Bất Hủ Thần Vương

Chương 293: Thiên Cơ đáng sợ, tâm nguyện mẫu thân




Mục Thiên Cơ quả thật là một người rất biết thời thế.
Đi vào trong phủ của Đà chủ, Mục Thiên Cơ tự nhiên vô cùng, hồn nhiên không đem mình trở thành tù binh, thần thái thoải mái, ý cười dạt dào.
Yến Thương Lan cau mày nói:
- Thiên Cơ lão đệ, chúng ta tuy là đồng nghiệp, nhưng cũng không thể không nhắc nhở ngươi, thân phận hiện giờ của ngươi, là tù nhân của Cung phụng đại nhân. Ngươi đã muốn sống, thì nên nghiêm túc một chút. Nếu không chọc giận Cung phụng đại nhân, chỉ sợ sẽ không ổn.
Mục Thiên Cơ cười nói:
- Thương Lan huynh, bản thân ta cần cám ơn ngươi, vừa rồi rồi nhờ ngươi ngăn cản ta, không để cho ta đào tẩu.
- Nga? Chẳng lẽ ngươi không muốn chạy trốn?
- Khi đó thì muốn trốn, nhưng vừa rồi ta bói một quẻ cho Cung phụng đại nhân, lại phát hiện, Cung phụng đại nhân thân có đế vương khí, hơn nữa là vương khí trời sinh, người như thế sẽ có đại phúc duyên. Mục Thiên Cơ ta cả đời đam mê bói toán, tuy rằng không nói suy diễn được Thiên Cơ, nhưng nếu tính vận mạng, thì vẫn có chút nắm chắt. Bởi vậy, Cung phụng đại nhân này, chính là minh chủ mà ta chờ đợi!
Mục Thiên Cơ ngang nhiên nói:
- Mục Thiên Cơ ta mặc dù bị người quản chế. Nhưng mà, ta tự hỏi ở phân đà mình cai quản, làm việc ác không nhiều lắm, cùng Sử Thiên Hoán, Thường Thu còn có Trang Chấn Nam ba người này bất đồng. Bọn hắn tuy là anh em kết nghĩa của ta, nhưng ta từ xưa đến nay đều độc hành, cũng không có giống bọn hắn, nguyện trung thành với người kia.
Ngay lúc này, Nhậm Thương Khung vừa lúc đi đến, nghe nói như thế, thản nhiên hỏi:
- Mục Thiên Cơ, nếu ngươi muốn lập công, vậy thì cho ta biết, ba người kia, người mà bọn hắn nguyện trung thành là người phương nào?
Mục Thiên Cơ ung dung nói:
- Người nọ hẳn là truyền nhân của Trảm Không Đạo, cụ thể là ai. Chỉ có Sử Thiên Hoán mới biết, ngay cả ta cũng không có tư cách biết. Mấy người chúng ta, Sử Thiên Hoán làm đầu. Nhưng ta có thể xác định, tuyệt đối không phải Lệ Đạo Tông! Lệ Đạo Tông, nhiều nhất chỉ là một tay đấm, một mãng phu mà thôi.
- Một chút cũng không tính ra được hay sao?
Nhậm Thương Khung khẽ cau mày.
- Đương nhiên không phải... Yến Đà chủ hẳn là nhớ rõ, bốn huynh đệ chúng ta, được phân làm tứ đại phân đà Đà chủ, cơ hồ là cùng một lúc.
Yến Thương Lan gật đầu:
- Tựa hồ là có chuyện như vậy. Đồng thời bổ nhiệm tứ đại phân đà Đà chủ... Bãi miễn bốn Đà chủ trước, loại sự tình này, ở trong lịch sử Thiên Các rất ít phát sinh.
- Đúng vậy, không phải ít phát sinh, mà là chưa từng có. Nhưng mà, nó lại xuất hiện trên đầu chúng ta.
Mục Thiên Cơ chậm rãi mà nói:
- Cụ thể nội tình là cái gì, ta cũng không rõ lắm. Bốn người chúng ta…chỉ nghe Sử Thiên Hoán. Mà Sử Thiên Hoán nói cho chúng ta biết... Không nên suy đoán... Cũng không cần lo lắng kinh doanh phân đà. Nhiệm vụ của chúng ta chỉ có một, chính là dùng mọi biện pháp, càn quét tài nguyên của bốn phân đà. Có thể trong thời gian ngắn nhất, đem tài nguyên của tứ đại phân đà này lấy sạch sẽ, chúng ta coi như hoàn thành nhiệm vụ!
- Còn có chuyện như vậy?
Yến Thương Lan sờ sờ cái mũi, không biết nên nói cái gì cho phải.
Nhậm Thương Khung im lặng một lát, hỏi Yến Thương Lan:
- Yến Đà chủ, ngươi thấy chuyện này thế nào?
Yến Thương Lan cười khổ lắc đầu:
- Ta quả thật mới nghe lần đầu, chúng ta khi được điều tới phân đà, đều trải qua xét duyệt rất nghiêm khắc Hơn nữa đều yêu cầu chúng ta phải kinh doanh phân đà cho tốt, tranh thủ vượt qua những phân đà khác. Chưa từng nghe nói qua, cần hung hăng thu hết tài nguyên, này giống như tác phong của thổ phỉ.
Mục Thiên Cơ thở dài:
- Cho nên ta mới thấy khác thường. Ta cũng từng hỏi qua Sử Thiên Hoán. Nhưng hắn kín như bưng. Chỉ là, có một lần bốn người chúng ta uống rượu, khi mọi người đã say mèm, Sử Thiên Hoán trong lúc vô ý nói qua một sự kiện, làm cho ta rất nghi ngờ.
- Hắn nói gì...?
- Hắn nói, Thiên Vi, Địa Sát, Địa Chu cùng với Địa Ẩn, là nơi Hung Sát, không thể ở lâu. Hơn nữa tứ đại phân đà này, là một tử cục. Ta lúc ấy hỏi hắn, cái gì là tử cục? Hắn chỉ nói tứ đại phân đà này, tương lai tất có một đại kiếp nạn.
- Đại kiếp nạn?
Nhậm Thương Khung chấn động, ý niệm duy nhất trong đầu, chính là tình hình đại quân Yêu Tộc xâm lấn kiếp trước, chẳng lẽ cái gọi là đại kiếp nạn, là Yêu Tộc xâm lấn?
Chỉ là, nếu là Yêu Tộc xâm lấn, Thiên Các không có lý do gì không đi hóa giải a? Coi như Thiên Các một cây chẳng chống vững nhà, Đông Hoàng châu có Lục Đại tông môn, cường giả vô số, cũng chưa chắc ngăn cản không được đại quân Yêu Tộc xâm lấn.
Vấn đề này, kiếp trước Nhậm Thương Khung đến chết cũng không hiểu rõ, nên mới mang theo tiếc nuối, oán niệm thật lớn trọng sinh đến năm năm trước.
Hắn nhất định phải điều tra rõ ràng, phải viết lại lịch sử mới.
Lập tức thản nhiên hỏi:
- Mục Thiên Cơ, đại kiếp nạn này, ngươi có tính được không?
Mục Thiên Cơ lắc đầu:
- Sử Thiên Hoán cũng không nói gì, trở lại Địa Sát phân đà, ta thử thôi tính một chút. Không ngờ lại hộc máu tại chỗ, nên không dám tiếp tục tính nữa. Thiên Cơ, ta thiếu chút nữa thấy được Thiên Cơ. Nhưng uy lực vô hình của Thiên Cơ, lại thiếu chút nữa giết ta!
- Như thế nào?
Mục Thiên Cơ lòng còn sợ hãi:
- Thiên Cơ, cũng giống như thiên địa thề ước, có lực lượng tối tăm bên trong, là thiên địa quy tắc. Hơn nữa, ta có dự cảm, Thiên Các tổng bộ, có thuật sĩ còn cường đại hơn so với ta, có lẽ là hắn khai thông uy lực của Thiên Cơ trấn áp ta, để cho ta không tính được.
- Còn có chuyện như vậy? Khai thông uy lực của Thiên Cơ đến trấn áp ngươi?
Nhậm Thương Khung cùng Yến Thương Lan nghe đến trợn mắt há hốc mồm.
Loại chuyện tình kì diệu này, Nhậm Thương Khung vẫn là lần đầu nghe được.
- Chắc chắn như thế, bất kỳ công pháp nào, luyện đến tận cùng, đều mơ hồ không bàn mà hợp ý thiên đạo. Thuật số bói toán, cũng là như thế. Chỉ là, truy tìm Thiên cơ, phiêu lưu rất lớn. Cho nên rất nhiều thuật sĩ, đều không dám vọng động Thiên Cơ, chỉ dám suy tính số mệnh hay phúc duyên người khác, mà không dám nhìn tới tương lai. Nếu như đạo hạnh không đủ, nhất định sẽ bị lực lượng trong vô minh cắn trả, nhẹ thì tán công, nặng thì chết ngay đương trường, thậm chí liên lụy đến người thân.
Mục Thiên Cơ vừa nói đến thuật số, thì thao thao bất tuyệt. Nhưng lập tức tỉnh ngộ, cái Nhậm Thương Khung cần, không phải là những thứ nhàm chán đó.
Lập tức thần bí nói:
- Tuy rằng lúc ấy ta không nhìn thấy rõ ràng đại kiếp nạn kia cụ thể đến từ nơi nào, nhưng có thể khẳng định phương hướng.
- Ở đâu?
Nhậm Thương Khung thật muốn chẻ đầu Mục Thiên Cơ ra, trực tiếp điều tra thần thức của hắn, thấy hắn dong dài như vậy, không tiến vào chủ đề, sắc mặt không khỏi trầm xuống.
Mục Thiên Cơ không dám dây dưa, nhanh chóng nói:
- Phương hướng này, không chỉ một, mà là hai nơi. Một chỗ là Đông Phương.
- Tu La Hải Vực!
Yến Thương Lan buột miệng nói.
Mục Thiên Cơ không có tiếp lời, mà tiếp tục nói:
- Một chỗ khác thì mơ hồ chỉ hướng tây bắc.
- Hướng tây bắc?
Yến Thương Lan biến sắc, không dám nói ra, hướng tây bắc, đối ứng chính là Thiên Các tổng bộ!
Chẳng lẽ nói, đại kiếp nạn là đến từ Thiên Các tổng bộ?
Nhậm Thương Khung trong lòng chấn động, trầm giọng hỏi:
- Mục Thiên Cơ, những lời này của ngươi, có phải ăn nói bừa bãi hay không?
Uy áp của Bất Hủ Đế Khí tràn ra, giống như núi cao đè xuống, ép tới toàn thân Mục Thiên Cơ cơ hồ gảy, trán đổ mồ hôi lạnh, liên tục cam đoan:
- Tuyệt đối không phải ăn nói bừa bãi, Mục Thiên Cơ ta nguyện lấy thiên địa mà thề, nếu như ăn nói bừa bãi, sẽ chết không được toàn thây.
Nhậm Thương Khung thu uy áp, trầm ngâm một lát, khoát tay áo:
- Những lời này, dừng ở đây, từ nay về sau, không được bàn, cũng không được nói ra ngoài!
- Dạ!
Nhậm Thương Khung thản nhiên nói:
- Mục Thiên Cơ, ngươi nếu tuyên thệ hiệu trung với ta, vậy Địa Sát phân đà kia, ngươi không thể trở về. Người khác đều chết hết, một mình ngươi còn sống, tất bị diệt khẩu.
Mục Thiên Cơ gật gật đầu:
- Dạ.
- Vậy theo ta về Bách Thảo Đường ẩn nấp một thời gian, đến lúc đó ta tự có an bài. Còn Yến Thương Lan Đà chủ, ngươi là Đà chủ, cùng những người kia không có liên quan ích lợi, hơn nữa người biết ngươi ở chỗ này, đều đã chết hết, không chết thì đều là người một nhà. Ngươi quay về Thiên Xảo phân đà, tiếp tục làm Đà chủ của ngươi. Tương lai nếu có cơ hội, thì tiến vào Thiên Các tổng bộ.
- Vâng.
Yến Thương Lan trong lòng cũng rất cao hứng, biết mình đã được Nhậm Thương Khung công nhận, sau này hoàn toàn được dựa vào Nhậm Thương Khung.
- Vạn Kiếm Thông Đà chủ, Địa Chu phân đà trải qua biến cố trọng đại, trên vai ngươi nhiệm vụ rất nặng. Bất quá, ngươi có khâm lệnh sắc phong Đà chủ của Vạn Lý Đường, danh chính ngôn thuận, cũng không sợ ngoại giới chê trách. Nếu người của Trảm Không Đạo đến này trả thù, ngươi có thể đem hết thảy đổ lên đầu ta. Nhớ kỹ, không cần chống chọi, bảo mệnh mới là quan trọng.
- Cẩn tuân phân phó của Cung phụng đại nhân.
Nhậm Thương Khung sau khi sắp xếp đại cục yên ổn, ngày hôm sau liền dẫn Nhậm thị gia tộc tiếp tục di chuyển. Chưa hết một ngày đã đi tới Đông Hoang đại đô.
Chu Vân sớm đã ở Đông Hoang đại đô làm chuẩn bị. Là một trong tám cự đầu của Đông Hoang đại đô, quyền thế của Tạ Thông quả thật rất lớn.
Ở trong địa giới của Bắc môn phủ, mở một phủ đệ hiển hách, làm nơi an cư cho Nhậm thị gia tộc. Phủ đệ này khí khái cực kỳ, hơn nữa rất rộng, so với trang viện của Nhậm thị ở Vân La thành, thì lớn hơn năm ba lần.
Hơn nữa, ở Đông Hoang đại đô này, tấc đất tấc vàng, cùng Vân La thành hoàn toàn không phải một cấp bậc. Tạ Thông an bài một tòa phủ đệ lớn như vậy, đủ thấy hắn dùng rất nhiều tâm tư.
Nhậm thị gia tộc từ trên xuống dưới, nhìn thấy phủ đệ khí phái như thế, đều là thập phần hưng phấn. Cũng may Nhậm lão thái thái đã dặn dò, nói bọn họ phải chú ý hình tượng, không được làm mất mặt Nhậm Thương Khung.
Dù vậy, Nhậm thị gia tộc chỉ là người từ một tiểu địa phương tới, nhìn thấy Đông Hoang đại đô phồn hoa bực này, khí phái bực này, khó tránh tâm tình bị khuấy động.
Nhậm Thương Khung từ lần trước đã chuẩn bị cho gia tộc một ít Linh dược, tự mình giao cho Nhâm lão thái thái, để gia tộc dự trữ.
Một gia tộc nếu muốn hưng thịnh, Linh dược dự trữ nhất định phải nhiều. Như những gia tộc kia, vì trong nhà có rất nhiều Linh dược, nên mới có thể ở trong khoảng thời gian ngắn, bồi dưỡng ra nhiều thiên tài.
Mà Bắc Cung gia tộc, thì vài ngày sau mới đến. Bắc môn phủ chủ tự nhiên cũng vì Bắc Cung gia tộc an bài phủ đệ tốt nhất.
Nhậm Thương Khung lưu lại ở Bắc môn phủ mấy ngày, lúc này mới chuẩn bị trở về Bách Thảo Đường.
Trước khi đi, Thu Vận giữ chặt cánh tay Nhậm Thương Khung:
- Thương Khung, nửa đời sau này của mẫu thân, chỉ có hai tâm nguyện. Một là muốn làm rõ tin tức của phụ thân con, mặc kệ sinh tử, nhất định sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Tâm nguyện thứ hai, đó là tìm ra thân thế của ta.
- Nương, thân thế của người?
Nếu như nhớ không lầm mà nói, mẫu thân Thu Vận, hẳn là thiên kim tiểu thư ở Vân La thành.
Mà hiện giờ, ông ngoại cùng bà ngoại đã mất, thân nhân của mẫu thân không còn ai. Sao mẫu thân bỗng nhiên lại nhắc tới thân thế?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.