Bất Hủ Thần Vương

Chương 30: Trời sập




Một đỉnh vàng lớn này, khoảng chừng hơn mười lượng. Thế giới này một lượng vàng, có thể đổi hai mươi lượng bạc. Như vậy một đỉnh vàng lớn này, đủ đổi hai trăm lượng bạc.
Hai trăm lượng bạc, trong mắt Đỗ lão hán, quả thực chính là một con số thiên văn. Nông dân như hắn, cả đời vất vả, chỉ sợ cũng làm không ra hai trăm lượng bạc.
Bởi vậy, trong lúc nhất thời, Đỗ lão hán căn bản phản ứng không kịp. Ngây người một hồi lâu, mới dùng một loại thần sắc cổ quái nhìn Nhậm Thương Khung.
Người trẻ tuổi kia, so tiểu Kỳ không lớn hơn mấy tuổi. Cách ăn mặc lại căn bản không giống kẻ có tiền, xuất ra một đỉnh vàng lớn, là có ý gì?
Tiểu Kỳ thấy bộ dáng phụ thân như vậy, đang muốn nói chuyện lại bị Nhậm Thương Khung ngăn lại:
- Đỗ lão bá, sự tình mà tiền có thể giải quyết, đều là sự tình không coi vào đâu. Ngươi cả đời này, không có khả năng có nữ nhi thứ hai. Ta nghe nói Hầu gia Tam thiếu gia kia, nổi danh ác ôn. Tiểu Kỳ nếu rơi vào tay hắn, đời này cơ bản là xong rồi. Nếu như ngươi thật muốn bán con gái, đĩnh vàng này so với ba mươi lạng kia thì hơn nhiều. Nói cách khác, chúng ta ngồi xuống nói chuyện.
Đỗ Thanh Ngưu cũng nói:
- Cha, ngươi hồ đồ rồi. Ta cũng nghe nói Hầu tam thiếu kia, là một tên biến thái điên cuồng. Ta tình nguyện cả đời cô độc, cũng không muốn để tiểu Kỳ rơi vào tay hắn.
Lời nói này, lại để cho Nhậm Thương Khung đối với Đỗ Thanh Ngưu nhiều thêm vài phần hảo cảm.
- Thanh Ngưu ca khí lực rất lớn, còn buồn không thể có vợ sao? Đỗ lão bá...
Nhậm Thương Khung đang nói, bỗng nhiên thanh âm dừng lại, ánh mắt khoan thai nhìn qua cửa ra vào.
Tiếng bước chân ồn ào truyền đến, một đám nô bộc như lang như hổ, tay cầm côn bổng, nổi giận đùng đùng hướng trong sân Đỗ gia xông tới.
Trương Đức vẻ mặt quan tòa, chỉ huy mười cái nô bộc này vọt vào.
Mà ngoài cửa, một thiếu niên quần là áo lượt, tay cầm một lồng chim, tả hữu đi theo hai tên gia nhân uy vũ, chậm rãi dạo bước tiến vào.
- Trương quản sự, thân thích của ngươi, có chút không hiểu thời thế a?
Đỗ Thanh Ngưu vô ý thức cầm một cái cuốc, tiểu Kỳ vội vàng níu ca ca lại, nhẹ nhàng lắc đầu. Chính mình lại chạy đến cửa lớn, hai tay non nớt cản lại, nũng nịu nói:
- Các ngươi muốn làm gì? Không có vương pháp sao?
Dù sao cũng là nha đầu trong gia đình giàu có, mở miệng liền biết rõ cầm vương pháp nói chuyện. Nhậm Thương Khung nhìn tiểu Kỳ bộ dáng rất nghiêm túc, lại cảm thấy buồn cười, làm cho lòng người sinh trìu mến.
Hầu tam thiếu gia nhìn thấy tiểu Kỳ, hai mắt lập tức sáng ngời, cười híp mắt tiến lên vài bước, hỏi:
- Trương quản sự, chính là cô nàng này, cháu ngoại nữ của ngươi? Chậc chậc, quả nhiên là kiều nộn a, hảo hảo hảo! Trương quản sự, cùng thân thích ngươi nói một chút, ta thêm mười lượng bạc.
Trương Đức cười làm lành nói:
- Hảo hảo, tiểu nhân sẽ đi nói.
Xoay đầu lại, đối với Đỗ lão hán quát:
- Tỷ phu, Hầu tam thiếu gia tính tình tốt, không chấp nhặt với ngươi. Khế ước hôm nay ngươi đến cùng có ký hay không? Không nói gạt ngươi, ngươi mượn năm lượng bạc, là của Hầu tam thiếu gia. Ngươi không ký khế ước cũng được, hôm nay như thế nào trả nợ cho Hầu tam thiếu gia?
Đỗ lão hán chưa bao giờ thấy thanh thế lớn như vậy, nhất thời cả kinh, hoang mang lo sợ.
Trương Đức vênh váo đi đến cửa, trong tay giương lên, lại lấy ra một tờ khế ước mới.
Nhậm Thương Khung bỗng nhiên tiến lên, một cái tát vung ra, BA~, trực tiếp đem Trương Đức đánh ra xa ba bốn trượng.
Những nô bộc kia thấy Trương quản sự bị đánh, đều là giận dữ, hô một phát liền vọt lên. Nhậm Thương Khung hai tay ôm ngực, hai chân liền giơ lên, một cước rồi một cước, không ngừng vung mạnh ra ngoài.
Chỉ nghe được từng tiếng kêu thảm truyền đến, bên ngoài sân nhỏ đã nằm đầy nô bộc Hầu phủ.
Hầu tam thiếu gia hiển nhiên không có ngờ tới, lại có người dám vuốt râu hùm. Sắc mặt đột nhiên biến đổi, hướng bốn cái cận vệ bên người nháy mắt.
Trương Đức bị đánh, nước mắt nước mũi chảy ra, đi đến trước mặt Hầu tam thiếu gia:
- Thiếu gia, tiểu nhân một mực trung tâm, lại bị đánh như vậy. Thiếu gia ngài làm chủ a.
Hầu tam thiếu gia đang muốn ra lệnh bốn cái cận vệ động thủ, bỗng nhiên con mắt dừng lại, thoáng nhìn người động thủ đối diện. Khi Hầu tam thiếu gia nhìn rõ khuôn mặt người nọ, cả người lập tức ngây dại.
Trên sống lưng mồ hôi lạnh đã bắt đầu xuất hiện, đưa tay tát Trương Đức một cái, quát:
- Trương Đức, ngươi thật to gan.
Trương Đức tự nhiên bị tát nhất thời không hiểu mô tê gì, đầu óc toàn bộ rối loạn, đây là sao vậy? Hầu tam thiếu gia nổi tiếng bao che khuyết điểm, sao có thể nảy sinh chuyện đánh người mình?
Bất quá hành động tiếp theo của Hầu tam thiếu, đã đưa ra đáp án.
Vẻ mặt tươi cười như gió xuân, đầy nhiệt tình chào đón:
- Nhị thiếu gia, là ngươi ah. Thực là có mắt như mù, thất lễ, thất lễ.
Nhị thiếu gia?
Trương Đức đầu óc thoáng cái co rút, chẳng lẽ là Nhậm Gia Nhị thiếu gia?
Nhậm Thương Khung hừ lạnh nói:
- Hầu Tam, ngươi lá gan không nhỏ ah. Ngay cả thiếp thân nha hoàn của ta cũng dám đánh chủ ý tới.
Hầu tam thiếu gia sắc mặt đại biến:
- Ta... Ta không biết ah. Này là hiểu lầm.
Nói giỡn sao, Hầu gia tuy cũng là quý tộc, nhưng ở Vân La Thành, chỉ là nhị tam lưu thế lực. Cùng Nhậm thị gia tộc trong thập đại gia tộc như thế nào so sánh?
Cho dù Nhậm Thương Khung một mạch hôm nay không được tốt lắm, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo. Cùng Nhậm Thương Khung tranh đấu? Trừ khi đầu hắn bị vô nước.
Nghĩ tới đây, sắc mặt trầm xuống, sải bước đi về hướng Trương Đức, một cước đạp tới:
- Súc sinh, ngươi nói với ta là con gái nhà bình thường. Dám lừa gạt thân phận của nàng? Thiếp thân nha hoàn của Nhậm Gia Nhị thiếu gia, ngươi cũng dám đánh chủ ý?
Trương Đức vốn là muốn lừa dối, dùng phương thức ôn hòa đem tiểu Kỳ chuộc ra, sau đó qua tay cho Hầu tam thiếu gia, lợi nhuận một số lớn. Đồng thời đổi một đứa nha hoàn đưa cho nhi tử hắn làm vợ, một công đôi việc.
Bị một cước này đạp tới, Trương Đức trực tiếp bị đá ra xa. Cũng không để ý miệng đầy máu tươi, hai đầu gối quỳ xuống đất bò tới:
- Nhậm thiếu gia, tiểu nhân sai rồi, xin ngươi tha cho tiểu nhân. Nhậm thiếu gia, xin người nể mặt mẫu thân tiểu Kỳ mà tha cho tiểu nhân một mạng.
Hắn biết rõ, việc này Nhậm Gia Nhị thiếu gia không gật đầu, Hầu tam thiếu gia cũng không làm chủ được, chỉ có thể đánh chết hắn, mới có thề giải vây cho mình.
Thấy Nhậm Thương Khung biểu lộ hờ hững, Trương Đức biết không hay, lại dùng đầu gối bò đến tiểu Kỳ:
- Tiểu Kỳ, ngươi nói giúp cửu cửu đi. Có câu gặp cậu như thấy mẹ (DG: thấy mẹ mày thì có!), mẹ ngươi hôm nay không còn tại thế, ngươi giúp cửu cửu giữ lại một mệnh a...
Tiểu Kỳ chưa từng thấy trường hợp như vậy, chân tay luống cuống, dùng một loại ánh mắt cầu cứu nhìn qua Nhậm Thương Khung.
Nhậm Thương Khung biết rõ tiểu Kỳ mềm lòng, nếu đem Trương Đức giết đi, chỉ sợ trong nội tâm nha đầu kia sẽ lưu lại khó chịu. Chỉ cần tiểu Kỳ không rơi vào vận mệnh bi thảm kiếp trước, ngược lại không cần phải giết Trương Đức này.
Bất quá, như thế này là được rồi, với tư cách gia tộc tử đệ của thập đại gia tộc Nhậm thị, nếu như quá dễ nói chuyện. Đối với Hầu tam thiếu gia, phải để hắn nhớ rõ chuyện này một chút.
Lập tức cũng không liếc nhìn Trương Đức, mà là ánh mắt nhàn nhạt lườm Hầu tam thiếu gia.
- Hầu tam thiếu, ngươi ẩu đả một nô tài thì giải quyết được gì? Nô tài làm việc, không có chủ tử gật đầu, dám làm càn như vậy sao? Hôm nay nếu như ta đánh ngươi, ngược lại lộ ra ta hay chấp nhặt. Ngươi về tự suy nghĩ lấy, việc này còn chưa xong đâu.
Hầu tam thiếu gia nghe xong lời này, như nhặt được đại xá, liền cúi đầu khom lưng rời đi.
Trương Đức nào dám dừng lại, được một đám nô bộc vội vàng dìu đi.
Đỗ lão hán lúc này mới triệt để choáng váng, người trẻ tuổi kia dĩ nhiên là Nhậm Gia thiếu gia! Mà hắn vừa rồi không cẩn thận, vô lễ với Nhậm Gia thiếu gia.
Tiểu Kỳ nhút nhát e lệ đi tới:
- Thiếu gia, cha ta vừa rồi nổi nóng, nói sai, xin ngươi đại nhân đại lượng, không để trong lòng.
Nhậm Thương Khung cười ha ha:
- Người không biết vô tội. Tiểu Kỳ, sớm biết như vậy không cần hóa trang làm gì? Ngươi xem, phụ thân cùng ca ca của ngươi cũng không có bị ta hù ngã nha. Ta cũng không phải lão hổ ăn thịt người.
Nhậm Thương Khung làm sao có thể cùng Đỗ lão hán chấp nhặt, tùy ý khoát tay áo nói:
- Khoản nợ lúc trước nên trả hết, không cần cùng loại người ấy quan hệ. Sự tình còn lại, không cần phải lo lắng. Đỗ lão bá, đĩnh vàng này coi như tiền công của tiểu Kỳ những năm này. Ngươi sau khi trả nợ, sửa sang lại phòng ở, thời điểm Thanh Ngưu đại ca cưới vợ, chúng ta lại đến uống một chén rượu mừng.
Đỗ lão hán lúc này cảm giác, thật giống như trên trời rớt xuống một vật đập vào đầu của hắn.
Một đỉnh vàng lớn này, đổi thành bạc, ít nhất hai trăm lượng, đây là ít nhất.
Trả nợ năm lượng bạc, còn lại nhiều như vậy, sửa ba gian phòng, tối đa cũng chỉ hai ba mươi lượng, nói sau cưới con dâu, tính toán đâu ra đấy, tối đa mất ba bốn mươi lượng là quá có thể diện rồi. Lại mua một con trâu nữa, mua một ít dê bò gà vịt, những tốn hao này chung vào một chỗ, cũng không đến một trăm lượng. Còn thừa lại hơn một trăm lượng.
Có của cải như vậy, địa phương này tròn hơn mười dặm chẳng lẽ không có tiểu nương để cưới hay sao?
Nói không khách khí, lúc trước Đỗ Thanh Ngưu không thể lấy vợ là vì không có tiền. Hôm nay, phương viên hơn mười dặm, còn phải cẩn thận chọn lựa một cái!
Nghĩ tới đây, nếp nhăn trên trán của Đỗ lão hán thoáng cái liền giãn ra. Khuôn mặt lập tức lộ ra vẻ hồng hào.
- Thanh Ngưu, còn không cám ơn Nhậm thiếu gia?
Đỗ lão hán thấy nhi tử chất phác còn chưa hiểu chuyện gì liền nhắc.
Đỗ Thanh Ngưu đi đến trước mặt Nhậm Thương Khung, ồm ồm nói:
- Nhậm thiếu gia, Thanh Ngưu biết rõ tiền này là ngươi yêu quý tiểu Kỳ, thưởng cho chúng ta. Bất quá, ngươi cũng không thể như Hầu tam thiếu gia kia, khi dễ muội tử của ta.
Tiểu Kỳ nóng nảy:
- Ca, ngươi nói cái gì đó. Thiếu gia chưa bao giờ khi dễ ta.
Đỗ lão hán từ sau lưng nện hắn một cái:
- Ngươi đầu đất hả, Hầu tam thiếu gia sao có thể cùng Nhậm thiếu gia so sánh?
Nhậm Thương Khung ngược lại ưa thích tính cách của Đỗ Thanh Ngưu này, mỉm cười gật đầu:
- Thanh Ngưu đại ca, ngươi sợ ta khi dễ muội tử ngươi, vậy có thể đến quý phủ ta hỗ trợ, phủ ta vừa vặn thiếu ít nhân thủ. Đỗ lão bá nếu không chê, nhà của chúng ta cần một người gác cổng.
Lại một vật rơi xuống đầu, Đỗ lão hán trực tiếp bị nện nói không ra lời. Có một câu nói kia của Nhậm Gia Nhị thiếu gia, liền ý nghĩa cả nhà bọn họ sẽ từ vùng núi hẻo lánh này bay ra ngoài!
Trương Đức ỷ mình là người hầu của Hầu tam thiếu, vênh váo tự đắc. Thế nhưng mà, Hầu tam thiếu kia cùng Nhậm nhị thiếu gia so sánh, lại được coi là cái gì?
Chính mình một nhà đều theo Nhậm nhị thiếu gia ăn cơm, này không phải là trong truyền thuyết thăng chức rất nhanh sao?
Nhậm Thương Khung cười nói:
- Sắc trời không còn sớm, tiểu Kỳ, chúng ta về trước. Đỗ lão Bá cùng Thanh Ngưu đại ca sau khi sắp xếp xong việc nhà, thì trực tiếp đi tới phủ tìm tiểu Kỳ là được.
Đỗ lão hán này lúc đã không có năng lực nói chuyện, chỉ theo bản năng gật đầu, một đường đưa ra đến cửa.
Về đến nhà, đã là sau giờ ngọ. Nhậm Thanh Sương đang ở trong nhà hắn, thấy hắn trở về, hướng hắn nháy mắt một cái, sau đó hướng võ tràng đi đến.
Nhậm Thương Khung thấy Nhậm Thanh Sương biểu lộ như thế, liền biết có chuyện quan trọng. Hẳn là đã điều tra ra được nội ứng trong gia tộc rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.