Bất Hủ Thần Vương

Chương 497: Thương Khung nổi danh




Y thuật của Nhậm Thương Khung, cũng đã trải qua thực hành chứng minh, năm đó ở Đông Hoang Đại Đô, cứu trị con trai Tạ Châu của Bắc môn Phủ chủ Tạ Thông, thuốc đến bệnh trừ; sau đó chữa trị phu nhân Tô Thần, càng là thần tích; khi Nhậm Thanh Sương bị Nguyên Kỳ Lân bắt đi, hạ Phật Diện Xà Tâm Tán, cũng bị Nhậm Thương Khung hóa giải; về phần gần đây chữa trị Thủy Vân Thần Thụ, càng khỏi phải nói, ngay cả Vân Hạc Tường cùng Xích Hằng Vũ là Đại Đạo cấp cường giả, cũng bội phục không thôi.
Cho nên, y thuật của Nhậm Thương Khung, có thể nói là chân truyền của Vạn Dược Tôn, phối hợp Bất Hủ Đế Khí, rất nhiều phương diện, thậm chí vượt qua Vạn Dược Tôn.
Bất quá, xem bệnh cho bình dân, đây cũng là một thử thách, Nhậm Thương Khung ngược lại cũng kiên nhẫn mười phần. Hắn biết, mình mới tới, nếu muốn ở Kính Nguyệt Thành đặt chân, còn phải lấy được dân chúng của Kính Nguyệt Thành ủng hộ, đạt được công nhận, như vậy Nhậm thị, mới có thể chân chánh ở Kính Nguyệt Thành thành lập căn cơ, đạt được địa vị. Dĩ nhiên, cũng không chỉ vì nguyên nhân này, Nhậm Thương Khung thừa kế ý chí của Vạn Dược Tôn, trong lý niệm của hắn, chính là cùng Vạn Dược Tôn nhất mạch tương thừa, đó chính là tế thế cứu nhân.
Vạn Dược Tôn ở Linh dược giới là vô thượng quyền uy, nhưng lại một lòng không vào võ đạo thế giới, mà một lòng kinh doanh Đan Tiên Điện, làm cho Đan Tiên Điện thực sự trở thành cao cấp thế lực của Thiên Trạch thế giới, trở thành đối tượng mà bất kỳ tông môn nào cũng phải ngưỡng mộ.
Vốn là, địa vị của Vạn Dược Tôn cao như vậy, thân phận hiển hách như vậy, hoàn toàn có thể ở trong Đan Tiên Điện chuyên tâm tu luyện, kinh doanh Đan Tiên Điện.
Nhưng mà, Vạn Dược Tôn cũng không có làm như vậy, hắn ngao du thiên hạ, biên soạn Thiên Trạch Dị Kiến Lục, cơ hồ là đi khắp thiên hạ.
Căn cứ suy đoán của Nhậm Thương Khung đối với bút ký của Vạn Dược Tôn, Vạn Dược Tôn tại sao lại xuất hiện ở Vân La thành, tại sao lại chết thần bí như vậy. Nhất định có liên quan tới chuyện Vạn Dược Tôn xâm nhập Tu La Hải Vực.
Chẳng qua là, ở trong bút ký của Vạn Dược Tôn, đối với nguyên nhân cái chết của mình, hoàn toàn không có đề cập, có lẽ chính hắn cũng không nghĩ tới, sẽ ở trong một sơn động của Vân La thành bỏ mạng.
Nhưng mà, mục tiêu của Vạn Dược Tôn đi Tu La Hải Vực là có nói tới. Vạn Dược Tôn tiền bối xâm nhập Tu La Hải, là vì nghiên cứu yêu tộc, vì nghiên cứu một loại đan dược, có thể khắc chế yêu độc vĩnh viễn, sau đó đại lượng sản xuất, để cho loài người của Thiên Trạch thế giới sau khi dùng, trong cơ thể sinh ra kháng thể khắc chế yêu độc vĩnh cửu.
Không thể không nói, ước nguyện này của Vạn Dược Tôn vô cùng vĩ đại, hơn nữa nhiều năm như vậy, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, rất có khả năng tình cảnh của nhân loại sẽ chuyển biến tốt đẹp.
Giả sử như tâm nguyện này có thể hoàn thành, như vậy Vạn Dược Tôn sẽ trở đan sư vĩ đại nhất của loài người từ trước tới nay, hắn sẽ thay đổi toàn bộ vận mệnh của nhân loại.
Nhân loại võ giả cùng yêu tộc đối kháng, cũng không phải nói yêu tộc có ưu thế nhiều binh áp đảo, mà là ở yêu độc của yêu tộc, nó quá lợi hại.
Yêu độc xâm nhập vào trong cơ thể loài người, sẽ ảnh hưởng đến thần thức võ giả, sẽ bị thôn phệ, từ đó sẽ bị yêu tộc khống chế trở thành Yêu hóa khôi lỗi, ngược lại chuyển công loài người, trở thành đồng lõa của yêu tộc.
Loại chiến thuật yêu hóa này, mới là điểm đáng sợ nhất của yêu tộc.
Nhân loại võ giả cũng không phải là không có nghĩ biện pháp đối phó yêu độc, nhưng mà, Nghịch Yêu Đan này, khan hiếm không nói, hơn nữa còn có thời hạn.
Gặp phải yêu độc hết sức lợi hại, Nghịch Yêu Đan có lúc cũng thúc thủ vô sách.
Cho nên, từ trước tới nay, nhân loại cùng yêu tộc đối chiến, đa số đều rơi vào hoàn cảnh xấu.
Nhậm Thương Khung mặc dù không được Vạn Dược Tôn đích thân truyền thừa, nhưng mà được Vạn Dược Tôn truyền y bát, bất tri bất giác, đã hình thành lối suy nghĩ tế thế cứu nhân trong đầu.
Hoặc là có thể nói, hắn vô cùng thưởng thức lối suy nghĩ này của Vạn Dược Tôn.
Cái này cùng vẻ cao cao tại thượng, không để ý bình dân sống chết của Hạ thị Âm Dương Đạo cùng Trảm Không Đạo, thật sự là khác biệt một trời một vực.
- Đại nhân, ta đây đầu đau...
- Đại nhân, gần đây ta cảm thấy ngực trống không, khí huyết không thoải mái...
Trong Tiên Cô y quán, người khám bệnh xếp thành hàng, có chừng mấy trăm người. Nhậm Thương Khung rất kiên nhẫn, mấy bệnh chứng tầm thường này, đối với Nhậm Thương Khung mà nói, chẳng qua là một bữa ăn sáng.
Chẩn đoán bệnh, trị liệu, khai thuốc, cơ hồ là liền mạch.
Hơn nữa, Nhậm Thương Khung sử dụng một bộ kim châm, thủ đoạn này rất hiếm thấy.
Nhưng mà, hiệu quả trị liệu, lại là không chê vào đâu được.
Nhưng người được khám bệnh, cơ hồ là cảm giác được triệu chứng trên người mình biến mất, vẻ mặt bất khả tư nghị, lúc đi ra cửa, đều là cười như điên.
- Tốt, thật sự là tốt. Bệnh cũ hành hạ nhiều năm như vậy, không ngờ đã khỏi hẳn.
Người người đều cảm thấy rất thoải mái.
Thật bất khả tư nghị!
- Ha ha ha, Thương Khung trưởng lão, quả nhiên là thần y, thần y!
- Ta ho suyễn nhiều năm, không ngờ đã khỏi, ha ha ha, ta cho tới bây giờ chưa bao giờ hô hấp thoải mái như vậy! Thoải mái a!
- Hắc hắc, còn ta bị bệnh liệt chân, mấy ngày nay đang phát tác, không ngờ lúc này đã khỏi. Ngươi nhìn xem, ta đi đứng như thế nào?
Những bệnh nhân này, người người đều tay múa chân đạp, hô to thần kỳ. Dù sao, những bệnh cũ này, đều hành hạ bọn họ quá lâu, giờ được chữa khỏi hoàn toàn, tâm tình vui sướng có thể tưởng tượng được.
Loại vui sướng này, rất nhanh liền lây sang những người khác. Hơn nữa, không ngừng lại có người hoàn thành trị liệu, từ bên trong đi ra, trên mặt phát ra vui cười từ phế phủ, hoàn toàn bỏ đi lòng nghi ngờ của những người xếp hàng phía sau, người người đều tràn đầy mong đợi, hy vọng sớm đến phiên mình một chút.
Một truyền mười, mười truyền trăm, không lâu sau, y thuật thần kỳ của Thương Khung trưởng lão, đã được lan truyền toàn thành, được mọi người xưng tụng là thần y.
- Thật là thần a, ta dám nói, y thuật của Thương Khung trưởng lão, nhất định sẽ không kém Tiên Cô!
- Hắc hắc, y thuật của Tiên Cô, ta chỉ nghe nói qua, bất quá y thuật của Thương Khung trưởng lão, hôm nay ta đích thân trải qua, thật quá thần kỳ!
- Có lợi hại như vậy không? Không thể nào so với Tiên Cô lợi hại hơn. Tiên Cô ở Kính Nguyệt Thành nhiều năm như vậy, mọi người đều nói nàng là thần y.
- Tiên Cô chữa bệnh, cũng có quá trình đoán bệnh, nhưng mà Thương Khung thần y, giống như vừa nhìn là bắt được bệnh căn, hơn nữa luôn có biện pháp, một lần trị dứt. Ngươi nói phương pháp chữa bệnh loại này, chẳng lẽ còn không thần kỳ sao?
Ý nói, Thương Khung thần y này, còn lợi hại hơn Tiên Cô.
Dĩ nhiên, đại đa số người, đối với Tiên Cô vẫn vô cùng lệ thuộc vào, trong lòng vẫn là công nhận Hà Tiên Cô hơn. Dù sao Hà Tiên Cô ngồi chẩn nơi này, năm tháng lâu dài, nhân khí rất vượng, không phải ngày một ngày hai là Nhậm Thương Khung có thể vượt qua.
Dĩ nhiên, kính trọng đối với Hà Tiên Cô, cũng không có nghĩa là bọn họ sẽ phủ nhận y thuật của Nhậm Thương Khung. Dù sao, đã có rất nhiều người đích thân trải qua.
Kính Nguyệt Thành này, đương nhiên là thần y càng nhiều càng tốt. Thần y càng nhiều, cơ hội được chữa trị càng lớn. Tiên Cô y quán mặc dù lớn, nhưng năng lực tiếp đãi mỗi ngày cũng có hạn.
Dân chúng tụ tập, không ngừng bị Tô Thần cùng Đường Dục khuyên rời đi, dù sao, nhiều người tụ tập ở chỗ này như vậy, rất dễ gặp chuyện không may.
Mà ở lại chỗ này, đều là những người có bệnh căn, muốn được Thương Khung trưởng lão chẩn đoán bệnh. Nhất là những người được chữa xong, đều hô thần kỳ, vui vẻ ra mặt, làm cho những người đi trên đường nhìn thấy, đều nhịn không được động tâm, không ngừng gia nhập vào đội ngũ xếp hàng.
Có chút người không phải ở gần nơi này, nghe nói Tiên Cô y quán hôm nay có thần y mới ngồi chẩn, y thuật so với Tiên Cô còn thần kỳ hơn, cũng vội vàng chạy tới.
Càng về sau, Tiên Cô y quán phi thường náo nhiệt, giống như phát chẩn vậy.
Cũng may có Tô Thần cùng Đường Dục duy trì trật tự, khuyên mọi người không nên nháo động, không nên ảnh hưởng Thương Khung trưởng lão chẩn bệnh.
Chỉ một lúc sau, người xếp hàng đã vượt qua một ngàn.
Đường Dục không nhịn được cười khổ:
- Tô trưởng lão, Thương Khung trưởng lão này thật đúng là thần thủ, ngươi xem những bệnh nhân kia một chút, đi ra đều khen miệng không dứt. Nhìn dáng dấp, danh tiếng bao năm của Tiên Cô, chỉ sợ sẽ lập tức đổi chủ.
Tô Thần thở dài nói:
- Đối với y thuật của Thương Khung trưởng lão, ta thật là bội phục từ đáy lòng. Nghĩ đến phu nhân của ta, bệnh trạng như vậy, người người đều nói nàng đã không có thể chữa trị, cũng là Thương Khung trưởng lão, tìm được bệnh căn, diệu thủ hồi xuân. Lão Đường, ngươi sợ là không biết? Thủy Vân Thần Thụ của Thủy Vân Tông, cũng đã được Thương Khung trưởng lão chữa lành.
- Ngươi nói là Vạn Năm Thụ Kiếp?
Đường Dục sắc mặt hơi đổi, có động dung hỏi.
- Không sai?
Tô Thần giọng nói tràn đầy bội phục:
- Cho nên mới nói, bàn về y thuật, Thương Khung trưởng lão đã đứng đầu Đông Hoàng Châu.
Đường Dục than thở:
- Thật là thần thủ. Hắc hắc, Tô trưởng lão, có Thương Khung trưởng lão giúp một tay, điện chủ đại nhân lần này, có thể đánh bại âm mưu soán quyền của Hô Duyên huynh đệ.
- Ta tin chắc, điện chủ đại nhân nhất định sẽ phá tan âm mưu của Hô Duyên huynh đệ. Hô Duyên Ngạo Bác dã tâm bừng bừng, ta hy vọng Thương Khung trưởng lão lần này có thể trợ giúp điện chủ đại nhân bình định cục diện, tấn thăng làm Thái thượng trưởng lão. Như vậy, thế cục của Đan Tiên Đông Điện, sẽ hoàn toàn được khống chế. Kính Nguyệt Thành an cư lạc nghiệp, mới có thể bảo đảm. Nếu không, để cho Hô Duyên huynh đệ nắm quyền, cục diện của Kính Nguyệt Thành sẽ bị phá hư.
Đường Dục gật đầu, Hô Duyên Ngạo Bác một lòng muốn duy trì tư cách lão, hơn nữa những Trưởng lão kia giúp hắn đoạt quyền, tất nhiên sẽ nhận được rất nhiều chỗ tốt.
Luận công ban thưởng mà nói, những Trưởng lão kia tất nhiên sẽ được càng nhiều lợi ích. Nếu như nhân vật ngồi không càng nhiều, phía dưới sẽ càng thêm gánh nặng.
Việc này một khi hình thành, tất nhiên sẽ trở thành ung nhọt, từ đó tạo thành ác tính tuần hoàn.
Mà Xích Hằng Vũ, lại mỉm cười nhìn Nhậm Thương Khung, hắn đối với người trẻ tuổi này, là yêu thích cực kỳ. Mọi người đều nói Nhậm Thương Khung y thuật cao siêu, Xích Hằng Vũ chưa từng chính mắt thấy, hôm nay có thể nói là đại khai nhãn giới.
Nửa ngày xuống, đã có hai trăm người từ Tiên Cô y quán đi ra, người người đều là mặt mày hớn hở.
Mà đội ngũ phía sau, cũng không ngắn bớt, ngược lại càng ngày càng dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.