Bất Hủ Thần Vương

Chương 116: Nghị quyết tiến công




Nhìn thấy Nhậm Thương Khung mang theo Bắc Cung Dao trở về, bọn người Nhậm Thanh Vân có chút giật mình, ở trước mặt nữ tử tuyệt sắc, băng thanh ngọc khiết này, cho dù là một nam tử kiêu ngạo như Nhậm Thanh Vân, cũng không dám nhìn thẳng.
Ngược lại là Nhậm Tinh Hà, trên mặt mang theo nụ cười bại hoại cùng cổ quái, thỉnh thoảng hướng Nhậm Thương Khung nháy mắt, tay phải thì giơ ngón cái lên, ý bảo Nhậm Thương Khung lợi hại. Trong quá trình thí luyện cũng không quên tán gái.
Trên thực tế, Nhậm Tinh Hà cảm thấy, bên trong Vân La Thành, cũng chỉ có đệ đệ mình mới xứng đôi với Bắc Cung Dao này.
Trên mặt Bắc Cung Dao không có cảm xúc gì, nàng vốn trời sinh đã có khí chất đạm mạc, nên chẳng thích hợp nói chuyện yêu đương chút nào.
Nhậm Thương Khung khẩu khí nghiêm túc:
- Chư vị, căn cứ theo ta quan sát, bộ lạc Yêu tộc kia ước chừng có năm trăm đầu yêu linh, nếu muốn một hơi ăn hết, độ khó rất lớn. Điểm này, tin tưởng Bắc Cung tiểu thư cũng có thể xác minh.
Ánh mắt của mọi người nhìn về phía Bắc Cung Dao, Bắc Cung Dao nhẹ nhàng gật đầu, "Ân" một tiếng.
- Căn cứ tình báo của Bắc Cung tiểu thư, Yêu tộc bộ lạc này còn có một thủ lãnh. Là Trúc Cơ cửu trọng yêu linh, phi thường cường đại.
Trúc Cơ cửu trọng?
Tất cả mọi người đều biến sắc. Trúc Cơ cửu trọng đã khó đối phó. Hơn nữa còn thống lĩnh năm trăm yêu linh, trận chiến này còn có thế đánh sao?
- Thương Khung, nếu thật sự là như thế, chúng ta nên sớm rời đi. Nếu để cho chúng phát giác, sau đó đuổi giết, chỉ sợ cơ hội chạy trốn của chúng ta cũng không có.
Nhậm Thanh Nguyệt dù sao cũng là nữ nhân, là người đầu tiên muốn rút lui.
Nhậm Thương Khung mỉm cười lắc đầu:
- Ta cùng Bắc Cung tiểu thư muốn khiêu chiến. Bất quá mọi người đều có lựa chọn của mình, ai muốn đánh trận này thì giơ tay. Nếu như trận chiến này, phần thắng được sáu bảy thành mà nói, chúng ta sẽ không thối lui, nhưng trận này phần thắng rất thấp, mọi người nên vì sự an toàn của mình mà quyết định? Chư vị, mời biểu quyết.
Bắc Cung Dao kinh ngạc nhìn qua Nhậm Thương Khung, trong lòng nổi lên cảm giác khác thường. Nhậm Thương Khung này, thật đúng là không kiêng nể gì cả, rõ ràng là mời nàng đến thương nghị, lại biến nàng thành người tán đồng hắn? Chẳng lẽ hắn không cho nàng được quyền lựa chọn?
Ánh mắt Nhậm Thương Khung không trốn tránh, khoan thai cười cười hướng Bắc Cung Dao gật đầu. Ý kia là, Bắc Cung tiểu thư hẳn không phải là kẻ nhu nhược chứ?
Trong lòng mặc dù có chút gợn sóng, nhưng biểu lộ của nàng vẫn rất bình tĩnh, nàng ngược lại là hiếu kỳ, người này rốt cuộc muốn làm cái quỷ gì?
Thiết Giao Đảo thí luyện, Nhậm Thương Khung tài nghệ trấn áp quần hùng, cũng làm cho Bắc Cung Dao có chút tò mò. Nàng hiển nhiên cũng muốn biết một chút, đến cùng là gia hỏa này có thủ đoạn đặc thù gì?
Nhậm Tinh Hà là người đầu tiên giơ tay lên:
- Huynh đệ chúng ta cùng tiến cùng lùi.
Nhậm Cao Ca hào khí vượt mây, cởi mở cười cười:
- Sống có gì vui, chết có gì khổ? Tầm thường mà sống, còn không bằng thống khoái chiến một trận? Một trận chiến này, nếu như có thể thắng, lan truyền ra ngoài cũng là câu chuyện được mọi người ca tụng. Nếu như thất bại, thì chết là cùng chứ gì?
Này lời vừa nói ra làm cho Nhậm Thương Khung đối với hắn xem trọng hơn một tầng.
Không nghĩ tới, Nhậm Cao Ca này trong lúc mơ hồ, lại có thể khám phá võ đạo sinh tử. Đây chính là một loại đại khí phách, một ưu thế lớn để đi đến đỉnh phong võ đạo.
Nhậm Thanh Vân thấy Nhậm Cao Ca cùng Nhậm Tinh Hà đều tỏ thái độ, tự nhiên không thể mất mặt trước người đẹp như Bắc Cung Dao.
Nhàn nhạt gật đầu:
- Ta cũng ủng hộ.
Nhậm Thanh Nguyệt thậm chí không cần biểu quyết, bởi vì ai cũng đã đồng ý, nàng không thể xoay chuyển thế cục được.
Chỉ lầm bầm một tiếng:
- Tất cả mọi người muốn sinh cùng chỗ, chết cùng nơi hả?
Nhậm Thương Khung cười ha ha:
- Tốt, hiện tại ý kiến mọi người đều thống nhất. Ta nói một chút ưu thế của chúng ta. Nếu như chỉ năm người chúng ta, trận chiến này, nhiều nhất chỉ có ba phần thắng. Mà Bắc Cung tiểu thư xuất hiện, liền đem phần thắng tăng lên ba bốn thành. Như vậy chúng ta đã có sáu bảy thành nắm chắt.
Lời nói này, ngay cả Bắc Cung Dao cũng có chút động dung. Nhậm Thương Khung không khỏi quá tự tin, lại khuyếch đại nàng như thế, làm cho nàng cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Nhậm Thương Khung đem biểu hiện của mọi người thu hết vào mắt, ung dung cười nói:
- Việc này cũng không phải là ta khuyếch đại tác dụng của Bắc Cung tiểu thư. Đổi lại nếu như Bắc Cung tiểu thư thay thế ta, phần thắng nhiều nhất cũng là ba thành. Ta sở dĩ nói như vậy, chính là xuất phát từ cân nhắc trên chiến thuật. Chúng ta cần một người có thực lực tương đối cao. Mà Bắc Cung tiểu thư, chính là người thích hợp nhất.
Mọi người đều biết, tất cả võ giả thí luyện, cao nhất là Tống Lam, mà không phải là Bắc Cung Dao.
Nhậm Thương Khung nói như thế, trong mơ hồ hình như là xem trọng Bắc Cung Dao hơn Tống Lam.
- Cho nên nói, Bắc Cung tiểu thư xuất hiện, chính là thiên ý. Đây là một trong những ưu thế của chúng ta. Ưu thế thứ hai, chúng ta ở trong chổ tối, chúng ở ngoài sáng, bất ngờ tập kích, không thể nghi ngờ là tăng lên phần thắng. Ưu thế thứ ba, là những vật này....
Nhậm Thương Khung đem Tùng Vân Tán cùng Thực Cốt Dịch đặt lên bàn.
- Ba ưu thế này, là nhân tố để chúng ta chiến thắng.
Nhậm Thương Khung mỉm cười nói:
- Mọi người còn có lời gì muốn nói, cứ thoải mái nói đi.
Bắc Cung Dao bỗng nhiên nói:
- Ta hơi hiếu kỳ, tộc nhân của các ngươi, sao có thể tụ tập đầy đủ như thế? Gần khe suối kia, có mùi thơm đặc thù, mới nghe qua tựa như là hương của hoa cỏ, nhưng ngửi kỹ lại có chút khác thường. Ở vùng gần đó, ta tựa hồ không ngửi thấy mùi hương này.
Nhậm Thương Khung cười ha ha:
- Bắc Cung tiểu thư quả nhiên linh mẫn. Chuyện này không gạt được Bắc Cung tiểu thư, cũng không quá ngạc nhiên.
Bắc Cung Dao im lặng không nói.
Nhậm Thanh Vân lại nói:
- Thương Khung đường đệ, ba loại ưu thế mà đệ nói, phải thi triển như thế nào mới có thể giải quyết dứt khoát? Theo ta nghĩ, năm trăm yêu linh này, một là một lần diệt sạch, hai là không nên hành động thiếu suy nghĩ. Nếu như bọn chúng phản kích, chúng ta sẽ gặp nguy hiểm.
Tình hình này, Nhậm Thanh Vân hiển nhiên phải hiểu.
Bắc Cung Dao nhẹ nhàng gật đầu, đối với lời này của Nhậm Thanh Vân tỏ vẻ đồng ý.
- Đúng vậy, đây là vấn đề hạch tâm của trận chiến này. Bởi vậy, chiến lược của chúng ta chia làm hai bước. Bước thứ nhất vừa xong, sẽ đi bước tiếp theo. Nếu bước thứ nhất không đi được, phải điều chỉnh như thế nào? Đây đều là những chuyện cần phải tính toán kỹ, và khi thất bại, nên rút lui như thế nào để bảo đảm an toàn cho cả đội.
- Đảm bảo như thế nào?
Nhậm Thanh Nguyệt rất quan tâm vấn đề này.
Nhậm Thương Khung cầm lấy một cành khô, vẽ lên mặt đất:
- Đây là nơi chúng ta đang đứng bây giờ, đây là khe suối kia, từ khe suối đi lên sẽ có một sườn núi, từ sườn núi nhìn xuống, ước chừng bảy tám dặm, chính là thung lũng mà yêu tộc sinh sống. Từ sào huyệt Yêu tộc đến chổ chúng ta, ước chừng khoảng ba mươi dặm. Chỉ cần chúng ta kéo dài chiến tuyến, đừng nói ba mươi dặm, cho dù là mười dặm, cũng đủ cho chúng ta thong dong chạy thoát.
Địa hình của Đồng Giao Đảo, nếu như vượt lên trước ba bốn dặm, cơ bản có thể chạy trốn an toàn. Nếu có thể đem chiến tuyến kéo dài mười dặm, xác thực có thể cam đoan rút lui an toàn.
Chỉ là, mười dặm chiến tuyến, phải tiến công như thế nào?
Nhậm Thương Khung nhìn qua Bắc Cung Dao, mỉm cười nói:
- Bắc Cung tiểu thư, trận chiến này, nói trắng ra là, ta và ngươi hai người làm chủ lực. Ta có hai lựa chọn, ngươi tự chọn lấy. Thứ nhất, dụ thủ lãnh Yêu tộc rời khỏi sào huyệt; thứ hai, sau khi Yêu tộc thủ lãnh rời đi, lẻn vô sào huyệt Yêu tộc mà hạ độc vào nước của bọn chúng. Hai nhiệm vụ này, ta và ngươi một người một cái. Những người khác, tạm thời chưa cần động thân.
Hạ độc nguồn nước?
Bắc Cung Dao giật mình, nhìn qua cái bình nhỏ trên bàn:
- Đây là độc dược gì?
- Tùng Vân Tán, vô sắc vô vị.
Hai mắt Bắc Cung Dao bỗng nhiên bắn ra một đạo quang mang kỳ lạ:
- Tùng Vân Tán?
- Như thế nào?
- Tốt!
Bắc Cung Dao đứng lên, nhìn về phía sào huyệt Yêu tộc xa xa:
- Nếu là như vậy, trận chiến này, thật có bảy thành thắng!
- Thật sao?
Mọi người nhìn thấy Bắc Cung Dao bỗng nhiên biểu hiện như vậy, đều rất hiếu kỳ.
Bắc Cung Dao nói:
- Ta quan sát nhóm Yêu tộc này đã bốn năm ngày. Phát hiện chúng có một sở thích, chính là uống rượu. Hơn nữa, chúng có người chuyên môn làm rượu. Những yêu linh này, thực tế thích rượu. Rượu của bọn nó, nguyên liệu thu thập từ hoa cỏ, linh dược mà ủ thành, thứ này cũng là thứ mà chúng dựa vào để sinh tồn cùng tu luyện. Nếu Tùng Vân Tán có thể bỏ vào trong rượu bọn nó, tất có thể một lần bắt hết.
Nhậm Thương Khung vỗ đùi:
- Hay, Tùng Vân Tán cùng rượu, chính là tuyệt phối trời sinh. Cho vào trong nước có thể có chút mùi vị khác thường, nhưng ở trong rượu, hắc hắc vậy thì tuyệt đối không có sơ hở gì.
Lúc trước Tống gia ở trong thọ yến của lão thái thái hạ độc, Tùng Vân Tán này chính là được hòa vào rượu.
Mọi người nghe vậy, đều là đại hỉ.
- Xem ra, quả nhiên là ông trời muốn giúp chúng ta.
Nhậm Tinh Hà nhếch miệng mà cười, tràn đầy ý chí chiến đấu.
Nhậm Cao Ca cũng cười nói:
- Hai thiên tài kiệt xuất của Vân La Thành liên thủ, truyền đi cũng là một câu chuyện để mọi người ca tụng. Có thể thấy chuyện lạ này, cũng là một loại nhân duyên.
Ngôn từ như vậy, nếu đổi lại là người khác nói, Bắc Cung Dao nhất định sẽ khó chịu. Nhưng không biết tại làm sao, nàng giờ phút này, ngoại trừ một loại kích động khiêu chiến ra, rõ ràng đối với đám người Nhậm thị không sinh ra một điểm chán ghét nào.
Nhậm Thương Khung cười nói:
- Bắc Cung tiểu thư, ngươi chọn nhiệm vụ nào?
Bắc Cung Dao trầm tư một lát, nói:
- Ta có một bộ thân pháp đặc thù, phương diện lẩn trốn có chút tâm đắc. Bởi vậy, ta sẽ phụ trách dẫn dắt thủ lãnh Yêu tộc rời đi.
- Tốt, vậy ta sẽ phụ trách hạ độc. Hắc hắc, Bắc Cung tiểu thư hẳn là không nhẫn tâm làm chuyện ác này đó chứ?
Bắc Cung Dao nghiêm mặt nói:
- Nhân loại cùng Yêu tộc, thế bất lưỡng lập. Từ bi với Yêu tộc, đó mới là tội ác tày trời.
- Ha ha, nói đùa mà thôi, mong Bắc Cung tiểu thư bỏ qua cho.
Nhậm Thương Khung cười cười, quay đầu hướng những người khác nói:
- Chư vị, không phải ta thiên vị ngoại nhân, trận chiến này, ta cùng với Bắc Cung tiểu thư mới là chủ lực, mọi người trợ giúp. Bởi vậy, phương diện phân chia chiến lợi phẩm, chúng ta cũng nên nói trước, để tránh đến lúc đó sinh lòng hiềm khích, ngược lại không tốt. Chúng ta trước tiểu nhân, sau quân tử, ngày sau gặp mặt cũng dễ nói chuyện hơn.
Lời này mọi người rất tán đồng, nhao nhao gật đầu:
- Không bằng Bắc Cung tiểu thư nói đi.
Nói đến phân chia chiến lợi phẩm, không khí lập tức có chút lúng túng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.