Bất Hủ Thần Vương

Chương 144: Không có công bằng




- Yên lặng!
Một giọng nói từ hư không vọng xuống.
Tâm thần mỗi người đều chấn động, khí huyết cuồn cuộn, đơn giản hai chữ, lại giống như tiếng gọi đòi hồn, làm cho ai cũng bủn rủn chân tay.
Nguyên Bạch Lộc cho tọa kỵ bay về phía trước.
Hai chữ, có hiệu quả không ngờ.
Ánh mắt của hắn khẽ quét qua, toàn trường nghiêm nghị.
- Năm sáu trăm người kia, đều là đệ tử cao tầng bên trong Thiên Các, là dòng chính của Thiên Các. Bọn hắn từ nhỏ ở Thiên Các tu luyện, hôm nay có tới hay không, cũng chẳng liên hệ gì.
Nguyên Bạch Lộc không giải thích quá nhiều, chỉ nói trọng điểm mà thôi!
Loại giải thích này, không hợp lý, nhưng mà làm cho người ta không lời nào để nói. Những đệ tử dòng chính của Thiên Các, đương nhiên có tư cách đại biểu Thiên Các hơn.
Chẳng lẽ nói, bọn hắn là đệ tử đến từ bên ngoài, có tư cách hơn hay sao?
Loại giải thích này, tuy không cách nào dẹp hết bất bình trong lòng họ, nhưng có thể khiến họ im miệng.
Bên cạnh Nguyên Bạch Lộc, tên chủ trì sư huynh nói tiếp:
- Có lẽ trong nội tâm các ngươi cảm thấy không công bình. Nhắc tới chuyện này, nếu nhìn từ bên ngoài quả thật có chút không công bình. Nhưng mà, thế gian không có công bình tuyệt đối. Tổ tông bọn họ, vì Thiên Các vào sinh ra tử, lập nhiều công lao hiển hách, hậu thế hưởng phúc tổ tiên, không gì đáng trách. Nếu như các ngươi đủ mạnh mẽ, đủ xuất sắc, cũng có thể tiến vào cao tầng Thiên Các, tử tôn các ngươi, tương lai cũng có thể hưởng thụ đãi ngộ như vậy. Nhưng chúng ta có thể cam đoan. Trong quá trình khảo hạch, bọn hắn cùng các ngươi đồng dạng, độ khó của khảo hạch là ngang nhau!
Nói cách khác, những người kia là dòng chính của Thiên Các, là con cháu cao tầng, trời sinh tài trí hơn người!
Công bình, trên đời nào có công bình mà nói?
Những đệ tử dòng chính kia, vừa ra đời đã được Thiên Các nâng niu, có điều kiện tu luyện tối ưu nhất, nên có thể nói vượt qua những đệ tử từ bên ngoài rất xa!
Từ nền tảng mà nói, đã không tồn tại công bình rồi!
Chỉ là, Nguyên Bạch Lộc cùng những tên đại biểu của Nghênh Tân Các, thì rất thản nhiên. Bọn họ là người đã được lợi ích, cũng là dòng chính của Thiên Các.
Đối với người mới mà nói, một là lập chí tiến vào dòng chính, hai là đứng sang bên cạnh.
- Nên nói, không nên nói, cũng đã nói xong. Không quản trong nội tâm các ngươi có bất bình gì, muốn nói cái gì, đều không sao cả. Mấu chốt nhất là, dùng hành động nói chuyện. Thiên Các, chỉ nhìn hành động! Cười đến cuối cùng, ngươi chính là cường giả, được kẻ khác quỳ bái!
Tên chủ trì sư huynh kia chỉ Tây Phương xa xa:
- Có thấy quần phong nguy nga phía tây kia không? Đó là Đại Vương Ốc Sơn, là căn cứ mà Nguyệt Hoa Điện khảo hạch tân đệ tử! Cũng là nền tảng để tân đệ tử bay lên! Một năm tiếp theo, các ngươi ở Đại Vương Ốc Sơn tu luyện cùng khảo hạch. Ba ngày sau, tất cả đệ tử chính thức tới Đại Vương Ốc Sơn gặp mặt!
- Mặt khác, ngoại môn đệ tử, ba ngày sau, sẽ rời khỏi tổng bộ Thiên Các. Ở lại Đông Hoang đại đô tu luyện, hay phản hồi quê cũ, do các ngươi lựa chọn! Đồng dạng... Năm sau có đến tham dự khảo hạch hay không, cũng do các ngươi lựa chọn. Đối với ngoại môn đệ tử, Thiên Các không ép buộc.
Cái gọi là không ép buộc, đơn giản chính là bỏ mặc muốn làm gì thì làm.
Như thế dễ lý giải, ngoại môn đệ tử vốn chính là tầng áp chót, có thể có nhân tài hay không còn khó mà nói. Nên cứ để bọn họ tự sinh tự diệt, nếu là châu là ngọc thì trước sau cũng về Thiên Các mà thôi. Nên mới có ước hẹn một năm sau.
Nếu có ngoại môn đệ tử trổ hết tài năng, như vậy bỏ thì lại tiếc.
Nếu như thường thường xoàng xĩnh, như vậy tự nhiên thấy kém rút lui.
Sau khi buổi nói chuyện kết thúc, Nhậm Thương Khung cũng không vội vã quay về chổ ở, ngược lại theo Nhậm Tinh Hà cùng Nhậm Thanh Vân về chỗ bọn hắn.
- Lão Nhị, ta một ngày cũng không muốn ở chỗ này. Thanh Vân, huynh có tính toán gì không?
Nhậm Tinh Hà một bụng phiền muộn, quay đầu hỏi Nhậm Thanh Vân.
Nhậm Thanh Vân đồng dạng cũng là ngoại môn đệ tử, bất quá hắn không có xúc động như Nhậm Tinh Hà, mà cười cười:
- Ta muốn ở lại để xem như thế nào, không thử một lần, thì thấy không cam lòng.
- Được rồi, người có chí riêng. Dù sao Nhậm thị chúng ta có thiên tài như lão Nhị, sẽ không lo gì nữa. Lão Nhị, ba ngày sau, ta trở về Vân La Thành.
Nhậm Thương Khung ngược lại không phản đối, trên thực tế, hắn cũng hiểu được, hai huynh đệ không nhất định phải cùng một chỗ tu luyện. Có lẽ, Nhậm Tinh Hà trở về Vân La Thành, chưa hẳn không phải là một quân cờ hay.
Về phần Nhậm Thanh Vân, hắn không muốn trở về Vân La Thành, cái kia cũng không sao. Nếu như có cơ hội, Nhậm Thương Khung cũng sẽ chiếu cố hắn.
Sau khi chứng kiến sự cường đại của Thiên Các, Nhậm Thương Khung đã nhận thức được, cái gọi là Vân La Thành thập đại gia tộc, so với Thiên Các thì nhỏ bé nhường nào.
Vân La Thành cái gọi là quý tộc, quả thực chính là con sâu cái kiến. Mà Thiên Các, chính là một quái vật khổng lồ!
Ở Vân La Thành cùng Vũ Phi Dương đánh một trận xong, Nhậm Tinh Hà đã đột phá võ đạo Trúc Cơ tầng thứ bảy, tăng thêm Xích Vương Kim Cương Đan luyện thể, làm cho con đường võ đạo của hắn, cũng trở nên không hề bình thường, bắt đầu đi vào hàng ngũ nghịch thiên.
Chỉ có điều, thiên tài này, có tài nhưng thành đạt muộn.
Vào phòng Nhậm Tinh Hà, Nhậm Thanh Vân cũng không ở bên, hai huynh đệ nói chuyện tùy ý hơn nhiều.
Nhậm Tinh Hà nói:
- Lão Nhị, ngươi cũng đừng nói ta không có tiền đồ, ta nhìn thấy bộ dáng đám người kia, liền tức muốn nổi máu. Không phải là xuất thân tốt một chút thôi sao? Lên mặt cái gì? Còn có Tống Lam kia, thời điểm ở Vân La Thành còn không phát hiện nàng không biết xấu hổ như vậy. Vừa tới Thiên Các, liền dụ dỗ đàn ông, không ra gì cả. Lão Nhị, ngươi ở lại chỗ này, hãy tu luyện cho tốt, hung hăng nhục nhã nàng một chút.
- Hắc hắc...
Nhậm Thương Khung cười mà không nói.
- Lão Nhị, đệ nói có phải hay không? Ta xem Tống Lam kia, tám chín phần sẽ cấu kết với Phương Hàn nhằm vào đệ.
- Ca, sự tình ở Thiên Các, huynh không cần quan tâm. Tống Lam muốn mượn lực chèn ép ta, cũng chẳng được gì đâu. Trước hết để cho nàng thích ý một hồi. Đúng rồi, từ lần trước chúng ta lập kế hoạch trở nên mạnh mẽ, tu vi của huynh cũng tăng lên trên phạm vi lớn, ta đoán chừng huynh đã đột phá Trúc Cơ thất trọng. So với trong tưởng tượng của đệ thì nhanh hơn rất nhiều. Điều này nói rõ thiên phú của huynh kỳ thật rất cao. Này rất tốt! Nếu như huynh muốn trở về Vân La Thành, ta sẽ cho huynh dùng một liều thuốc mạnh nữa.
- Mãnh dược?
Nhậm Tinh Hà vẻ mặt nghi vấn.
- Cái lọ này, huynh nhất định phải cất kỹ.
Nhậm Thương Khung trịnh trọng nói, đem một cái lọ đưa cho Nhậm Tinh Hà, ngữ khí thận trọng cực kỳ:
- Ca, sau khi cảnh giới của huynh vững chắc, thì đem linh dịch này phục dụng. Nhớ kỹ, nhất định phải ổn định cảnh giới thật vững chắt. Dược lực của linh dịch này hết sức bá đạo. Huynh phải dẫn khí như thế này... Vận hành kinh mạch, ít nhất phải được năm tiểu chu thiên, có thể đi bảy chu thiên thì càng tốt.
Nhậm Thương Khung đem tâm đắc cùng nhận thức khi phục dụng Đăng Thiên Môn linh dịch, nói hết cho Nhậm Tinh Hà.
Cái lọ này, chính là Đăng Thiên Môn linh dịch hắn chuẩn bị từ trước, trong lọ này có tổng cộng hai giọt.
Một giọt thì hắn phục dụng rồi.
Còn lại một giọt này, là chuẩn bị cho Nhậm Tinh Hà.
Đăng Thiên Môn linh dịch này, vượt xa cực phẩm Trúc Cơ Đan nhiều lần. Bất luận Trúc Cơ Đan nào, đều có thể giúp Trúc Cơ cảnh giới không ngừng tăng thực lực lên, nhưng đến gần Thiên Nhân cảnh thì ngừng lại.
Nhưng Đăng Thiên Môn linh dịch này, lại có thể trùng kích Thiên Nhân cảnh!
Nhậm Tinh Hà thấy Nhậm Thương Khung trịnh trọng như vậy, nuốt một ngụm nước bọt, hỏi:
- Lão Nhị, đây là linh đan diệu dược gì?
- Ca, linh dịch này tên là Đăng Thiên Môn, nhớ kỹ, cho dù là người thân nhất yêu nhất, cũng không thể tiết lộ nửa chữ. Linh dịch này, có thể giúp huynh tiến vào Thiên Nhân cảnh. Nhanh thì một năm, chậm thì ba năm!
- Cái gì? Nhậm Tinh Hà trợn mắt.
- Nói nhỏ thôi!
Nhậm Thương Khung hạ giọng:
- Nhớ kỹ lời nói của đệ, phải củng cố cảnh giới vững chắc, mới có thể phục dụng linh dịch này.
- Tốt tốt tốt!
Nhậm Tinh Hà như nhặt được chí bảo, đem cái lọ kia cất kỹ. Vẻ mặt cười sáng lạn.
Trùng kích Thiên Nhân cảnh!
Thiên nhân cảnh ah!
Vân La Thành thập đại gia tộc, tổng cộng có mấy Thiên Nhân cảnh?
Toàn bộ Vân La Thành cộng lại, cũng sẽ không vượt qua hai mươi Thiên Nhân cảnh cường giả.
Mà hắn, nhanh thì một năm, chậm thì ba năm, có thể tiến vào Thiên Nhân cảnh? Lão Nhị này, chẳng lẽ đúng là được thiên đại kỳ ngộ, có thần thông biến gạch thành vàng?
- Thanh Vân bên kia, tạm thời đệ không có ý định cho hắn linh dịch này. Phải chậm rãi quan sát một thời gian ngắn. Chờ đệ luyện đan thành công, sẽ cho hắn một ít Trúc Cơ Đan.
Đối với Nhậm Thanh Vân, Nhậm Thương Khung tạm thời không có khả năng đối đãi như huynh trưởng nhà mình.
- Ân, bản tính Thanh Vân cũng không kém, bất quá đệ vẫn nên khảo sát một chút. Ta ngược lại hi vọng, hắn có thể ở Thiên Các lăn lộn thành công. Như thế, Nhậm thị gia tộc chúng ta, nhân tài xuất hiện lớp lớp, mới có thể thoát khỏi thanh đao trên cổ ở Vân La Thành.
Nhậm Tinh Hà đã có thể nhìn ra đại cục.
- Đúng, đây cũng là sự tình đệ muốn dặn dò huynh. Sau khi huynh về đến gia tộc, nhớ rõ phải đề cao cảnh giác, chú ý động tĩnh Vân La Thành. Mặt khác, phái mấy tâm phúc đến Đông Hoang đại đô thường trú. Đệ sẽ định kỳ để cho bọn họ đưa từng nhóm đan dược trở về.
Nhậm Thương Khung rời khỏi Vân La Thành, Nhậm thị gia tộc đã mất đi Đan sư duy nhất. Đan dược tiếp tế nhất định sẽ xảy ra vấn đề. Bởi vậy Nhậm Thương Khung mới có an bài này.
Hắn hiện tại không cần số lượng, chỉ cần chất lượng.
Có Long Hổ Đỉnh, chỉ cần kỹ năng luyện đan của hắn không ngừng tiến bộ, đan dược chất lượng cao nhất định sẽ không ngừng xuất hiện.
Giai đoạn hiện tại, chính là phải nghĩ biện pháp thu mua Linh dược như thế nào.
Sau khi nhắn nhủ xong, hai huynh đệ lại hàn huyên một hồi. Bỗng nhiên ngoài cửa truyền tới tiếng ồn ào.
Phanh!
Một tiếng vang thật lớn, khí lưu chấn động làm cho cả gian phòng đều đung đưa. Nhậm Tinh Hà trực tiếp nhảy dựng lên.
Nhậm Thương Khung lại ấn chặt Nhậm Tinh Hà xuống, lắc đầu:
- Không phải nhắm vào chúng ta.
Ngoài cửa, một thanh âm hung hăng càn quấy nói:
- Chu Vân, Chu Vũ hai huynh đệ ngươi cút ra đây cho ta!
Ai là Chu Vân, Chu Vũ?
Nhậm Thương Khung tuy không biết, nhưng hắn có dự cảm, hai huynh đệ này sẽ gặp chuyện không may. Người kia ở chổ này làm ầm ĩ, tất nhiên là có bổn sự. Hơn nữa dám ở Thiên Các nháo sự, sau lưng không có chỗ dựa lớn mới là lạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.