Bất Hủ Thần Vương

Chương 253: Phát tài đại kế, bái yết sư tôn




Minh Hoa Đà nghĩ tới quy tắc của cuộc thi đấu này, thoáng cái tràn đầy chờ mong. Nếu như có thể đem tất cả Linh dược của người đánh cuộc ăn vào tay, đây tuyệt đối là một số tiền phi nghĩa lớn ah.
Thử tính một chút, Lục Đại môn phái, mỗi phái đều có sáu Dược Sư tham gia. Thì tổng cộng có ba mươi sáu người dự thi.
Trừ mình ra, thì có ba mươi lăm tên Dược Sư đỉnh cấp làm đối thủ. Mỗi người mười hạt cao linh lục phẩm, cái kia chính là ba trăm năm mươi hạt cao linh lục phẩm.
Dù cuối cùng tỉ lệ sống sót chỉ có một nửa, vậy ít nhất cũng gần hai trăm cây cao linh lục phẩm ah!
Đây tuyệt đối là tiền của phi nghĩa!
Phải biết rằng, Trưởng lão Bách Thảo Đường, một tháng cũng không quá chín hạt cao linh chủng tử. Hạt giống dù sao cũng chỉ là hạt giống.
Chồi chính là Linh dược tương lai ah.
Hai trăm cây cao linh lục phẩm, theo như giá bình thường để trả, ít nhất cũng tương đương với bốn trăm khối cao linh lục phẩm.
Bởi vậy, Minh Hoa Đà vừa nhìn thấy Nhậm Thương Khung đào tạo cao linh chủng tử cường đại như vậy, tâm tư thoáng cái kích động vô cùng.
- Hoa Đà lão ca, nếu như ta muốn dùng thủ pháp truyền thừa bí mật của Vạn Dược Tôn tiền bối, mười hạt giống, có thể bảo đảm toàn bộ sống sót! Chỉ là như vậy, có phải quá nghịch thiên hay không?
Minh Hoa Đà triệt để ngây dại:
- Cái gì? Toàn bộ còn sống?
Minh Hoa Đà cũng không phải ngoại nhân, hắn cũng không giấu diếm, nhẹ gật đầu. Về thủ pháp đào tạo cao linh chủng tử, Vạn Dược Tôn tiền bối có thủ pháp truyền thừa đặc thù.
Trong lòng Minh Hoa Đà hưng phấn vô cùng, thực muốn hỏi thủ pháp đặc thù gì, dạy ta một chút đi. Nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.
Hắn biết rõ, đây là truyền thừa độc nhất vô nhị, Nhậm Thương Khung không thể nào truyền cho hắn.
- Nếu như là mấy vạn hạt giống, tỉ lệ sống trăm phần trăm là không có khả năng. Nhưng mười hạt mà nói, để chúng nó sống toàn bộ, là chuyện không quá khó khăn.
Nhậm Thương Khung rất nắm chắc, Vạn Linh Thực Dịch đối với việc thúc đẩy cao linh chủng tử sinh trưởng, nhất định là không có vấn đề gì.
Huống chi chỉ là hạt giống cao linh lục phẩm, không phải là cao linh cửu phẩm.
Minh Hoa Đà trầm ngâm nói:
- Căn cứ trình độ đời trước, coi như là có một hai Dược Vương cường giả, bọn hắn đào tạo cao linh chủng tử, cũng chỉ sáu đến tám thành. Nói cách khác, nếu như Dược Vương đào tạo, có thể làm cho sáu đến tám hạt giống còn sống. Mà những tuyển thủ khác, bình thường chỉ là bốn năm thành mà thôi. Nếu như chúng ta có thể đào tạo ra chín hạt, thì không sai biệt lắm. Dù sao, mười hạt vẫn có chút kinh thế hãi tục. Sợ rằng Lão Tổ của Bách Thảo Đường, cũng chưa chắc có thể làm được.
Minh Hoa Đà nói xong, lại đem quy tắc của khâu thứ hai nói một lần.
Quy tắc này, làm cho Nhậm Thương Khung khẽ động, nếu như vậy, sẽ giải quyết rất nhiều chuyện ah.
Thoáng cái thắng được nhiều cao linh lục phẩm như vậy, tuyệt đối là một số tiền phi nghĩa lớn.
Minh Hoa Đà cười nói:
- Thương Khung lão đệ, kỳ thật, từng khâu đánh cuộc, chưa hẳn chỉ có bấy nhiêu đó. Rất nhiều Dược Sư tự tin, sẽ kích động thế cục, kích động mọi người đánh cuộc thêm. Cho nên nói, cụ thể đánh bạc bao nhiêu, còn phải xem không khí trường thi.
Nhậm Thương Khung nở nụ cười:
- Tốt, Hoa Đà lão ca, lúc này đây, ta và ngươi phải kiếm một số lớn.
- Ha ha, chia đồng ăn đủ?
Minh Hoa Đà đưa tay, cùng Nhậm Thương Khung vỗ một cái, tính trẻ con nổi lên, cơ hồ là khua tay múa chân.
Vốn, hắn đối với Đan sư đại hội này vẫn có chút lo lắng. Mặc dù Nhậm Thương Khung đáp ứng hỗ trợ hắn, nhưng dù sao Nhậm Thương Khung vẫn còn quá trẻ, cụ thể có bao nhiêu bản lãnh, ở Đan sư đại hội có thể phát huy được hay không, vẫn là không đoán được.
Nhưng mà, những nghi kị này, vào hôm nay đã triệt để hết sạch.
Y bát truyền nhân của Vạn Dược Tôn, tuyệt đối không phải nói khoác mà ra. Thậm chí Minh Hoa Đà cũng biết, ở phương diện nào đó, Nhậm Thương Khung đã vượt qua hắn rồi.
Minh Hoa Đà rất hưng phấn, rất kích động. Hồi tưởng lại việc cùng Nhậm Thương Khung kết làm hão hữu, hắn cảm thấy đây cơ hồ là một hồi mộng ảo.
Mới đầu, Lão Tổ Bách Thảo Đường để cho hắn đi mời chào một tân nhân. Hắn còn cảm thấy không vui. Nhưng Lão Tổ đã nói, nếu hắn có thể mời chào được Nhậm Thương Khung, sẽ trực tiếp tấn chức thành Trưởng lão.
Mang theo động lực này, Minh Hoa Đà mới hạ mình đi Đại Vương Ốc Sơn một chuyến. Nào biết được, chuyến đi này lại quyết định vận mệnh của Minh Hoa Đà, quả thực có thể nói là mộng ảo!
Minh Hoa Đà triệt để nhận thức được, thiên tài trẻ tuổi trước mắt này, chính là phúc tinh của Minh Hoa Đà hắn! Vừa nghĩ tới nếu như lần này ở Đan sư đại hội lấy được thành tích tốt, Minh Hoa Đà hắn từ nay về sau có thể thoát khỏi danh hiệu tân Trưởng lão, trở thành tồn tại ngang hàng như thâm niên trưởng lão, trong lòng Minh Hoa Đà kích động vô cùng.
Mấy ngày này, hắn mặc dù tấn chức Trưởng lão, nhưng căn cơ không ổn, mặc dù có một Lão Tổ chiếu cố đặc biệt cho hắn, nhưng căn cơ bản thân không ổn, ở trong hàng ngũ Trưởng lão của Bách Thảo Đường, cuối cùng chỉ là một nhân vật mới mà thôi.
Bởi vậy, hắn cần một cơ hội để bay lên, một cơ hội để cho các Trường lão khác công nhận hắn, tôn sùng hắn, thậm chí kính sợ hắn!
Lần Đan sư đại hội này, chính là một cơ hội như vậy!
Hai người trao đổi một ít tâm đắc của Đan sư đại hội, làm cho Minh Hoa Đà càng thêm tin tưởng. Hắn hiện tại đã hình thành một tín niệm… dù Minh Hoa Đà hắn làm không được, có Nhậm Thương Khung, nhất định sẽ làm được.
Cho nên nói, trong Đan sư đại hội, trên danh nghĩa Minh Hoa Đà hắn là người dự thi, Nhậm Thương Khung là tùy tùng. Trên thực tế, quan hệ lại hoàn toàn khác biệt. Minh Hoa Đà thậm chí nói:
- Thương Khung lão đệ, như vậy tính toán ra, ta cảm thấy đến lúc Đan sư đại hội đó, cống hiến của ngươi so với ta lớn hơn. Vậy đi, điểm cống hiến ban thưởng, chúng ta chia đều. Nhưng chiến lợi phẩm đánh cuộc, ngươi bảy thành, ta ba thành, như thế nào?
Nhậm Thương Khung sẽ không tính toán chi li, cười nói:
- Hoa Đà lão ca, ta và ngươi đã ngang hàng luận giao, cũng đừng có phân chia rõ ràng như vậy. Cứ chia đều, mới thật là giao tình. Ta bảy ngươi ba, phương pháp phân chia xấu hổ này, ta sẽ không làm.
Nhậm Thương Khung hiện tại có tâm tính của thượng vị giả, đối với Minh Hoa Đà, giai đoạn hiện tại, mình vẫn không thể công nhiên bao trùm ở trên Minh Hoa Đà. Dù sao đối phương vẫn là Trưởng lão.
Muốn cho Minh Hoa Đà hàng phục, là kế lâu dài, không phải ở một sớm một chiều. Bởi vậy, phân chia năm năm là hợp lý nhất.
Nếu như mình lấy đi bảy thành, sẽ có vẻ không phóng khoáng, mặc dù Minh Hoa Đà chủ động nói ra, nhưng nội tâm sẽ lưu một ít khó chịu.
Nhưng mình phân chia như thế, sẽ để cho Minh Hoa Đà vui vẻ phục tùng, lưu lại ấn tượng tốt đẹp.
Nhậm Thương Khung nói xong, lại chuyển chủ đề:
- Đúng rồi, Hoa Đà lão ca, sự tình Vương chấp sự lần trước, hắn có làm theo ý của ta không? Trong khoảng thời gian này, quả thực không rảnh hỏi đến chuyện này.
- Ha ha, việc này ta đúng là quên nói, Vương Chấp sự đã từ chức, lấy tất cả của hối lộ trả lại cho đệ tử. Thượng cấp đã phái Chấp sự khác tới thay. Đúng rồi, chuyện này nghe nói Vương trưởng lão rất khó chịu.
Minh Hoa Đà còn thêm một câu.
- Hắn khó chịu hay không? Không liên quan gì đến ta.
Nhậm Thương Khung nhàn nhạt nói, Vương chấp sự thức thời, dựa theo ý của hắn mà làm, cũng không cần miệt mài theo đuổi.
Về phần Vương trưởng lão có khó chịu hay không? Hắn thật đúng là không ngại. Bách Thảo Đường đối với loại người tuổi trẻ mới bốc lên như hắn, chưa chắc ai cũng thích nghe ngóng.
Nhậm Thương Khung không tận lực nhằm vào ai, cũng không tận lực chèn ép ai.
Cách Đan sư đại hội còn chừng mười ngày, Nhậm Thương Khung hướng Minh Hoa Đà nói:
- Hoa Đà lão ca, ba ngày trước khi Đan sư đại hội bắt đầu, ta sẽ đi bái phỏng ngươi. Mấy ngày này, ta còn có một chuyện quan trọng cần làm.
Minh Hoa Đà cười nói:
- Không dám không dám, ta cũng đi chuẩn bị một chút. Ha ha, chưa từng có một lần Đan sư đại hội nào, để cho ta chờ mong như thế ah. Ta trước kia như thế nào cũng không nghĩ đến, sẽ có một ngày, ta lại chờ mong Đan sư đại hội, ha ha ha!
Tiếng cười của Minh Hoa Đà rất là cởi mở, từ khi biết Nhậm Thương Khung về sau, hắn cảm thấy hết thảy đều trở nên bất đồng, tâm tình cũng thoải mái, vận khí cũng thay đổi tốt hơn, làm việc cũng có thêm động lực, tựa hồ tâm tính trẻ lại rất nhiều.
- Chu Vân, Trịnh Thành. Ta phải ly khai động phủ vài ngày. Mấy ngày này, các ngươi an tâm ở trong động phủ chăm sóc Linh dược, học tập Cơ Sở Thiên mà ta đã truyền thụ, không được lười biếng.
Hiện tại Nhậm Thương Khung giơ tay nhấc chân, đã có uy nghiêm của thượng vị giả, Chu Vân cùng Trịnh Thành sớm đã thành thói quen với loại uy nghiêm này của Nhậm Thương Khung, cuống quít đáp ứng.
Nhậm Thương Khung rời khỏi động phủ, triệu hồi Tiểu Bạch. Tiểu Bạch trong khoảng thời gian này ở trong động phủ, kiếm ăn khắp nơi, nuốt Linh dược cấp thấp, nó ăn rất nhiều, nên tăng cấp rất nhanh.
Tu vi của Tiểu Bạch trong khoảng thời gian này tăng nhiều, cơ hồ có thể miểu sát thất cấp Thiên Yêu, nhưng cảnh giới bản thân, Tiểu Bạch vẫn chỉ là ngũ cấp Thiên Yêu mà thôi.
Bất quá, Tiểu Bạch cùng chủ nhân Nhậm Thương Khung đồng dạng, thiên phú đều rất biến thái, vượt cấp giết người, như là chuyện ăn cơm bữa vậy.
Tiểu Bạch lâu rồi không thấy Nhậm Thương Khung, cũng có chút hưng phấn, thay đổi lười biếng thường ngày, mặt mày hớn hở nói:
- Lão đại, không phải là đi gặp đạo lữ chứ?
- Không phải.
- Không phải?
Tiểu Bạch nghe nói không phải đi gặp Bắc Cung Dao, hào hứng lập tức biến mất, mí mắt híp lại, biếng nhác vô cùng.
- Lần này, ta muốn đi Kiếm Vương Phong của Thiên Khung Tạo Hóa, bái kiến sư tôn Lý Dật Phong của ta.
- Nha.
Tiểu Bạch vẫn không hào hứng gì. Với tư cách là một con chim sống hơn mười vạn năm, Tiểu Bạch chỉ hứng thú với hai chủng đồ vật, một là Linh dược, hai là muội tử xinh đẹp.
Nó mới mở miệng hỏi Nhậm Thương Khung phải chăng đến thăm Bắc Cung Dao, chính là vì nhớ Tuyết Sư Vân Phượng.
- Ừ, ta nghe nói, Thiên Khung Tạo Hóa là chỗ thần thánh nhất của Thiên Các, linh thảo ở đó mọc như cỏ dại. Rất nhiều Linh Thú muốn tới Thiên Khung Tạo Hóa, đều không có tư cách... Vốn định mang ngươi đi ăn no nê, không nghĩ tới, ngươi lại không muốn đi. Chắc ta phải dùng cách khác quá.
Nhậm Thương Khung lầm bầm lầu bầu.
- Hả?
Đôi mắt híp của Tiểu Bạch bỗng nhiên căng ra, hai mắt bắn ra một đạo hào quang hưng phấn, cợt nhả nói:
- Lão đại, ngươi thật xấu. Ngươi biết vừa rồi ta chỉ nói đùa với ngươi thôi mà. Phục vụ lão đại, dù núi đao biển lửa, ta cũng không từ chối. Đi đi đi, ai không đi, người đó là cháu trai!
Vừa nghe đến Linh dược, Tiểu Bạch lập tức nhiệt tình mười phần, nhanh chóng mở cánh ra, thúc giục nói:
- Lão đại, bái kiến sư tôn phải có thành ý, không thể chậm trể, mau lên đây đi.
Nhậm Thương Khung cười to, hắn đối với tính nết của Tiểu Bạch hiểu rất rõ, hai ba câu nói, liền để cho Tiểu Bạch trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều. Ngồi ở trên lưng Tiểu Bạch, hướng Thiên Khung Tạo Hóa bay đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.