Bất Hủ Thần Vương

Chương 149: Lực lượng giác ngộ




Nhậm Thương Khung cố gắng đè nén lửa giận!
Lực lượng! Hết thảy đều vì lực lượng!
Cái này là hậu quả xấu của thực lực không đủ mang đến!
Hai đời kinh nghiệm, không hề sai biệt! Kiếp trước, hắn bởi vì lực lượng không đủ, trong gia tộc buồn bực thất bại, Yêu tộc xâm lấn, không cách nào cứu vãn vận mệnh của mình!
Vốn cho là, sau khi sống lại, hết thảy đều ở thể nắm giữ. Thế nhưng mà dưới mắt, hiện thực tàn khốc nói cho hắn biết, mặc dù ngươi tính không sai, mặc dù ngươi dung hợp trí nhớ hai đời. Nhưng thực lực chênh lệch quá lớn, làm cho hắn bị ức chế!
Ở trước mặt thực lực cường đại, hết thảy đều là phù vân.
Bởi vì ngươi thực lực chưa đủ, người khác sẽ sinh ra địch ý đối với ngươi, sẽ châm chọc khiêu khích ngươi, sẽ hả hê khi ngươi bị họa!
Lực lượng!
Hai đấm Nhậm Thương Khung trong tay áo siết chặc, xương cốt kêu răng rắt.
Lửa giận ngập trời hóa thành hận ý, hóa thành khát vọng lực lượng vô hạn!
Lần thứ nhất Nhậm Thương Khung bức thiết như thế, đối với lực lượng tràn đầy khát vọng, một loại gần như tham lam biến thái.
- Không có lực lượng, dù cho tính toán như thế nào, cũng bị một quyền của người phá tan! Không có lực lượng, người lạ lẫm cũng muốn leo lên đầu ta làm càn, giẫm ta nhục ta! Tính toán, phải trên cơ sở lực lượng, mới có thể phát huy ưu thế lớn nhất. Không có lực lượng, mặt mũi, tôn nghiêm, tùy thời tùy chỗ, đều có thể bị người giẫm đạp dưới chân!
- Thiên Kiêu Minh! Thảo Căn Liên! Đây đều là quái vật khổng lồ, với không tới, nhưng mà hung hãn vô cùng. Có được lực lượng tuyệt đối. Bởi vậy, những người Thiên Kiêu Minh kia, mặc dù chỉ là một ít phế vật, cũng dám kiêu ngạo như vậy, bởi vì sau lưng bọn họ, có lực lượng cường đại! Bởi vì có thực lực hùng mạnh, Bộ Thương Lãng có thể tùy ý chỉ ta, để cho ta đi ra làm người ác, làm đầy tớ đối kháng Thiên Kiêu Minh!
Không có lực lượng, khắp nơi bị người áp chế! Khắp nơi bị người chèn ép!
Dù là khúm núm, ít xuất hiện như con sâu cái kiến, vẫn không ngừng có người đến ép ngươi!
Trong thế giới võ đạo, càng là như vậy!
Đây là luật thép, kiếp trước kiếp nầy, thậm chí tương lai, đều là chân lý vĩnh viễn không thay đổi.
Bởi vậy, từ hôm nay trở đi, ta phải trở nên mạnh mẽ, trở nên mạnh mẽ hơn nữa... Muốn bầu trời này, không ai có thể đè ép được ta; muốn Đại Địa này, không ai ngăn cản được ta,...
Nhậm Thương Khung đem lửa giận chậm rãi ngăn chặn, nội tâm lập chí nguyện to lớn!
- Nhậm huynh, thế nhân tám chín phần mười, ánh mắt đều thiển cận, cần gì phải nóng giận?
Bắc Cung Dao khích lệ một câu, không nhẹ không nặng.
Tống Lam lại hoàn toàn khác biệt, âm dương quái khí nói:
- Ta ngược lại cảm thấy, Phùng sư huynh nói rất có đạo lý. Chỉ có điều vài người tự cho mình là cao. Không biết trời cao đất rộng mà thôi.
Ánh mắt Nhậm Thương Khung hung lệ, bắn về phía Tống Lam.
- Tiện tỳ này, Vân La thịnh hội, đã thua bởi ta, hiện tại đã là nô tài, lại chõ mõm vô làm gì?
Đây là vết sẹo mà Tống Lam lấy làm hổ thẹn nhất, Nhậm Thương Khung ở trước mặt mọi người vạch trần nội tình của nàng, nhưng lại lạnh lùng cười cười:
- Nhậm Thương Khung, ngày đó nói đùa một câu, cũng chỉ có loại người ngu ngốc như ngươi mới cho là đúng. Thành bại nhất thời, được coi là cái gì? Có bản lĩnh, ngươi ở Thiên Các thắng ta một bậc? Ta xem ngươi không có mệnh để làm rồi!
- Ha ha, hảo một một câu nói đùa. Tống Lam, ta vẫn cảm thấy ngươi chẳng biết xấu hổ, hôm nay mới phát hiện, không ai có thể vô sỉ hơn ngươi. Có muốn ta lấy chứng từ ra hay không, cầm đến trước sân khấu để cho mọi người chiêm ngưỡng? Để cho mọi người biết thiên kim đại tiểu thư ngươi một chút, là kẻ thất tín như thế nào, ti tiện không biết xấu hổ như thế nào?
Ván cược ngày đó ở Lạc phủ, có chứng từ làm bằng. Tống Lam biết rõ, muốn đưa lên mặt bàn, nàng khẳng định đuối lý. Bất quá chuyện cho tới bây giờ, nàng chỉ có cách chết không thừa nhận. Dù sao, người chứng kiến bọn hắn đánh cuộc lúc ấy, không có một người nào ở đây.
Không có nhân chứng, nàng hoàn toàn có thể điên đảo trắng đen.
Tống Lam còn muốn tranh luận, bỗng nhiên ở trong đại điện, truyền tới một cổ uy áp cường đại, một tiếng giống như Kim Cương sóng âm từ bên trong tuôn ra.
- Yên lặng!
Nương theo một tiếng quát mạnh này, bên trong hình như có Kim Cương Phạn xướng truyền ra, dần dần hình thành một cổ âm thanh ngâm xướng trang nghiêm.
Trong điện đi ra mấy người, nguyên một đám khí độ bất phàm. Trước mắt một người, ánh mắt quét lượt toàn trường.
- Chư vị, tự giới thiệu một chút. Ta là Tô Đồng, phụ trách khảo hạch khâu thứ nhất của các ngươi!
Tô Đồng, cái tên này, trong đám người lập tức một hồi ồn ào.
- Tô Đồng, là Tô sư huynh!
- Oa, vòng thứ nhất đã long trọng như vậy sao? Tô Đồng sư huynh, chính là cấp dưới của Nguyên Bạch Lộc sư huynh, là một trong Thập Tam Thái Bảo ah!
- Đúng vậy, xem ra, Nguyên sư huynh đối với lần khảo hạch này, hết sức coi trọng. Phải biết rằng, thủ hạ của Nguyên sư huynh, đắc lực nhất là hai mươi người, chính là tam anh tứ kiệt, Thập Tam Thái Bảo.
- Ai, đây đều là tồn tại để cho chúng ta ngưỡng mộ ah. Nghe nói hai mươi vị sư huynh này, ít nhất đều là cường giả tứ chuyển ngân đan!
- Tứ chuyển ngân đan thì cũng thôi đi, nghe nói tuổi những người này, không ai vượt qua bốn mươi tuổi! Đây mới là điều đáng sợ nhất!
- Chậc chậc, thủ hạ của Nguyên sư huynh, quả nhiên cao thủ nhiều như mây. Nghe nói bản nhân Nguyên sư huynh, đã siêu thoát khỏi trói buộc của Thiên Nhân cảnh, lĩnh ngộ Thông Thần cảnh trong truyền thuyết!
Tô Đồng...
Nhậm Thương Khung âm thầm nhớ kỹ cái tên này.Một trong Thập Tam Thái Bảo? Nói như vậy, vị Tô Đồng sư huynh này, là thủ hạ huynh hạch tâm của Nguyên Bạch Lộc.
Cùng Phương Hàn trước kia so sánh, Tô Đồng này bất luận là khí chất hay thực lực, đều cao hơn mười lần.
- Tống Lam nịnh bợ đến Phương Hàn, đoán chừng cũng là cực hạn mà nàng có thể tiếp xúc trước mắt. Như loại nhân vật hạch tâm này, Tống Lam chỉ sợ không với tới a?
Nhậm Thương Khung đem những ý niệm này bỏ qua:
- Bất kể nàng có thể nịnh bợ đến cấp bậc nào, đối với ta mà nói, chỉ cần uy hiếp ta, cho dù là cao tầng hạch tâm, cũng không cần phải khách khí! Có bao nhiêu thực lực, liền có bao nhiêu quyền nói chuyện. Tống Lam dựa vào bè lũ xu nịnh, dựa vào âm mưu quỷ kế, muốn áp đảo ta, đó là nằm mơ!
Tô Đồng hiển nhiên rất hưởng thụ tiếng nghị luận phía dưới, bởi vì đó là một loại kính ngưỡng đối với hắn.
Đợi đến lúc tiếng nghị luận phía dưới dần dần lặng xuống, Tô Đồng mới khẽ cười nói:
- Đại Vương Ốc Sơn một năm, quyết định vận mệnh võ đạo cả đời các ngươi. Được làm vua thua làm giặc, một năm này. Thông qua khảo hạch, đạt được Nguyệt Hoa Huân Chương, đại chúng chú mục, rạng rỡ tổ tông! Thông qua không được, thì an bài đến các nơi, mặc kệ sống chết. Từ nay về sau, vận mệnh thay đổi!
Ngừng lại một chút, Tô Đồng lúc này mới nói tiếp:
- Bởi vậy, ta hi vọng các ngươi phát huy hết toàn lực, con đường võ đạo, khôn sống dại chết, không từ thủ đoạn! Ta nói một chút quy tắc. Ngoại trừ đệ tử dòng chính của Thiên Các ra, một trăm lẻ tám phân đà, theo như bài danh tiến vào đại điện khảo thí. Sau khi kiểm tra xong, chúng ta sẽ căn cứ tiềm lực mà cá nhân biểu hiện ra ngoài, sắp xếp vị trí. Rồi lại theo như thứ tự an bài động phủ tu luyện.
Trong lời nói, đã có ẩn ý bên trong. Ngoại trừ đệ tử dòng chính của Thiên Các. Nói cách khác, đệ tử dòng chính, sẽ có ưu tiên đặc quyền.
Bất quá, đã có giáo huấn từ Chu Vân, lần này, không ai dám làm chim đầu đàn. Cũng không có ai đứng ra nói không công bình.
Dù cho ai cũng cảm thấy, đây quả thật là không công bình.
Nhậm Thương Khung cũng không sốt ruột, một trăm lẻ tám phân đà, theo như Thiên Cương Địa Sát xếp đặt, Địa Chu phân đà ở trong một trăm lẻ tám phân đà, bài danh bảy mươi hai.
Cũng may, tiềm lực khảo thí cũng không phức tạp.
Ước chừng khoảng một canh giờ, đệ tử dòng chính rốt cục cũng kiểm tra xong toàn bộ.
- Đệ tử dòng chính kiểm tra hoàn tất, tiếp theo, Thiên Khôi phân đà, tổng cộng có năm mươi sáu đệ tử chính thức. Mời tiến lên tiếp nhận khảo thí... Kế tiếp, Thiên Cương phân đà chuẩn bị.
Thiên Khôi phân đà, không hổ là đệ nhất phân đà, đệ tử chính thức có tới năm mươi sáu tên.
Phải biết rằng, Địa Chu phân đà chỉ có mười bốn đệ tử chính thức mà thôi.
Cái này là chênh lệch.
- Thiên Cương phân đà...
- Thiên Cơ phân đà...
Đến phiên Địa Chu phân đà, đã là ngày thứ ba.
Nhậm Thương Khung đi ở trong đội ngũ, không tận lực trốn tránh, cũng không quá nổi bật. Nội dung tiềm lực khảo thí này, mấy ngày nay đã nghe người đi trước nghị luận qua.
Hắn trên cơ bản đã nắm chắc.
Có thể trở thành đệ tử chính thức, mỗi người ít nhất là Trúc Cơ thất trọng tu vị. Dưới Trúc Cơ thất trọng, một cái đều không có.
Mà Trúc Cơ thất trọng đến cửu trọng, là Luyện Khí tam trọng.
Bởi vậy, nội dung khảo hạch tiềm lực rất đơn giản. So với lúc ở Vân La Thành thì đơn giản hơn nhiều. Không trắc thân pháp, công pháp, hay những thứ khác.
Khảo thí chỉ có một, cảnh giới đan điền.
Cụ thể mà nói, chính là tiềm lực trùng kích Thiên Nhân cảnh, khảo thí từng đệ tử chính thức, một lần có thể vận hành mấy tiểu chu thiên!
Trúc Cơ thất trọng bình thường, một lần có thể vận hành năm tiểu chu thiên, thì thiên phú đã cao rồi. Nhậm Thương Khung đem Đăng Thiên Môn linh dịch cho Nhậm Tinh Hà, yêu cầu đối với Nhậm Tinh Hà, thấp nhất là năm tiểu chu thiên, cao nhất là bảy tiểu chu thiên.
Hắn cũng không phải ăn nói lung tung, mà trải qua suy diễn tỉ mỉ.
Võ giả bình thường, cho dù tiến vào Trúc Cơ thất trọng, nhiều nhất chỉ vận hành ba tiểu chu thiên. Nhậm Thương Khung sở dĩ yêu cầu Nhậm Tinh Hà vận hành thấp nhất là năm tiểu chu thiên, một là Đăng Thiên Môn linh dịch thần kỳ, hai là cải tạo của Xích Vương Kim Cương Đan đối với Nhậm Tinh Hà.
Xuất phát từ hai cân nhắc này, mới có yêu cầu cao như vậy.
Mà thành tích của Nhậm Thương Khung lúc trước, là mười hai tiểu chu thiên tuần hoàn, thành tích kinh người cực kỳ. So với cửu trọng bình thường còn muốn yêu nghiệt hơn!
Trên thực tế, Trúc Cơ thất trọng bình thường, có thể trong đan điền vận hành ba tiểu chu thiên, đã vô cùng tốt.
Tiểu chu thiên trong đan điền, cùng kinh mạch vận chuyển hoàn toàn không phải là một khái niệm!
Theo sau đội trưởng của Địa Chu phân đà tiến vào đại điện, nhìn thấy Tô Đồng làm trung tâm, xung quanh là bảy nhân viên khảo hạch, xếp bằng ở trong đại điện.
- Địa Chu phân đà, mười bốn đệ tử chính thức, đối chiếu nhân số không sai. Danh sách như sau...
Một nhân viên khảo hạch trong đó, đem danh sách mười bốn người đọc một lần.
Không biết có cố ý hay không, danh tự Nhậm Thương Khung bị xếp đến cuối cùng. Tên đọc danh sách khảo hạch kia, lạnh nhạt nhìn Nhậm Thương Khung thêm vài lần:
- Ngươi chính là Nhậm Thương Khung?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.