớn.
Chính thức Trưởng lão, ở Đan Tiên Đông Điện là rất chặt chẽ. Toàn bộ Đan Tiên Đông Điện, chính thức Trưởng lão vẫn luôn hạn chế trong hai mươi bốn chỗ.
Chỉ có thể ít, không thể nhiều.
Trưởng lão hội của Đan Tiên Đông Điện bây giờ, nhân số chính thức Trưởng lão, cũng chỉ có mười tám vị. Cách hai mươi bốn tên, kém ước chừng sáu tên.
Mà trong mười tám vị trưởng lão này, hôm nay bị Hô Duyên huynh đệ tuyệt đối khống chế, đã có bốn năm người. Bị Hô Duyên huynh đệ cổ động đến trận doanh bọn họ, cũng có năm sáu người.
Nói cách khác, trừ trận doanh trung lập, Hô Duyên huynh đệ này, đã nắm trong tay nửa số Trưởng lão trở lên.
Mà Xích Hằng Vũ bên này, tuyệt đối nắm trong tay, trừ Tô Thần cùng Đường Dục hai đại chủ lực ra, còn lại cũng chỉ hai ba người. Có thể đứng ở bên điện chủ, so với trận doanh của Hô Duyên huynh đệ kém không ít.
Mà Trưởng lão trung lập, ít nhất cũng có bốn năm.
Như vậy tính toán, bên Hô Duyên huynh đệ, nắm trong tay Trưởng lão đã vượt qua một nửa.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao Nhậm Thương Khung tính toán lôi kéo khách khanh Trưởng lão, khách khanh Trưởng lão bao gồm hắn ở bên trong, là có bảy, một người trong đó luôn ở bên ngoài, không có ở Đan Tiên Đông Điện.
Còn lại năm người này, nếu như có thể đoàn kết đứng trong trận doanh của điện chủ đại nhân, ít nhất ở tiếng hô cùng khí thế, cũng sẽ không rơi vào hạ phong.
Mặc dù khách khanh Trưởng lão địa vị tương đối thấp, nhưng không có nghĩa là thực lực của bọn họ kém. Bọn họ sở dĩ kém, chính là xuất thân không phải dòng chính.
Bàn về thực lực, có tư cách làm Trưởng lão, có thể kém sao?
Ngược lại Hà Tiên Cô, tâm tư vô cùng mau lẹ, vừa nghe Nhậm Thương Khung lời này, cười khanh khách hỏi:
- Thương Khung đại sư, có phải lần này chúng ta giúp điện chủ đại nhân bình định nội loạn, thì có thể đạt được vị trí chính thức Trưởng lão hay không?
- Vấn đề này, nếu ta trả lời mà nói, ngược lại có chút làm càng. Tô trưởng lão cùng Đường trưởng lão ở chỗ này, để cho bọn họ giải đáp.
Tô Thần cười nói:
- Điện chủ đại nhân luôn dùng tân tú, quan tâm chính là nhân tài. Dòng chính hay không phải dòng chính, đó là quy củ do các điện chủ trước lưu lại, điện chủ đại nhân luôn muốn đổi mới, thời điểm phi thường tất nhiên sẽ có hành động phi thường. Chỉ dùng dòng chính, không để ý nhân tài, điều này không phù hợp với đạo dùng người của điện chủ đại nhân. Ban đầu Thương Khung trưởng lão ở Đan Tiên Đông Điện khảo hạch Dược Thánh, điện chủ đại nhân vừa thấy, chính là ái tài không dứt, một mực cố gắng tranh thủ Thương Khung trưởng lão. Phải biết Thương Khung trưởng lão lúc ấy là đệ tử của lục đại tông môn.
Theo như quy củ, Đan Tiên Đông Điện tuyệt đối không cùng với lục đại tông môn có qua lại, nhưng mà Xích Hằng Vũ lại không để ý chuyện này.
Đường Dục cũng nói bổ sung:
- Trưởng lão hội lần này, rất rõ ràng chính là thế lực cũ mới giao phong. Sau khi Điện chủ đại nhân bình định cục thế, vị trí Trưởng lão hội, nhất định sẽ trống đi rất nhiều. Tất nhiên phải có người đắp vào chỗ trống.
Hà Tiên Cô mừng rỡ:
- Hảo, ta vốn quyết tâm theo điện chủ đại nhân, lại nói, uy vọng của điện chủ đại nhân ở Kính Nguyệt Thành, cũng không phải những người đó có thể so sánh. Xem ra, lần này thật sự có cơ hội đạt được vị trí chính thức Trưởng lão rồi!
Nhậm Thương Khung cười trêu ghẹo:
- Tiên cô, cũng có thể là giỏ trúc múc nước vô ích, ngươi không sợ sao?
Hà Tiên Cô vô cùng sảng khoái:
- Không sợ, ta có một dự cảm, lần này, điện chủ đại nhân nhất định sẽ nắm thế cục trong tay. Hô Duyên huynh đệ, căn bản không có nắm trong tay quy tụ của Kính Nguyệt Thành, bọn họ có năng lực, nhưng không có đức, cũng không có phúc vận.
Hà Tiên Cô cũng học một chút bói toán, nhìn người đoán việc, coi là nhân khí vận.
Đường Dục cũng ha ha cười to:
- Tiên cô nói lời này, thật là đúng ý Đường mỗ. Lúc trước, ta cũng có chút bận tâm, lo lắng điện chủ đại nhân ít thủ hạ. Hôm nay, Thương Khung trưởng lão ngang trời xuất thế, là đại biểu một loại khí vận. Ta thấy Thương Khung trưởng lão, khí vận vô cùng vượng, tất nhiên là phúc tinh của điện chủ đại nhân. Đừng xem Hô Duyên huynh đệ nhiều người, thật ra đều là một đám cẩu thả. Bọn họ theo Hô Duyên huynh đệ, là bởi vì Hô Duyên huynh đệ có giao ước, cho phép bọn họ ăn ngon lười làm. Nhưng mà, Đan Tiên Đông Điện muốn phát triển, tất nhiên không thể nào nuôi một đám sâu mọt.
Hà Tiên Cô hé miệng cười một tiếng:
- Ta cũng không có nhiều đạo lý lớn như Đường trưởng lão, ta chỉ biết là, Thương Khung đại sư còn trẻ như vậy, lại là Dược Thánh đại sư, những tinh tú mới nỗi này, tràn đầy sinh mệnh lực, tràn đầy sức sống, cùng đám lão gia hỏa ngồi mát ăn bát vàng kia so sánh, người nào ưu người nào khuyết liền rất rõ ràng.
Điền Sinh Căn rất ít nói, nghe Hà Tiên Cô nói lời này, trong lòng kích động, uống một hơi cạn chén rượu, lớn tiếng nói:
- Nói rất hay!
Tiếu Canh cũng là hạng người cự hoạt, suy nghĩ một lúc, quả thật cũng là đạo lý này. Thương Khung đại sư còn trẻ như vậy, đã thiên tài như thế, ngay cả điện chủ đại nhân cũng nể trọng như vậy. Người tuổi trẻ tiền đồ bất khả hạn lượng như vậy, tất nhiên là tiềm lực mười phần.
Lúc này, chính là một cơ hội.
Nếu như bọn họ buông tha cơ hội này, có lẽ cả đời sẽ vô vi.
Nếu như bọn họ nắm bắt cơ hội này, mặc dù thất bại, nhiều nhất cũng chỉ là vứt bỏ địa vị khách khanh Trưởng lão này, nhưng mà Nhậm Thương Khung thiên tài bực này, hắn sẽ buồn không có nơi đặt chân sao? Sẽ buồn vì tiền đồ ảm đạm sao?
Lúc này thần phục Nhậm Thương Khung, đánh cuộc thắng, chính là một phần đại phú, trở thành Đan Tiên Đông Điện trưởng lão chân chính, quang tông diệu tổ.
Thua cuộc, lâu dài mà xem, cũng sẽ không thua cái gì hết. Hô Duyên huynh đệ, quả thật như Hà Tiên Cô nói, căn bản không có nắm Kính Nguyệt Thành trong tay!
Nếu không, cũng không đến nổi ra những âm chiêu kia, làm Kính Nguyệt Thành bây giờ từ trên xuống dưới, nghe đến tên Hô Duyên huynh đệ, đều hận không thể thống mạ một phen.
Hôm nay, dân tâm của Kính Nguyệt Thành, đã tạo thành một cổ dư luận, đó chính là Thái thượng trưởng lão có phản cốt, muốn đoạt quyền soán vị, không phải là người tốt.
Từ Huân trưởng lão, mặc dù là dây leo tường, nhưng cũng có tâm kế, giỏi về tính toán, đầu óc chuyển một cái, liền tính ra lợi hại trong này.
Cây quạt vừa thu lại, đứng lên, cung kính nói:
- Mới vừa rồi đầu ta có chút phát mộng, cẩn thận nghĩ lại, điện chủ đại nhân còn nắm trong tay Kính Nguyệt Thành này, mới là đạo lâu dài. Ta Từ Huân, thề chết theo điện chủ đại nhân, đối kháng nghịch tặc soán vị.
Tiếu Canh không phải là loại không não, chớ nhìn hắn lớn tuổi, nhưng đầu óc so với Từ Huân chỉ hơn không kém, chính là gừng càng già càng cay.
- Thương Khung đại sư, được ngươi chỉ điểm, Tiếu mỗ ta cũng rất xấu hổ. Không có lời khác, lần này, Tiếu mỗ ta lấy nhân cách bảo đảm, nhất định đứng ở bên điện chủ đại nhân, tuyệt không đổi ý. Nếu vi phạm lời hứa hôm nay, thiên địa đồng tru!
Lương Vô Cực vẫn luôn là cái bóng của Tiếu Canh, hắn tự nhiên cũng biết lợi hại trong này, cười hắc hắc nói:
- Thương Khung đại sư, lão Lương ta bản lãnh khác không có, nhưng sáp vào đánh lộn, mắng nhau chửi bậy, thì để ta đi đầu. Đến lúc đó, ta nhất định đứng ở tuyến đầu tiên, vì điện chủ đại nhân hô hào.
Thật ra thì, trong lòng Lương Vô Cực cũng có một tâm tính võ giả. Hắn vẫn thờ phụng người mạnh là vua.
Ở trong lòng hắn, cảm thấy có thể thần phục điện chủ đại nhân, là thiên đại vinh hạnh. Trước kia không phải là hắn không có phần trung thành này, mà là cảm thấy khách khanh Trưởng lão cách điện chủ đại nhân quá xa xôi, muốn thần phục cũng sợ không có tư cách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.