Bất Hủ Thần Vương

Chương 398: Tà ma ngoại đạo, yêu hóa chiến sĩ




Điền Trường Sinh thấy Nhậm Thương Khung tùy ý một quyền, không ngờ có uy thế lớn như vậy, cũng là nơm nớp lo sợ, trong mắt tràn ngập sợ hãi.
Mặc dù trước mắt là con của cố nhân, nhưng mà sợ hãi bên trong đối với cường giả, đối với cao tầng Thiên Các cái kia, làm cho hắn có chút không biết làm sao.
- Điền bá bá, còn có chi tiết gì, người hãy nói đi.
- Còn có... Còn có, đám thiên tài Trảm Không Đạo kia, sau khi bắt đi phụ thân ngươi, đem tất cả đệ tử phân đà như phụ thân, toàn bộ bắt đi. Người truyền lời cho ta, bởi vì ý thức được không ổn, xem thời cơ chuồn mất, lúc này mới có thể may mắn thoát khỏi. Ta nhớ được, vùng đệ tử mất tích kia, chí ít có mười lăm mười sáu người.
Tôn Tượng trong lòng trầm xuống:
- Chẳng lẽ cha ta, khi đó cũng bị mang đi sao?
Điền Trường Sinh thở dài:
- Truyền nhân Trảm Không Đạo, ở lần khảo hạch kia của chúng ta, có thể nói là một tay che trời. Chuyện này, thần không biết quỷ không hay. Mà tên đệ tử truyền lời cho ta kia, cũng cuối cùng không thoát khỏi vận rủi. Trước khi ta rời khỏi Thiên Các tổng bộ, hắn cũng thần bí mất tích.
- Bởi vậy, cũng chỉ còn có một mình ngươi biết rõ bí mật này?
Điền Trường Sinh thở dài:
- Ta rời khỏi Thiên Các tổng bộ về sau, lo lắng phụ thân ngươi, từng đi qua Thiên Đoạn Sơn Mạch âm thầm điều tra. Không ngờ lại tra ra bí mật kinh thiên. Đúng như Tôn Tượng hiền chất nói, chính ta ở ngoài Thiên Đoạn Sơn Mạch, vậy mà chứng kiến Thiên Các đệ tử mỗi ngày đều áp giải rất nhiều võ giả tiến vào, lại không ai có thể sống đi ra. Ta từ đầu cho rằng, Thiên Ám phân đà đang xử quyết phạm nhân địa phương. Mãi đến khi có một ngày, ta thấy được một người quen từ Thiên Đoạn Sơn Mạch đi ra.
- Người quen?
- Đúng vậy, người quen, cũng là đệ tử lần kia như chúng ta, tên là Lỗ Càng. Hắn và phụ thân ngươi lúc ấy động phủ sát nhau. Mà hắn đi ra, cũng không phải dùng thân phận người sống đi ra. Mà giống như một cái xác không hồn, ba phần giống người, bảy phần giống yêu hóa khôi lỗi!
Tôn Tượng khóc lớn:
- Đây không phải là yêu hóa khôi lỗi, đó là yêu hóa chiến sĩ! Bọn hắn không giống yêu hóa khôi lỗi. Yêu hóa khôi lỗi, là bị yêu độc cắn trúng thành Yêu tộc khôi lỗi. Mà yêu hóa chiến sĩ, dùng yêu độc của Yêu tộc, tinh luyện độc tố, kết hợp với Thần Khống chi thuật, dùng nhân loại võ giả còn sống sờ sờ, bào chế thành yêu hóa chiến sĩ hiệu lực vì nhân loại.
Điền Trường Sinh gật gật đầu:
- Đúng vậy, ta ngay từ đầu cũng cho là hắn đã thành yêu hóa khôi lỗi, về sau phát hiện, hắn và yêu hóa khôi lỗi bình thường rõ ràng bất đồng. Hành động của hắn cùng lực công kích, đều khác xa so với yêu hóa khôi lỗi, hơn nữa chủ động gấp trăm lần yêu hóa khôi lỗi. Yêu hóa khôi lỗi là không có ý thức nhân loại, là cái xác không hồn thuần túy. Mà Lỗ Càng kia, vậy mà giống như có ý thức chi phối. Đáng sợ nhất là, thực lực của hắn, tăng lên gấp bội! Đây là việc mà ta nghĩ cũng không dám nghĩ!
- Hạch tâm của Yêu hóa chiến sĩ, chính là thực lực tăng vọt. Dùng yêu độc kích phát tiềm lực võ đạo trong cơ thể, chỉ thấy lợi trước mắt, đem tất cả tiềm lực trong cơ thể kích phát, khiến cho thực lực tăng vọt mấy lần, thậm chí là mấy chục lần! Thủ đoạn này, là điên cuồng, thiên lý khó dung!
Tôn Tượng cảm xúc kích động, vẻ mặt phẫn nộ vô cùng.
Những năm này, tất cả tinh lực của hắn, đều vì điều tra chuyện này. Bởi vậy, thu tập được một ít tin tức rất hữu dụng.
Nhậm Thương Khung như bị điện giật, cả người ngây ra như phỗng. Không thể nghi ngờ, từ trong lời nói của Điền Trường Sinh, hắn đã có thể suy đoán ra, phụ thân hạ lạc, tất nhiên là ở Thiên Đoạn Sơn Mạch kia, tất nhiên đã bị những tên khốn kiếp kia bào chế thành yêu hóa chiến sĩ!
Toàn thân khí huyết, cơ hồ tất cả cùng xông lên, thiêu đốt thành hỏa diễm hừng hực, trong đôi mắt bắn ra sát khí lạnh lùng.
Cổ khí thế này, phảng phất muốn đem tổng bộ Thiên Các thiêu đốt, đem thiên địa này phá hủy hoàn toàn.
- Phụ thân...
Nhậm Thương Khung thì thào, nước mắt rơi xuống, khóc không thành tiếng. Hắn hai đời làm người, trước đó lần thứ nhất, mặc dù là đứng trước tử cảnh, cũng chưa từng lưu lệ.
Giờ khắc này, nước mắt lại không thể ức chế.
Chỉ bởi vì một câu nói, đắc tội truyền nhân Trảm Không Đạo, đã bị bọn họ bắt đi, bào chế thành yêu hóa chiến sĩ!
Yêu hóa chiến sĩ!
Nhân loại cùng Yêu tộc đấu tranh, từ xưa tới nay, chính là số mệnh quyết đấu.
Lại không nghĩ rằng, đến ngày nay, nhân loại võ giả vậy mà sa đọa đến nước này, dùng thủ đoạn yêu hóa tà ác này, bào chế yêu hóa chiến sĩ!
Yêu độc này một khi xâm lấn thân thể nhân loại võ giả, muốn cỡi bỏ, cơ hồ là không thể nào!
Nói cách khác, trở thành yêu hóa chiến sĩ, thì hoàn toàn đã thành những khôi lỗi chiến đấu trong tay những người kia, đã thành máy móc chiến đấu để bọn hắn đem ra sử dụng!
Không có đạo đức, không có luân lý, không có nhân tính.
Thủ bút yêu hóa chiến sĩ này, rõ ràng có phong cách vô cùng dày đặc của Trảm Không Đạo.
Nhậm Thương Khung ở Vân La thành, đã từng đại lượng sản xuất Nghịch Yêu Đan, hắn quá rõ ràng lợi hại của độc tố Yêu tộc. Cho dù là yêu độc bình thường nhất, chỉ cần bị cắn trúng, hoặc là bị trảo tổn thương, thậm chí là hít vào độc khí Yêu tộc, cũng sẽ ở trong thời gian ngắn bị yêu hóa, trở thành yêu hóa khôi lỗi.
Nếu như không thể ở lúc đầu trúng độc phục dụng Nghịch Yêu Đan, hoặc là trước khi trúng độc phục dụng Nghịch Yêu Đan, thời gian kéo dài, dù cho có Nghịch Yêu Đan, chỉ sợ cũng cứu không được.
Mặc dù Nhậm Thương Khung đối với bọn họ bào chế yêu hóa chiến sĩ không rõ lắm, nhưng nếu là dùng độc tố yêu hóa, tất nhiên là càng thêm đáng sợ, càng thêm xảo trá, hơn nữa lại kết hợp Thần Thông khống thuật, khiến cho yêu hóa chiến sĩ mang theo ấn ký cá nhân, muốn cỡi bỏ yêu độc này, càng thêm không có khả năng.
Điểm chết người nhất chính là, cách hơn hai mươi năm, độc tố đã hoàn toàn phát huy tác dụng, xâm nhập lục phủ ngũ tạng trong cơ thể, cả người triệt để yêu hóa, muốn giải độc trở lại như cũ, chỉ sợ là Vạn Dược Tôn tiền bối trọng sinh, cũng hết cách xoay chuyển!
Hai tay Điền Trường Sinh nhẹ nhàng run rẩy, cơ bắp trên mặt cũng có chút rung động. Hiển nhiên, cách nhiều năm như vậy, chuyện này ở trong nội tâm của hắn, vẫn là trước sau như một.
- Thương Khung, ta thực xin lỗi phụ thân ngươi, ta thực xin lỗi các ngươi... Ta năm đó cùng Đông Lưu hiền đệ kết nghĩa, còn nói qua không cầu sinh cùng năm cùng tháng, nhưng nguyện chết cùng tháng cùng ngày! Thế nhưng mà, ở Thiên Đoạn Sơn Mạch, ta ngay cả dũng khí xâm nhập điều tra cũng không có. Ta nhìn thấy bộ dáng kia của Lỗ Càng, chỉ cảm thấy sợ hãi thật sâu, lập tức trốn khỏi Thiên Đoạn Sơn Mạch... Ta sợ, ta sợ đến một ngày, Đao Bạch Vũ bọn hắn sẽ nhớ đến quan hệ giữa ta cùng phụ thân ngươi; ta sợ bọn họ bỗng nhiên có một ngày, biết rõ ta dò xét qua bí mật của bọn hắn. Bởi vậy, qua nhiều năm như vậy, ta trốn ở một phân đà vô danh, làm một công tác vô danh, tầm thường vô vị. Ta chính là không muốn tên của ta, tiến vào trong tầm mắt của bọn Đao Bạch Vũ.
Điền Trường Sinh giờ khắc này, đâu còn có lý tưởng hào hùng cướp lấy Nguyệt Hoa Huân Chương năm đó, thật giống như một lão giả già nua, sợ hãi rụt rè, nơm nớp lo sợ.
- Được rồi, Điền bá bá, ngươi không nên tự trách.
Nhậm Thương Khung nhàn nhạt nói:
- Chuyện này, dĩ nhiên vượt qua phạm vi khống chế của ngươi, ngươi có thể đi điều tra thoáng một phát, đã không phụ lòng cùng cha ta kết nghĩa.
Đây cũng không phải lời nói dối, dưới tình hình như vậy, Điền Trường Sinh ít nhất còn đi điều tra qua. Mặc dù không có dũng khí xâm nhập điều tra, cũng không có dũng khí đem sự tình bộc lộ ra, nhưng đây đã là lựa chọn tốt nhất hắn có thể làm.
Hắn chỉ là một đệ tử đến từ bên ngoài, bừa bãi vô danh, thực đem việc này chọc ra, nhất định sẽ như tro bụi trên bàn, dễ dàng bị xóa đi.
Một đệ tử đến từ bên ngoài, có thể có bao nhiêu sức ảnh hưởng? Cùng thế lực Đạo cấp khiêu chiến, hiển nhiên, Điền Trường Sinh không có tư cách này, cũng không có thể có dũng khí này.
Tôn Tượng bỗng nhiên quỳ rạp xuống đất, hướng Nhậm Thương Khung dập đầu nói:
- Thương Khung lão tổ, xin ngươi làm chủ, xin ngươi làm chủ cho bậc cha chú chúng ta!
Mặc dù phụ thân Tôn Tượng Tôn Nguy, rất có thể là bị liên quan đến. Nhưng Tôn Tượng biết rõ, chuyện này, trách nhiệm không ở trên người phụ thân Thương Khung lão tổ, mà ở những súc sinh Trảm Không Đạo không có nhân tính kia!
Hắn cũng biết, bằng vào lực lượng Tôn Tượng hắn, mười đời cũng không đòi được công đạo.
Bây giờ, biết phụ thân Nhậm Thương Khung, cùng phụ thân hắn có tình cảnh y hệt. Tôn Tượng biết rõ, đây là cơ hội duy nhất của hắn.
Chỉ khi Thương Khung lão tổ quyết định điều tra việc này, cừu hận phụ thân mới có thể rửa sạch!
- Tôn Tượng, ngươi đứng lên đi.
Nhậm Thương Khung khẩu khí lãnh đạm, lại lộ ra một cổ sâm nghiêm làm cho người ta không rét mà run:
- Thù cha không đội trời chung, mặc kệ dính đến ai, ta nhất định sẽ làm cho bọn hắn trả giá thật nhiều.
Nhậm Thương Khung một tay một trảo, trực tiếp đem một cái ghế hóa thành bột mịn!
Bất kể là Điền Trường Sinh, hay là Tôn Tượng, trong mắt đều mang theo vài phần kính sợ, thậm chí còn có mấy phần kích động. Bọn hắn cũng nhìn ra được, Thương Khung lão tổ phẫn nộ, đã thiêu đốt tới cực điểm.
- Điền bá bá.
Nhậm Thương Khung chậm rãi xoay người lại, nhàn nhạt nói:
- Cảm ơn ngươi nói cho ta biết những chuyện này, cám ơn ngươi đã vì ta vạch trần bí ẩn này. Ta thay cả nhà của ta cảm tạ ngươi.
Điền Trường Sinh có chút không biết làm sao, chỉ khẩn trương xoa xoa hai tay. Hắn có chút hổ thẹn, cũng có chút xấu hổ. Đối mặt với con của cố nhân, nhớ tình cảnh kết nghĩa năm đó, tâm tình của Điền Trường Sinh cực kỳ phức tạp.
- Điền bá bá, người không cần cảm thấy xấu hổ. Ta biết rõ, ngươi trên có cha mẹ, dưới có thê tử con nhỏ, nên ngươi mới cố kỵ. Ngươi đã làm chút ít cố gắng kia, ta rất cảm kích. Như vậy đi, nếu như hậu nhân ngươi, còn có tộc nhân của ngươi, muốn được ta giúp đỡ, có thể đến Bách Thảo Đường tìm ta. Chuyện năm đó, nếu như ngươi sợ Đao Bạch Vũ nhớ tới ngươi, ngươi có thể mai danh ẩn tích. Ta với tư cách cung điện cấp Lão tổ, dưỡng một ít thuộc hạ, ngoại giới cũng không xen vào, cũng không có thể biết rõ.
Điền Trường Sinh lộ ra vẻ kinh ngạc, hắn cho rằng, con của cố nhân này, sẽ khinh bỉ hắn, xem thường hắn, thật không ngờ, Nhậm Thương Khung này, lại đại nhân đại nghĩa như vậy.
Trong lúc nhất thời, Điền Trường Sinh có chút kích động nói không ra lời, đầy bụng chua xót, đầy bụng tâm sự, thoáng cái xông lên đầu.
Mười tám năm, trọn vẹn mười tám năm. Hắn không dám về nhà, không dám cùng người nhà gặp mặt. Ngẫu nhiên trở về một lần, đều là che dấu hành tung.
Mười tám năm, tộc nhân khinh bỉ hắn, trào phúng hắn, các loại chỉ trích, nói hắn là kẻ bất lực, cướp lấy Nguyệt Hoa Huân Chương, chẳng những lăn lộn không được, còn ném đi mặt mũi gia tộc.
Mười tám năm, ngoại trừ thê tử trước sau như một thương hắn, ngoại trừ hài tử đã trưởng thành, Điền Trường Sinh hắn có thể nói là hai bàn tay trắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.