Bất Hủ Thần Vương

Chương 160: Nhận biết Linh dược, một bữa ăn sáng!




Ngữ khí của Hắc Bạch Tử âm trầm, phối hợp với khuôn mặt như cương thi kia, khiến một ít đệ tử đang lo lắng càng thêm khẩn trương.
Giai đoạn thứ hai có ba mục, theo thứ tự là nhận biết Linh dược, phân biệt hạt giống Linh dược, tài bồi Linh dược.
Nội dung thứ nhất, chính là nhận biết Linh dược. Nhận biết Linh dược này, thật ra là nhận biết cây non. Linh dược bình thường, nếu như đã thành thục, thì độ linh lực sẽ kích phát ra ngoài, cho dù là người mới nhập môn, cũng có thể đoán được tốt xấu.
Mà cây non thì không giống. Cây non vừa mới nẩy mầm không bao lâu, linh lực vẫn còn thai nghén, cho dù phẩm chất rất cao, cũng đều ngủ đông, từ bên ngoài nhìn vào, rất khó phân biệt được.
Như vậy nội dung này, cũng không phải là không khó khăn. Nhất là Linh dược bất đồng, chu kỳ phát triển của cây non cũng có bất đồng, thiên biến vạn hóa, cần phải có kiến thức rất lớn mới phân biệt được. Không có huấn luyện chuyên môn, muốn may mắn vượt qua kiểm tra là không có khả năng.
Mục phán đoán Linh dược này, là tiến hành ở Dược Viên bên trong Đại Vương Ốc Sơn.
Linh mạch trong Đại Vương Ốc Sơn rất nhiều, có vài linh mạch không thích hợp mở động phủ, thì trở thành linh thổ mở Dược Viên.
Lần khảo hạch này, tổng cộng mở ra mười Dược Viên trung đẳng.
Nói như vậy, mục khảo hạch thứ nhất, trên cơ bản có thể ở trong một ngày hoàn thành.
Nhậm Thương Khung thuộc Địa Chu phân đà, được phân tới Dược Viên số bảy.
Từng cái Dược Viên, ước chừng có trên dưới hai ba trăm người. Nhưng mỗi một lần chỉ có thể vào hai mươi người, bởi vậy Địa Chu phân đà được an bài ở lần đi vào thứ sáu.
Ước chừng khoảng một canh giờ sau, đã đến lượt Địa Chu phân đà.
Nhậm Thương Khung theo dòng người đi vào đại môn Dược Viên, mới vừa vào đại môn, đã thấy một lối đi. Hai bên thông đạo, đều có chấp pháp đệ tử qua lại.
Một tên trong đó nói quy tắc:
- Chư vị, sau khi tiến vào Dược Viên, các ngươi sẽ thấy một nghìn cây Linh dược non, mỗi một cây đều có đánh số, từ một đến một nghìn. Bên trong một ngàn cây giống này, có mười hai cây là Linh dược từ lục phẩm trở lên.Nhiệm vụ của các ngươi là tìm ra mười hai cây này, sau đó ghi vào trong ngọc giản. Mỗi một cây tìm đúng, là được một tinh, tìm đúng mười hai cây, là được thập nhị tinh tiềm lực ở mục này! Chú ý, bất luận đệ tử nào đang trong quá trình phản đoán, không được nói chuyện, không được truyền âm. Trong Dược Viên này có đại trận, bất luận thủ đoạn truyền âm nào, một khi bị phát hiện, xử theo tội làm rối kỉ cương, trực tiếp trục xuất khỏi Đại Vương Ốc Sơn!
Mọi người càng thêm khẩn trương.
Linh dược tiềm lực bảng cũng phân thập nhị tinh.
Nhậm Thương Khung yên lặng nhớ kỹ những chi tiết này, hắn cũng không lo lắng ở trong trường hợp này bị chèn ép. Ở trường hợp này, cho dù là cao tầng Nghênh Tân Các muốn ăn gian, cũng rất khó.
Dù sao cũng có hàng trăm con mắt đang nhìn vào.
Nhậm Thương Khung đã có dự định, bất quá lại không biểu hiện ra ngoài. Không quá nổi bật theo sát đội ngũ đi vào. Đập vào mắt là một mảnh Dược Viên rộng lớn.
Hai mươi lăm hàng, mỗi hàng bốn mươi cây Linh dược non. Hình thành một cái phương trận. Mỗi một cây Linh dược non đều cách nhau khoảng nửa thước, rất dễ dàng để cho những đệ tử này dừng chân quan sát.
Thời gian chỉ có nửa canh giờ.
Thời gian ngắn ngủi, làm cho mỗi người đều cấp bách.
Nhậm Thương Khung đối với việc nhận biết cây non thì vững như bàn thạch? Cái này với hắn mà nói, căn bản không phải là nan đề gì. Trong không gian giới chỉ của Vạn Dược Tôn, có hơn mười tác phẩm nghiên cứu, nhất là cuốn Vạn Dược Tôn Sư, tri thức về Linh dược bên trong, chính là một cuốn bách khoa toàn thư lớn.
Tháng trước trong động phủ tu luyện, Nhậm Thương Khung ngoài lúc tu luyện ra, thời gian rãnh rổi đều đọc cuốn sách này. Mặc dù không kế thừa toàn bộ y bát của Vạn Dược Tôn, nhưng ít nhất cũng được sáu thành, cái khuyết thiếu của hắn chính là cảnh giới, tu vi của Nhậm Thương Khung không đủ, nên không thể thấu hiểu.
Hơn nữa, Vạn Dược Tôn đi khắp Thiên Trạch thế giới, lịch duyệt phong phú, đây cũng là điểm khuyết thiếu của Nhậm Thương Khung. Bởi vậy, dù là thực tế hay phương diện lý luận, Nhậm Thương Khung không thể nào cùng Vạn Dược Tôn so sánh.
Nhưng vô luận như thế nào, kế thừa sáu bảy thành tri thức, ở loại khảo hạch cho tân đệ tử này, là dư xài.
Nhậm Thương Khung giống như cưỡi ngựa xem hoa, trước tiên cảm thụ toàn bộ Dược viên, sau đó tập trung quan sát một ít đối tượng trọng điểm.
Không bao lâu, liền tìm ra chín cây Linh dược ngoài lục phẩm.
Mà cái khâu này, tiêu chuẩn thấp nhất là năm cây, nói cách khác, tìm được năm cây, thì có thể thông qua nội dung khảo hạch này.
Bất quá lần này, Nhậm Thương Khung không muốn dấu mình. Thiên phú về Linh dược, cùng thiên phú vũ lực bất đồng.
Thiên phú vũ lực nếu như quá xuất chúng, rất dễ làm kẻ khác ghen ghét, bị đả kích âm thầm. Nhưng Linh dược thiên phú lại không giống, bởi vì mọi người không quá theo đuổi lĩnh vực này, thiên phú Linh dược chỉ là một loại phụ trợ cho thiên phú vũ lực.
Mặc dù cũng sẽ bị vài người ghen ghét, nhưng tuyệt không đến mức làm cho người khác bất chấp mọi thứ.
Quan trọng nhất là, thiên phú Linh dược cao, thường thường sẽ được một ít chiếu cố đặc thù. Thế giới Võ giả, bất luận thiên phú phụ trợ nào, đều khan hiếm nhân tài.
Linh dược giới thực tế cũng như thế, bậc đại sư như Vạn Dược Tôn, ngàn năm cũng khó gặp.
Bởi vậy, các môn phái, đối với đệ tử có thiên phú xuất chúng về Linh dược, nhất định sẽ trọng điểm bồi dưỡng. Trong nội tâm Nhậm Thương Khung đã có dự định, giai đoạn khảo hạch thứ nhất, hắn giấu tài.
Nhưng khảo hạch Linh dược này, nhất định phải là đệ nhất. Đây là hắn cố ý tăng địa vị của mình ở Thiên các, để cho kẻ khác không dám tùy ý động đến hắn!
Bởi vậy, giai đoạn này, hắn muốn biểu hiện!
Khiêm tốn, cũng phải tùy nơi. Thời điểm nên khiêm tốn thì khiêm tốn. Lúc cần thể hiện, phải thể hiện hết mình!
Còn lại ba cây Linh dược, cũng bị Nhậm Thương Khung tìm ra.
Nhậm Thương Khung đem mười hai cây Linh dược đánh số, toàn bộ lưu vào ngọc giản. Hoàn thành tất cả chuyện này, cũng không quá một nửa thời gian.
Nhìn xem đệ tử khác, còn đang khẩn trương phân biệt. Có nhíu mày trầm tư, có nóng vội, cũng có vài tên như đã tính trước, cũng có không biết làm sao...
Chúng sinh muôn màu, thu hết vào mắt.
Ánh mắt Nhậm Thương Khung quét một vòng, người hắn chính thức quan tâm chỉ có Bắc Cung Dao. Thấy dáng người uyển chuyển của Bắc Cung Dao đang dạo trong Linh dược viên, không hề có bộ dạng cố hết sức, nên tâm tình cũng buông lỏng trở lại.
Đang lúc hắn nhìn Bắc Cung Dao chăm chú, một chấp pháp đệ tử ở sau lưng quát:
- Người kia là ai, đứng ở đó sững sờ làm gì?
Nhậm Thương Khung kinh ngạc quay đầu lại:
- Nói ta?
- Không nói ngươi thì nói ai?
Nhậm Thương Khung bất đắc dĩ, đi đến gần chỗ hắn, cười nói:
- Hình như quy định không nói không cho phép sững sờ, không cho phép xem mỹ nữ a?
Tên đệ tử kia bị khẩu khí của hắn chọc cười:
- Ngươi tiểu tử này, biết ăn nói lắm? Thời gian đã qua một nửa, ngươi đừng vì xem mỹ nữ mà quên chính sự.
Một tên đệ tử khác đi tới, mặt đen lên:
- Trương Nhất Minh, ngươi cùng hắn nói nhảm cái gì? Chằm chằm nhìn hắn, nếu như hắn có biểu hiện gian lận thì đuổi hắn ra.
Gã đệ tử lúc trước lại nói:
- Lão Hàn, ngươi tới đây làm gì. Ngươi không ra lệnh được ta.
Tên đệ tử được gọi là lão Hàn kia trừng mắt nhìn Nhậm Thương Khung, một đầu hắc tuyến, quay người đi chổ khác.
Trương Nhất Minh vỗ vỗ bả vai Nhậm Thương Khung:
- Nhanh lên đi, có người đang chờ ngươi phạm sai lầm.
Trương Nhất Minh này truyền đạt thiện ý, Nhậm Thương Khung há có thể nhìn không ra. Bất quá lần này, hắn muốn bỗng nhiên nổi tiếng.
Nhẹ gật đầu:
- Trương sư huynh, ta đã hoàn thành. Không biết có thể ra sớm hay không? Để tránh ảnh hưởng đồng môn khác.
- Hoàn thành?
Trương Nhất Minh cho rằng mình nghe lầm.
Nửa canh giờ, muốn từ trong một nghìn cây con, tìm ra mười hai cây là lục phẩm trở lên, đây cũng không phải là việc nhẹ nhõm. Nhất là đối với những đệ tử mới tới này.
Tên kia nghe Nhậm Thương Khung nói mà mừng thầm, dừng bước, cười xấu xa quay trở lại:
- Ngươi đã hoàn thành? Tốt, vậy ngươi đến bên kia nghỉ ngơi đi. Không thể ra trước. Nhưng cũng không thể trở lại Dược viên.
Lão Hàn này, nhận ủy thác của Thiên Kiêu Minh, giám sát Nhậm Thương Khung. Nghe Nhậm Thương chủ động dừng khảo thí, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Trương Nhất Minh vẫn còn ngây người, thì lão Hàn đã lôi kéo Nhậm Thương Khung tới chỗ nghỉ ngơi.
Trương Nhất Minh cười đắng chát, nhìn qua bóng lưng Nhậm Thương Khung, lầm bầm lầu bầu:
- Chẳng lẽ tuổi trẻ bây giờ ai cũng vậy sao?
Nửa canh giờ trôi qua rất nhanh.
- Tốt rồi, đã đến giờ! Các đệ tử, nhanh chóng rời khỏi Dược viên. Đi theo chấp pháp đệ tử ra lối sau, tới nơi kiểm tra, xác định thành tích!
Mỗi một khâu xét duyệt, đều có giám sát và điều khiển nghiêm khắc, đệ tử đã hoàn thành khảo thí, tuyệt đối không thể ra lối trước, tránh việc lộ tin tức.
Rời khỏi Dược viên, tcó người vui có người buốn. Có một ít người, vẻ mặt bình tĩnh, như đã tính trước. Cũng có một số người, trên mặt tràn ngập lo nghĩ, hiển nhiên là không nắm chắc. Mà phần lớn là bình thản, không mừng không lo.
Trên đường tới nơi đánh giá, Hồ Duyên Hạo cố ý đi tới, cười hỏi:
- Nhậm huynh, ta thấy ngươi sớm hoàn thành. Như vậy xem ra, thành tích hẳn rất cao!
Bắc Cung Dao cũng nghi vấn nhìn Nhậm Thương Khung. Bởi vì nàng nhớ lại chuyện ở Vân La Thành. Lúc trước, Nhậm Thương Khung từ khuê phòng nàng mang đi Thất Tinh Tử Quang Mai, kích phát đại đạo hạt giống nàng thức tỉnh, làm cho nàng không bao giờ quên được.
Mỗi lần nhớ tới, trong nội tâm luôn có một loại tình cảm khác thường nhộn nhạo.
Sau đó Nhậm Thương Khung giải thích cho nàng, hắn ở phương diện Linh dược, trời sinh có mẫn cảm rất cao. Như vậy, có lẽ chuyện này, giúp hắn thành công phân biệt Linh dược.
Bắc Cung Dao hi vọng Nhậm Thương Khung hết thảy đều thuận lợi, hi vọng thấy hắn bộc lộ tài năng, hi vọng nghe được những chuyện tốt từ hắn.
Hơn nữa, cùng là thiên tài Vân La Thành, nàng hoàn toàn không ghen ghét, cao hứng phát ra từ đáy lòng.
Nhậm Thương Khung cũng không rụt rè:
- Độ mẫn cảm của ta đối với Linh dược rất cao, vượt qua kiểm tra hẳn không khó.
- Hắc hắc, ta thì có điểm không nắm chắt. Nhậm huynh, ngươi chọn cái nào... Có thể nói cho ta một chút không. Dù sao hiện tại có nói cũng không sao. Tin tức chúng ta đã đưa vào ngọc giản, không thể sửa lại. Nói cũng không tính là ăn gian.
Nhậm Thương Khung trí nhớ rất tốt, nói:
- Số sáu, chín mươi bảy, hai trăm tám mươi bốn...
Nhậm Thương Khung đọc một hơi mười hai cây. Đương nhiên, đây cũng là đáp án, chỉ bất quá bây giờ không ai biết mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.