Bất Hủ Phàm Nhân

Chương 501: Bất đồng Nhan Dã




Trung niên nam tử hiển nhiên đã nhìn ra ý của cô gái áo tím, bình tĩnh nói với Kiều Thiên Viêm:
- Thiên Viêm, vi sư nói với ngươi, tu hành chẳng những là tu đạo, còn là tu tâm. Một phần rãnh mương nhỏ không nhảy qua được, tương lai dùng cái gì để thành đại đạo? Ta làm chủ, ngươi và Tương Vũ còn có vị Nhan Dã này cùng đi Phá Toái Giới sao?, chờ tương lai đi ra, ngươi liền hiểu rõ, ý ta nói ngày hôm nay.
- Dạ, sư phụ.
Kiều Thiên Viêm khom người đáp.
Mạc Vô Kỵ trong lòng mắng to, lão hỗn đản kia, cư nhiên mang hắn ví dụ thành một cái rãnh nhỏ.
Cô gái áo tím xuất ra một quả ngọc bài đưa cho Mộ Dung Tương Vũ:
- Tương Vũ, ngươi mang Nhan Dã cùng lên thuyền. Nhan Dã là danh ngạch ngoài, nếu là có người hỏi, ngươi hãy lấy cái ngọc bài này ra. Chuyện Thiên Đế giao phó, ta cùng Đồ đạo hữu cần muốn phải tiếp tục lưu lại xử lý một chút.
- Dạ, đa tạ sư phụ.
Mộ Dung Tương Vũ tiếp nhận ngọc bài, khom người cảm tạ một câu.
Mạc Vô Kỵ không nói gì, hắn muốn làm gì nhất tâm đều do Mộ Dung Tương Vũ làm chủ.
- Các ngươi đi thôi, đừng trì hoãn thời gian.
Cô gái áo tím phất phất tay với Mộ Dung Tương Vũ.
Mộ Dung Tương Vũ lại nữa cúi người hành lễ, lúc này mới xoay người đi ra đại điện. Kiều Thiên Viêm đoạt trước một bước, đi sát bên người Mộ Dung Tương Vũ.
Mạc Vô Kỵ thật giống như một tên tuỳ tùng bình thường, đi ở sau cùng. Khóe mắt Mộ Dung Tương Vũ quét một cái Mạc Vô Kỵ đi ở sau cùng, trong lòng thầm than. Nàng có chút hoài nghi Nhan Dã lại đem ảo tưởng xa vời đối với Kế Nguyệt hy vọng ký thác vào trên người nàng, nếu quả thật là như vậy, chỉ có thể trách Nhan Dã tự tìm khổ mà ăn.
Mạc Vô Kỵ nửa điểm cũng không thèm để ý, hắn hiện tại rất muốn nói là, hai người phía trước, có thể đi nhanh lên một chút hay không?
Cũng may Mộ Dung Tương Vũ cũng không có trì hoãn, sau khi ra ngoài, trực tiếp tế xuất phi thuyền nói với Kiều Thiên Viêm cùng Mạc Vô Kỵ:
- Kiều sư huynh cùng Nhan Dã ngồi phi thuyền của ta sao?.
Kiều Thiên Viêm vội vàng cảm tạ một tiếng, rơi vào trên phi thuyền Mộ Dung Tương Vũ, Mạc Vô Kỵ tuyệt không lạc hậu, theo sát tiến lên phi thuyền.
Mộ Dung Tương Vũ lái phi thuyền vọt đi, chạy ra khỏi vô sinh bí cảnh phía ngoài Vô Sinh Hà, biến mất tại trong hư không.
Thiên Đế có mệnh lệnh truyền đến, cũng không có ai dám đi ngăn phi thuyền của Thái Thượng Đạo tông.
Phi thuyền một đường nhanh chóng, Mộ Dung Tương Vũ đứng ở đầu thuyền, nhìn tinh không mênh mông, không biết đang suy nghĩ gì.
Kiều Thiên Viêm đứng ở bên người Mộ Dung Tương Vũ, đang thấp giọng nói cái gì đó.
Mạc Vô Kỵ muốn tránh Kiều Thiên Viêm để ý, hắn đơn giản đi tới đuôi thuyền ngồi xuống. Về phần buồng nhỏ trên tàu, hắn căn bản cũng không có dự định đi vào.
Hắn không biết Phá Toái Giới này là địa phương nào, hắn trong lòng nghĩ là, tới Phá Toái Giới, có thể một mình rời đi hay không. Vạn nhất bị Thiên Đế một giới theo dõi, đó cũng không phải là chuyện gì tốt.
Mạc Vô Kỵ không biết Mộ Dung Tương Vũ cùng Kiều Thiên Viêm đang nói chuyện gì, hắn cũng không muốn biết. Lúc này hắn nghĩ đến Phá Toái Giới, Phá Toái Giới có người các Tiên Vực khác, sư phụ Mộ Dung Tương Vũ cũng nói Phá Toái Giới không ở Vĩnh Anh Tiên Vực. Vô luận hắn có đúng hay không bị Tiên Đế của Vĩnh Anh Tiên Vực theo dõi, hắn hay nhất vẫn là rời xa Vĩnh Anh Tiên Vực thì tốt hơn.
Nửa ngày sau, Mạc Vô Kỵ buông xuống ý niệm trong đầu, xuất ra một phần trung phẩm tiên tinh bắt đầu tu luyện.
Nơi này là Tiên Giới, coi như là không có tiên tinh, chung quanh tiên linh khí cũng mạnh hơn Vĩnh Anh Giác hơn gấp mười lần.
Vừa tu luyện, Mạc Vô Kỵ rất nhanh thì quên mất thời gian trôi qua.
Cũng không biết qua bao lâu, hắn bị Mộ Dung Tương Vũ đánh thức:
- Nhan Dã, đã đến, cùng đi với ta tới thuyền lớn.
Mạc Vô Kỵ lúc này mới phát hiện phi thuyền pháp bảo của Mộ Dung Tương Vũ dừng ở một cái quảng trường khổng lồ, trong quảng trường đậu sẵn một con thuyền to lớn vô phách. Đây quả thực là một cái thành thị di động, đâu phải là một chiếc phi thuyền. Chỗ xa hơn trên Quảng trường tựa hồ là một cái tiên thành, tiên thành bị hộ trận ngăn trở, Mạc Vô Kỵ dùng thần niệm cũng quét không vào đc.
- Nhan sư đệ thật đúng là khắc khổ, đi đường vài ngày, cũng không quên tu luyện.
Mạc Vô Kỵ vừa xuống phi thuyền, Kiều Thiên Viêm liền nói với hắn, giọng nói thậm chí có chút kính phục.
Vô luận Kiều Thiên Viêm biểu tình thật hay giả, Mạc Vô Kỵ là không tin Kiều Thiên Viêm sẽ đối kính nể hắn. Hắn không nghĩ nói nhiều, chỉ là cười cười.
- Nhan sư đệ, trên thuyền lớn này đều là đỉnh cấp thiên tài của Vĩnh Anh Tiên Vực, trong đó còn có một ít tuyệt đỉnh cường giả. Ngươi vô luận nói là nói hay là làm việc đều phải nhớ cho kỹ cẩn thận, không nên gây chuyện. So với những người này mà nói, chúng ta chính là tiểu nhân vật.
Thấy Mạc Vô Kỵ không nói lời nào, Kiều Thiên Viêm lại ngưng trọng dặn dò một câu.
Mạc Vô Kỵ biết đối phương nói tiểu nhân vật chỉ là một mình hắn mà thôi, vô luận Kiều Thiên Viêm cùng Mộ Dung Tương Vũ đều là thiên tài sáu sao, tự nhiên không phải là tiểu nhân vật, hắn nhàn nhạt nói:
- Ta đây tiểu nhân vật có cách sống của tiểu nhân vật, cũng không cần ngươi quá mức lo lắng.
Mộ Dung Tương Vũ ngược lại nhìn thoáng qua Mạc Vô Kỵ, tuy số lần nàng và Nhan Dã gặp mặt ít vô cùng, nàng cuối cùng cảm giác Nhan Dã trước mắt này cùng Nhan Dã trước đây có chút bất đồng. Mặc dù hắn tại trước mặt sư phụ nói dõng dạc, nhưng thời điểm chân chính cùng hắn đơn độc chung đụng, nàng lại không cảm giác được sự chấp nhất của Nhan Dã đối với nàng.
Theo lý thuyết Nhan Dã và Kiều Thiên Viêm vô luận là địa vị, tướng mạo hay là tư chất đều là cách xa nhau vạn dặm, hắn thấy Kiều Thiên Viêm sẽ phải khúm núm. Sự thực nàng cảm giác Nhan Dã tại lúc nói với Kiều Thiên Viêm, không có nửa điểm khúm núm, hơn nữa nói chuyện đúng mức.
- Nhan Dã, ngươi đi sau lưng ta, nếu không ngươi không được lên thuyền.
Mộ Dung Tương Vũ muốn không rõ mấy vấn đề này, dứt khoát không thèm nghĩ nữa, chỉ nói một câu nhàn nhạt với Mạc Vô Kỵ, đi lên phi thuyền trước.
- Phi thuyền còn bao lâu mới chạy?
Mạc Vô Kỵ cũng lười đi gọi gì Tương Vũ Sư Muội, loại này nguỵ tạo chính hắn đều cảm thấy tởm. Mọi người đều là lợi dụng lẫn nhau, cái gì sư muội hay là bà nội chứ. Mộ Dung Tương Vũ muốn lợi dụng hắn, hắn muốn lợi dụng Mộ Dung Tương Vũ. Chờ đến Phá Toái Giới, các ngươi đi mà chàng chàng thiếp thiếp rồi chịch nhau đi, ta tự đi đường lớn thênh thang.
- Còn nửa tháng thời gian.
Mộ Dung Tương Vũ ngược lại không có để ý Mạc Vô Kỵ cũng không có xưng hô lễ độ với nàng.
Trên phi thuyền quả nhiên có hai tên tu sĩ kiểm tra thân phận, Mộ Dung Tương Vũ cùng Kiều Thiên Viêm lấy ra thân phận ngọc bài của mình. Không đợi hai tên tu sĩ hỏi Mạc Vô Kỵ, Mộ Dung Tương Vũ liền chủ động lấy ra ngọc bài sư phụ cho nói:
- Nhan Dã cũng là Thái Thượng Đạo tông ta mời, theo ta cùng đi Phá Toái Giới.
Tên tu sĩ kia gật đầu, cũng không có nói nhiều, trực tiếp để cho ba người lên thuyền, còn tặng một quả ngọc bài cho Mộ Dung Tương Vũ. Như Thái Thượng Đạo tông, Nhất kiếm tông những thứ này đại tông môn, là có một ít slot tán ngạch. Sư phụ Mộ Dung Tương Vũ cũng coi như là một nhân vật, lại là Thái Thượng Đạo tông là phong chủ có 1 ngọn núi, điểm ấy quyền lực tự nhiên không nói chơi.
Mộ Dung Tương Vũ nhìn một chút ngọc bài trong tay, lại đem ngọc bài đưa cho Mạc Vô Kỵ nói:
- Nếu như không có chuyện đặc biệt, ngươi tận lực đừng rời thuyền. Bởi vì ngươi lên thuyền sau, cho nên gian phòng tại dưới khoang thuyền. Chiếc thuyền này phải qua sông Tiên Vực hư không, cho nên ít nhất phải mất hơn nửa năm thời gian.
- Đa tạ.
Mạc Vô Kỵ nhanh chóng tiếp nhận ngọc bài, không muốn nói hạ đẳng gian phòng, coi như là một cái kho hàng cho hắn, hắn cũng thoả mãn.
Vô luận như thế nào, Mộ Dung Tương Vũ chẳng những dẫn hắn rời đi Vĩnh Anh Tiên Vực, còn giúp hắn tìm được một cái phòng, Mạc Vô Kỵ trong lòng vẫn là phi thường cảm kích.
Mộ Dung Tương Vũ hiển nhiên không có dự định để cho Mạc Vô Kỵ cảm tạ, nàng lại đem ngọc bài đưa cho Mạc Vô Kỵ sau đó, trực tiếp cùng Kiều Thiên Viêm đi khu khoang thuyền thượng đẳng.
Mạc Vô Kỵ nhìn một chút ngọc bài trong tay, hạ đẳng khoang thuyền phòng số T 3770. Hắn dùng tốc độ nhanh nhất đi tới dãy hạ đẳng khoang thuyền, khu 3770 chữ T mở cửa phòng nhanh chóng đi vào.
Coi như là Mộ Dung Tương Vũ không nói, hắn cũng sẽ không tùy tùy tiện tiện rời phòng. Cái phi thuyền này chưa chạy, vậy hắn liền ở vào nguy hiểm.
Dù cho tiến vào gian phòng, Mạc Vô Kỵ trong lòng cũng là lo sợ bất an, hắn không biết mình lựa chọn đúng hay không. Tiến vào phi thuyền hư không, chẳng khác nào chặn lại bản thân đường lui. Một khi Thiên Đế từ Vô sinh bí cảnh điều tra tới nơi này, hắn chỉ có thể nhận mệnh.
Hạ đẳng khoang thuyền, phòng diện tích Mạc Vô Kỵ phỏng chừng tối đa chỉ có mười thước vuông. Trong phòng không có gì cả, chỉ có một cấm chế che đậy đơn giản.
Mạc Vô Kỵ chỉ là hơi bỏ thêm một cái thần niệm che đậy cấm chế, liền lấy ra một cái bồ đoàn bắt đầu tu luyện. Tại loại địa phương này, có thể khiêm tốn liền khiêm tốn.
Nửa tháng thời gian thoáng một cái đã qua, khi thân phi thuyền hơi chấn động một chút, Mạc Vô Kỵ cuối cùng là thở phào nhẹ nhõm. Xem ra Thiên Đế Vĩnh Anh Tiên Vực còn không có điều tra đến trên người hắn, chỉ cần phi thuyền này rời đi Vĩnh Anh Tiên Vực, hắn cũng không cần tiếp tục lo lắng.
Mạc Vô Kỵ dùng thần niệm cẩn thận quét đi ra ngoài, mặc dù đang hạ đẳng khoang thuyền, hắn vẫn như cũ có thể quét thấy phi thuyền đã vọt vào không trung.
Yên lòng, Mạc Vô Kỵ bắt đầu bố trí các loại trận pháp cấm chế. Trước đây phi thuyền còn không có rời đi, hắn không dám quá mức càn rỡ, hiện tại hắn muốn toàn tâm toàn lực tu luyện, tự nhiên phải bố trí một phần phòng ngự cấm chế.
Tốn hai ngày, lại đem phòng ngự cấm chế trong phòng toàn bộ thay đổi một vòng, lại bỏ thêm một cái quản chế cấm chế sau đó, Mạc Vô Kỵ mới xuất ra một đống thượng phẩm tiên tinh và đan dược, bắt đầu tu luyện.
Hiện tại hắn bức thiết cần tăng lên thực lực của chính mình, tự nhiên là thứ gì có thể sử dụng đều dùng tới. Nếu không phải hắn lo lắng khiến cho người khác bất mãn, hắn thậm chí đều muốn bố trí tụ linh trận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.