Bất Hủ Thần Vương

Chương 480: Thần quả tặng sư tôn, nỗi đau của sư tôn




Vân Chiến Thiên cùng Dạ Quan Tinh, cũng không phải đơn thuần là nói giỡn, bọn họ là thật tâm mời, một khi Thiên Các đã không cần, bọn họ vì lợi ích tông môn, tự nhiên là thật tâm hy vọng Nhậm Thương Khung gia nhập.
Ngô Câu cười cười:
- Vân huynh, Dạ huynh, ta nhìn các ngươi vẫn là không cần lo lắng. Nhậm huynh đệ rời khỏi Thiên Các, kia cũng là bất đắc dĩ. Ta nghĩ hắn khẳng định sẽ không gia nhập bất cứ tông môn nào của Đông Hoàng Châu.
- Vì sao?
Một bên Thạch Phá Thiên có chút khó hiểu.
Đừng nhìn Ngô Câu tính cách có chút tùy tiện, nhưng là người tinh tế, cười cười nói:
- Nhậm huynh đệ rời khỏi Thiên Các, nói trắng ra chính là bị Trảm Không Đạo bức bách. Mà cảm tình của hắn cùng Thiên Các Chân Kiếm Đạo rất sâu, nếu gia nhập những tông môn khác, kia chẳng phải là có lỗi với Thiên Các Kiếm Tiên Lý Dật Phong tiền bối sao? Ta nghĩ lấy tính cách đối nhân xử thế của Nhậm huynh đệ, nhất định sẽ không làm như vậy.
Khẩu khí của Ngô Câu rất xác định.
Vân Chiến Thiên cùng Dạ Quan Tinh cẩn thận tưởng tượng, cảm thấy rất có lý.
Nhậm Thương Khung rất cảm động nhìn qua Ngô Câu, mấy hảo huynh đệ này thành tâm mời hắn, hắn không tiện cự tuyệt, Ngô Câu nói như vậy, là thay hắn giải vây.
- Chư vị huynh đệ, ta còn có chút chuyện riêng, quay đầu lại chúng ta sẽ cùng nhau uống rượu.
- Ha ha, tốt, nói đến uống rượu, tửu trùng của ta lại tái phát.
Ngô Câu mừng rỡ.
Mấy người ước định xong, trước khi rời khỏi Thủy Vân Tông, sẽ tụ tập uống rượu. Hôm nay, Nhậm Thương Khung, Vân Chiến Thiên, Dạ Quan Tinh, Thạch Phá Thiên cùng Ngô Câu, năm người trẻ tuổi này, đã tạo thành một nhóm nhỏ, lẫn nhau rất hòa hợp.
...
Lý Dật Phong nhìn bốn quả Thủy Vân Thần Quả trên bàn, trong mắt còn có chút khó thể quên. Trước lần giao dịch này, hắn đối với Thủy Vân Thần Quả là rất kỳ vọng, không nghĩ tới, giao dịch kết thúc, hắn một quả cũng không đạt được, ngược lại là môn hạ đệ tử, lại cướp được bốn quả.
- Sư tôn, đây là một mảnh hiếu tâm của đệ tử, mong ngài nhận lấy.
Nhậm Thương Khung cười hì hì, hắn không biết sư tôn rốt cuộc cần nhiều Thủy Vân Thần Quả như vậy làm gì. Không quản như thế nào, có thể phân ưu vì sư tôn, Nhậm Thương Khung nghĩa bất dung từ.
Nhiều năm như vậy, đều là sư tôn bảo hộ hắn, dạy hắn, cho hắn quan ái giống như từ phụ. Hiện tại, hắn có cơ hội báo đáp sư ân, tự nhiên là không có giữ lại.
Lý Dật Phong biểu tình phức tạp, đôi mắt có chút phiếm hồng, khẽ thở dài:
- Thương Khung, ngươi lễ trọng như thế, vi sư sao kham nổi?
- Sư tôn, đệ tử có thể bái làm môn hạ của người, được người dạy bảo, được người quan tâm, này là khoảng thời gian trân quý nhất của đệ tử ở Thiên Các. Ngay cả Hạ thị Âm Dương Đạo cùng Trảm Không Đạo đáng giận hơn nữa, bởi vì có sư tôn tồn tại, Thiên Các trong lòng ta, luôn luôn là một nới ngắm về. Nói sau, sư tôn bảo hộ đệ tử, đệ tử không phải ý chí sắt đá, sao lại không biết sư ân có bao nhiêu trọng? Tâm ý này, bất luận nặng nhẹ, đó vẫn là hiếu tâm của đệ tử. Sư tôn nếu còn nhận ta là đệ tử, thì mong nhận lấy.
Bộ Thương Lãng xoa xoa khóe mắt, miệng thì thào mắng:
- Thương Khung, ngươi đừng nói những lời cảm động như vậy, khiến cho cảm xúc của ta cũng có chút dao động. Sư tôn, tiểu tử Thương Khung này căn bản là yêu nghiệt, phần tâm ý này của hắn, người không muốn thu, ta thay người nhận há.
- Xú tiểu tử.
Lý Dật Phong cười khanh khách, hướng hắn tát một cái, Bộ Thương Lãng đầu co rụt lại, cười hắc hắc không ngừng:
- Được rồi, phần lễ này sư tôn nhận.
Lý Dật Phong thở dài:
- Thương Khung, ngươi rời khỏi Thiên Các, tiền đồ về sau, chỉ sợ sư tôn cũng không thể lúc nào cũng bảo hộ ngươi. Từ nay về sau, ngươi phải cẩn thận. Chẳng qua, nam tử hán đại trượng phu sống giữa trời đất, phải có chút huyết tính mới tốt. Ngươi lên án mạnh mẽ Hạ Tùng Linh cùng Vưu Thiên Chiến, sư tôn chẳng những không cảm thấy ngươi ngỗ nghịch, ngược lại lấy ngươi làm quang vinh.
- Bất cứ tông môn nào, nếu không thể vì thiên hạ sinh linh mà tạo phúc, chỉ biết cao cao tại thượng đòi lấy, sẽ không có ý nghĩa tồn tại. Thiên Các, tuy là tông môn, nhưng mấy chục vạn năm trước, trên đời này có Thiên Các sao? Hoa nở hoa tàn, hoa tàn hoa nở, thế sự vô thường, tông môn hưng suy, đây đều là mệnh số. Cho nên, ngươi không cần cảm thấy mình là phản đồ, ngươi phải nhớ kỹ, ngươi rời khỏi Thiên Các, là hành động vĩ đại của nam nhi, là phản kháng của huyết tính.
Thiên Các, Thiên Khung Tạo Hóa bốn đạo, xét đến cùng, vốn là một đạo phân ra, nên có cảm giác đồng tâm mới đúng.
Nhưng Thiên Các vì cái gì giống như một nắm cát rời, không có lực ngưng tụ. Xét đến cùng, là bởi vì Thiên Các bốn đạo làm theo ý mình, có tư tâm, không thể hình thành lực hướng tâm của tông môn.
Lý Dật Phong mặc dù địa vị là trong Thiên Các bốn đạo, nhưng mà, hắn hàng năm ra ngoài đi lại, hiểu biết đối với ngoại giới, so với đám Đạo tôn cao cao tại thượng kia thì hơn nhiều.
Cho nên ánh mắt, khí độ của hắn, cũng cao xa hơn một chút.
Nhậm Thương Khung như có chút suy nghĩ, gật gật đầu:
- Đệ tử ghi nhớ dạy bảo của sư tôn, không dối gạt sư tôn. Đan Tiên Đông Điện mời đệ tử làm khách khanh trưởng lão, đệ tử đã đáp ứng rồi.
- Đan Tiên Đông Điện?
Trong mắt Lý Dật Phong hiện lên một tia vui mừng, vỗ bàn nói:
- Tốt, rất tốt! Có Đan Tiên Đông Điện bảo hộ, Hạ thị Âm Dương Đạo cùng Trảm Không Đạo có gan lớn như trời, cũng không dám đi Kính Nguyệt Thành giương oai!
Nhậm Thương Khung gật gật đầu, trên thực tế, cho dù không có Đan Tiên Đông Điện, hắn cũng sẽ không e ngại lưỡng đạo kia. Dù sao, hắn còn có Đế Hào không gian làm con bài chưa lật.
Bộ Thương Lãng thở dài:
- Thiên tài thật là tốt, đi đến chỗ nào đều được hoan nghênh. Thương Khung, ngươi biết không, hiện tại năm đại tông môn kia, ta phỏng chừng cũng đánh chủ ý, đem ngươi mời chào đến chỗ bọn họ.
- Thương Lãng sư huynh, ta mặc dù rời khỏi Thiên Các, nhưng sư ân vĩnh viễn trong lòng ta. Vô luận như thế nào, ta sẽ không tìm năm đại tông môn khác nương tựa, sẽ không cùng sư tôn đứng ở mặt đối lập.
Lý Dật Phong thản nhiên, nhàn nhạt cười nói:
- Ngươi mặc dù đầu nhập năm đại tông môn khác, ta cũng không để ý. Thiên Các này, đừng nói là ngươi, cho dù là vi sư, hôm nay cũng không có bao nhiêu cảm giác? Ngươi không có nghe lời nói của Vưu Thiên Chiến sao? Hắn cũng muốn ta biến đi. Hắn mượn lời của ngươi, xuống tay với ta. Thương Khung, Thương Lãng, loạn thế sắp đến, Hạ thị Âm Dương Đạo cùng Trảm Không Đạo làm như thế, là tự chui đầu vào rọ, vi sư cũng đã nhìn ra.
Bộ Thương Lãng cũng gật gật đầu:
- Đúng vậy, loạn thế đã đến, còn sống mới là hy vọng.
- Đúng rồi, sư tôn, ba trăm năm đại bỉ chấm dứt, các người định khi nào thì quay về Thiên Các?
Lý Dật Phong trầm ngâm nói:
- Thương Khung, ngươi cho ta bốn quả Thủy Vân Thần Quả, ta sẽ lưu một quả cho Thương Lãng. Còn ba quả khác, ta có chỗ hữu dụng.
Bộ Thương Lãng ngẩn ngơ:
- Lưu cho ta?
- Như thế nào, ngươi không cần?
Lý Dật Phong cười cười.
- Hắc hắc, muốn, ta đương nhiên muốn. Ta cũng không có thiên phú biến thái như Thương Khung sư đệ. Tương lai còn muốn có cơ hội trùng kích vào Đại Đạo cảnh, cái này đúng là thứ tốt.
Nhậm Thương Khung cũng tò mò:
- Sư tôn, ta thấy người cần Thủy Vân Thần Quả, tựa hồ có chuyện trọng yếu muốn đi làm. Đệ tử có chút tò mò.
Biểu tình của Lý Dật Phong có chút buồn bả, thổn thức mà thán:
- Chuyện này, vi sư căn bản không nghĩ nói cho các ngươi biết, chẳng qua một khi đã hỏi, nói cho các ngươi cũng được. Nói cho các ngươi cũng tốt, vạn nhất về sau sư tôn có chuyện gì, ít nhất cũng cho các ngươi một chút manh mối. Chuyện này, muốn kể phải nhắc đến chuyện từ hai ngàn năm trước.
Lý Dật Phong nhớ lại chuyện cũ, khẩu khí tràn ngập thẫn thờ, thâm tình, nói:
- Nếu không có việc kia phát sinh, có lẽ Chân Kiếm Đạo hiện tại, sẽ có hai Đạo tôn. Đó là đạo lữ lúc trẻ của vi sư, là sư muội đồng môn của vi sư. Khi đó, chúng ta song túc song phi, sớm chiều ở chung, đồng tu kiếm đạo, được cho là Đông Hoàng Châu trẻ tuổi thiên tài...Thẳng đến một ngày kia... một ngày mà ta vĩnh viễn không quên. Ta bế quan tìm hiểu một đạo kiếm kỹ, sư muội du lịch bên ngoài, tao ngộ bất trắc, bị người đả thương khí hải, chặt đứt sinh cơ. Nếu không phải linh cầm của nàng cơ trí, đem nàng chạy về sơn môn, chỉ sợ ta ngay cả nơi hạ lạc của nàng cũng không biết. Nhưng mà, thời điểm sư muội về tới, sinh cơ đã đoạn tuyệt. Ta đi thiên sơn vạn thủy, cuối cùng tìm được một nơi cực hàn, có vạn năm huyền băng, đem thân thể sư muội phong ấn ở trong huyền băng. Ta lúc ấy hướng sư muội thề, cuộc đời này nhất định phải tìm hết mọi biện pháp, đạp hết Thiên Trạch thế giới, cũng phải đem sinh cơ của nàng khôi phục. Bởi vì, trong cơ thể của nàng, sinh cơ tuy rằng đoạn tuyệt, nhưng vẫn còn có một tia dương khí tồn tại, hồn phách chưa mất. Sau này, ta tìm hết thánh thủ y đạo trong thiên hạ, tìm hiểu vô số phương pháp. Rốt cục biết được, chỉ cần thu thập được thiên hạ ngũ đại Thần quả, lập thành ngũ hành, trọng tu ngũ tạng, tái tạo sinh cơ.
- Thiên hạ ngũ đại Thần quả?
Nhậm Thương Khung thầm giật mình, thuyêt pháp thiên hạ ngũ đại Thần quả này, trong di thư của Vạn Dược Tôn cũng có.
- Không sai, Thiên hạ ngũ đại Thần quả này, chính là Thượng cổ truyền thừa mà có. Có được Thượng cổ Thần khí. Vì thế, mới có một tia hy vọng tụ tập ngũ hành.
- Một tia hy vọng?
- Đúng, vẻn vẹn chỉ có một tia hy vọng.
Lý Dật Phong than nhẹ, ngữ khí thì thào, lại thập phần kiên quyết:
- Nhưng mà, ngay cả là một tia hy vọng như ánh sáng đom đóm kia, vi sư cũng sẽ không bỏ. Năm đó, ta cùng với sư muội từng có ước hẹn, không cần trường sinh, không cần thần tiên, chỉ nguyện cuộc đời này gần nhau, thẳng đến đầu bạc. Cho nên, trừ khi vi sư chết. Nếu không, chuyện này, vi sư nhất định sẽ kiên trì đến cùng. Chẳng quản chỉ có một tia hy vọng, cũng quyết không thể buông tha. Hai ngàn năm...
Nhậm Thương Khung rầu rĩ, hắn ngày đó nghe sư tôn ngâm xướng câu ca kia, cảm thấy thâm ý sâu sắc.
Kiếm buồn, kiếm buồn, tâm ta buồn; tình buồn, tình buồn, mệnh ta khổ...
Cả đời Sư tôn, chung tình với Kiếm, chuyên chú với tình. Nguyên lai Chân Kiếm Đạo, dùng tình nhập đạo, chân chính điển cố, là từ nơi này tới.
Cực tình cực đạo, căn nguyên là ở trong này.
Nhậm Thương Khung lòng có cảm ngộ, cảm phục đối với sư tôn lại tăng một tầng.
- Sư tôn, Thiên hạ ngũ đại Thần quả kia, người đã kiếm đủ chưa?
- Ta biết tên của Thiên hạ ngũ đại Thần quả này. Thủy Vân Thần Quả, là một loại trong đó. Thiên Khung, hai nghìn năm qua, ta rốt cục tìm được ba loại trong đó rồi.
Thiên hạ ngũ đại Thần quả, có ba loại, coi như phi thường khó được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.