Bất Hủ Phàm Nhân

Chương 492: Tử vong lôi kiếp




Tu sĩ có thể tới đáy Vô Sinh Hà này tự nhiên đều không phải là người yếu, hầu như toàn bộ là hạng người cực kỳ mẫn cảm đối với bảo vật. Hiện tại cường giả Tiên Giới nói không cho bọn hắn những con kiến hôi này đi, nếu không biết đám cường giả muốn giết bọn hắn, đó chính là ngu dại.
Những lời đó vừa ra, tất cả mọi người tung hết thủ đoạn, điên cuồng chạy tứ tán.
Nếu là ở bên ngoài, năm người kia có lẽ còn nắm chắc tóm được toàn bộ mấy trăm người này. Bây giờ là tại đáy Vô Sinh Hà, hơn nữa chúng phải dùng quy tắc phù, thực lực vốn là có áp chế. Nhiều tu sĩ chạy tứ tán như vậy, năm người trong lúc nhất thời căn bản cũng không có biện pháp toàn bộ bắt hết.
Mạc Vô Kỵ càng là điên cuồng bỏ chạy, may là chưa có người chú ý tới hắn không trốn lên mặt sông, trái lại lẩn trốn vào trong chỗ sâu của Vô Sinh Hà.
Nửa ngày sau, Mạc Vô Kỵ đi tới vị trí vòng xoáy màu đen. Lúc này vòng xoáy chưa có xuất hiện, Mạc Vô Kỵ chỉ có thể ẩn núp xuống, lo lắng chờ đợi.
Cũng trong lúc đó, trên mặt sông Vô Sinh Hà, các Thiên Tiên tu sĩ xông lên, ngoại trừ số ít có tốc độ thật nhanh hoặc là có một chút thủ đoạn, tuyệt đại đa số tu sĩ đều bị năm tên cường giả này phong tỏa bắt được.
Năm tên cường giả trong lúc nhất thời bắt không được người tại đáy sông, đơn giản lên mặt sông ôm cây đợi thỏ.
Phá Phong là người cuối cùng đi tới Vô Sinh Hà, trong số năm tên cường giả Tiên Giới tới, thực lực của hắn hiển nhiên là cường đại nhất.
Lúc này ánh mắt của hắn đảo qua hơn một trăm Thiên Tiên tu sĩ bị bắt, lại dời đến bốn gã Tiên Giới cường giả còn lại, rồi mới lên tiếng:
- Mấy vị đạo hữu, hồ lô khẳng định nằm trong tay một người trong chúng ta, về phần là ai, ta tin tưởng rất nhanh thì sẽ được phơi bày. Về phần mấy người bỏ chạy kia, ta tin chúng ta cũng rất nhanh có thể điều tra ra.
- Nếu là có người còn đang ở đáy sông không có đi ra thì sao?
Một người nam tử thấp nhỏ hừ một tiếng, đối với lời Phá Phong nói, không cho là đúng.
Phá Phong nao nao, lập tức liền hiểu ra, đối phương nói rất chính xác. Nếu là có người không trốn ra, mà là ở lại đáy sông thì tính sao?
- Vô luận là ai, ta tin tưởng chỉ cần đi tới Vô Sinh Hà, sẽ có người biết.
Phá Phong đáp.
Đáy Vô Sinh Hà vô biên vô hạn, nếu là thật có người ở lại đáy sông, dùng thực lực của bọn họ, vậy thật là khó có thể điều tra ra.
...
Mạc Vô Kỵ chờ khoảng chừng hơn một canh giờ, vòng xoáy màu đen rốt cục đi ra, Mạc Vô Kỵ trực tiếp đi vào.
Gần như là tại đồng thời Mạc Vô Kỵ lẩn trốn vào vòng xoáy màu đen, một cổ thần niệm cường đại đến mức làm cho người ta rung động quét tới, dòng thần niệm này so với năm người trước cường đại hơn mấy lần chục.
Dòng thần niệm từ địa phương của Mạc Vô Kỵ dừng lại dừng một chút, rất nhanh thì dời đi. Thần niệm từ đáy sông đảo qua, dường như căn bản cũng không có phát hiện khác thường, không ngừng chạy.
Năm tên cường giả đi tới Vô Sinh Hà, giờ khắc này cũng cảm nhận được dòng thần niệm này, lập tức khom người xuống, kính cẩn nói:
- Ra mắt Thiên Đế đại nhân.
- Bọn ngươi người nào chiếm được đồ đạc của Vô Sinh Đạo Tông?
Thần niệm từ hư không truyền đến, mang theo một loại uy nghiêm khó có thể cự tuyệt.
Phá Phong thực lực mạnh nhất, hắn biết Thiên Đế hỏi đến, hồ lô coi như là tìm ra, cũng không có phần của hắn. Mặc dù biết không có phần, hắn còn phải đứng ra khom người đáp:
- Hồ lô kia hư không tiêu thất, chúng ta đang tìm.
Trong hư không, thần niệm uy áp tiêu biến, một đạo thân ảnh như có như không từ từ hiển lộ ra.
...
Thời khắc này Mạc Vô Kỵ đã bước lên bậc thứ chín Vấn Tiên Thê, thân hình của hắn dần dần từ Vấn Tiên Thê biến mất, tiến vào chóp đỉnh sương mù màu vàng của Vấn Tiên Thê.
Vòng xoáy lĩnh vực của Mạc Vô Kỵ dọc ra, áp lực của Vấn Tiên Thê đối với hắn gần như là không có.
Mấy canh giờ sau đó, quanh thân Mạc Vô Kỵ nhẹ một chút, lại có một cổ lực lượng cường đại đưa hắn cuốn lên.
- Ầm!
Mạc Vô Kỵ giống như bị vứt lên không trung, bay vào giữa một mảnh phế tích.
Nồng nặc tiên linh khí truyền đến, Mạc Vô Kỵ còn không có tu luyện, cũng cảm giác được bản thân mạch lạc hoàn toàn thông suốt.
Thần niệm của hắn càn quét đi ra ngoài, trừ nơi phế tích, chỗ xa hơn là một mảnh sương mù tràn ngập, là một mảnh dãy núi liên miên.
Xem ra nơi này chính là Tiên Giới, sau khi từ đáy Vô Sinh Hà Vấn Tiên Thê ra ngoài, hẳn không phải là địa phương cố định, mà là một cái truyền tống ngẫu nhiên. Chỉ là không biết hắn ở tại Tiên Vực gì.
Mạc Vô Kỵ đang nghĩ ngợi mình đang ở nơi nào, một cổ mênh mông khí tức cường đại khóa lấy hắn, bầu trời trên đỉnh đầu hắn biến thành một mảnh âm trầm.
Lại là lôi kiếp?
Mạc Vô Kỵ ngẩng đầu nhìn lên đỉnh đầu đã giăng đầy mây đen cùng lôi quang lóe ra tại trong tầng mây, trong lòng nghi ngờ không dứt. Hắn hiển nhiên còn chưa tới thời điểm độ Kim Tiên lôi kiếp, nếu không phải là độ Kim Tiên lôi kiếp, vậy hắn sắp độ lôi kiếp gì?
Lẽ nào mỗi một tu sĩ từ Vấn Tiên Thê đáy Vô Sinh Hà đi ra, đều cần độ lôi kiếp loại này?
Nghĩ tới đây, trong lòng Mạc Vô Kỵ có thêm một tia lo lắng.
Hắn ngược lại không phải là lo lắng với lôi kiếp của mình, trước đây hắn ngưng tụ Bất Hủ Giới, kinh khủng lôi kiếp hắn cũng đỡ rồi, còn lôi kiếp nào có thể làm cho hắn lo lắng? Hắn lo lắng là cho đám người Lâu Xuyên Hà và Khổ Á, nếu là đám người Lâu Xuyên Hà vừa ra đã có loại lôi kiếp này, có thể chân chính sống sót tại Tiên Giới mấy người?
- Rầm rầm ầm!
9 đạo lôi hồ lớn ầm ầm đánh xuống, Mạc Vô Kỵ không cách nào nghĩ cái gì khác, trực tiếp đánh ra vài quyền.
- Ca ca ca rắc!
9 đạo lôi hồ rơi vào trên người Mạc Vô Kỵ, Mạc Vô Kỵ có thể nghe âm thanh xương cốt gãy thấm lòng người.
- Bành!
Một đống đất bị trực tiếp vén bay ra ngoài, Mạc Vô Kỵ bị đánh vào bên trong vũng bùn.
Đây chỉ là đợt lôi kiếp hồ thứ nhất mà thôi, đến lúc này, Mạc Vô Kỵ hoàn toàn hiểu rõ hắn đã đánh giá thấp Tiên Giới lôi kiếp. Loại lôi kiếp lợi hại này, coi như là hắn vượt qua cũng sẽ rơi vào cực độ suy yếu.
Vài viên tiên đan chữa thương bị Mạc Vô Kỵ nuốt vào, Bán Nguyệt Thanh Kích bị Mạc Vô Kỵ tế xuất.
Từ có thể hấp thu lôi nguyên, Mạc Vô Kỵ cũng rất ít dùng bảo vật phụ trợ độ kiếp, hiện tại hắn phải tế ra bản thân pháp bảo.
- Rầm rầm ầm!
Đợt lôi kiếp thứ hai ầm ầm đánh xuống, vẫn là 9 đạo lôi hồ, so với đợt thứ nhất lôi hồ, Mạc Vô Kỵ cảm thụ được chúng cường đại hơn rất nhiều.
Mạc Vô Kỵ bất chấp gì khác, Bán Nguyệt Thanh Kích huyễn hóa thành vô số Bán Nguyệt Kích mang đánh về phía lôi hồ, đồng thời mấy đạo Lôi Kiếm đánh ra. Hết thảy mạch lạc càng là toàn bộ nghịch chuyển, tạo thành một đại Chu Thiên tuần hoàn.
Lôi hồ đánh vào thân thể hắn bắt đầu bị bao trùm tiến vào bên trong mạch lạc, hóa thành tu vi của Mạc Vô Kỵ.
Sinh Cơ Lạc sinh cơ nhanh chóng làm dịu xương cốt bị vỡ ra, cùng dược tính của tiên đan dung hợp cùng một chỗ, khôi phục nhanh hơn thương thế của Mạc Vô Kỵ.
Thương thế còn chưa có triệt để khôi phục, đợt thứ ba cùng thứ tư đã hạ xuống, Mạc Vô Kỵ há mồm chính là một đạo máu tươi phun ra, mạch lạc của hắn tại dưới hai đợt lôi kiếp, trực tiếp gãy lìa vài mống.
Lôi kiếp thật là lợi hại, trong lòng Mạc Vô Kỵ âm thầm kinh hãi. Dù cho hắn ngưng tụ Tiểu Thế Giới, rậm rạp chằng chịt lôi kiếp hồ cũng không lợi hại như này.
Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
- Răng rắc!
Xương hông của hắn trực tiếp bị gãy, lúc này coi như là có Sinh cơ lạc cùng Trữ Nguyên Lạc không ngừng chữa trị thân thể hắn, hắn cũng không cách nào đứng lên. năng lực hắn khôi phục so ra kém hắn thụ thương.
Mạc Vô Kỵ lần đầu tiên cảm nhận được tử vong uy hiếp, mắt thấy mây đen trên bầu trời lần nữa tràn ngập, Mạc Vô Kỵ biết hắn nếu mà không nghĩ ra biện pháp, rất có thể sẽ chết dưới lôi kiếp.
Nghĩ tới đây, Mạc Vô Kỵ lấy ra 3 miếng đan dược màu xanh một lần nuốt vào, lại lấy ra một đống tiên tinh ném ra bên người. Tại thời điểm Trữ Nguyên Lạc chữa trị mạch lạc, các mạch lạc còn lại điên cuồng ngưng tụ tiên linh khí, trùng kích Kim Tiên cảnh giới.
Không phải là Mạc Vô Kỵ điên rồi, mà là hắn biết đây là đường ra duy nhất của hắn. Nếu không, hắn sẽ không một hơi nuốt vào 3 miếng Lạc Trần Tiên Đan.
Lôi kiếp này vốn hắn liền không chịu nổi, nếu mà thêm cả Kim Tiên lôi kiếp, hắn khả năng một lần liền hôi phi yên diệt.
Nhưng sự thực là hắn không đưa tới Kim Tiên lôi kiếp, tu vi của hắn sẽ không dâng lên, tu vi không lên, tại đây dưới lôi kiếp, chỉ có thể chờ chết.
Nếu là đưa tới Kim Tiên lôi kiếp, hắn may mắn thăng cấp đến Kim Tiên tu vi, có lẽ hắn còn có thể cầu sống trong chết.
Cuồng bạo tiên linh khí tức trực tiếp đánh vào gông cùm xiềng xích Thiên Tiên tu vi, gông cùm xiềng xích Mạc Vô Kỵ tu vi từng trận rung động.
- Ca ca ca roẹt!
Lại một sóng lôi kiếp ầm ầm hạ xuống, Mạc Vô Kỵ vừa mới dung hợp xương cốt, lại tiếp tục gãy. Trên bầu trời cuồng bạo lôi kiếp chẳng những không có yếu bớt, trái lại lần nữa tăng cường cũng không chỉ gấp đôi.
Mạc Vô Kỵ rất rõ ràng, đây là hắn đưa tới Kim Tiên lôi kiếp, sống hay chết, liền xem một chút một sóng lôi hồ hắn có thể hay không phá tan Thiên Tiên gông cùm xiềng xích thăng cấp đến Kim Tiên.
- Rầm rầm rầm rầm ầm!
Một phương không gian này đều tràn đầy điên cuồng lôi kiếp lóe ra, toàn bộ không gian tràn ngập lôi hồ màu xanh da trời và ám sắc, lại cũng tìm không được nửa điểm khe hở sinh tồn.
Có chừng hơn mười đạo lôi hồ cùng nhau đánh tới, khí tức tử vong tràn ngập linh hồn Mạc Vô Kỵ. Thức hải của hắn đang run rẩy, linh hồn đều đang rên rỉ.
Bán Nguyệt Thanh Kích họa xuất từng đạo kích ảnh trực tiếp đánh về phía lôi kiếp hồ trên bầu trời, từng cái Lôi Võng cùng từng đạo Lôi Kiếm cũng bị Mạc Vô Kỵ tế xuất. Hai tấm hộ thuẫn nhị phẩm tiên khí bị luyện hóa, bị Mạc Vô Kỵ cũng tế xuất ra ngoài.
Lúc này, hắn có thể ngăn cản bao nhiêu lôi kiếp hồ, đều toàn lực cản bấy nhiêu lôi kiếp hồ.
- Bùm bùm, ca ca rẹt!
Hai đạo tấm chắn trực tiếp bị lôi hồ đánh thành mảnh vụn, Lôi Võng cùng Lôi Kiếm cũng chỉ là ngăn cản chốc lát, đã bị lôi kiếp hồ dày đặc xé rách. Bán Nguyệt Thanh Kích càng là trực tiếp bị đập tung, Thiên Cơ Côn cũng vô dụng.
Vô tận lôi hồ dày đặc đánh vào trên người Mạc Vô Kỵ, Mạc Vô Kỵ lại không cách nào tiếp nhận loại lôi hồ oanh kích kinh khủng này, tại trong nháy mắt gông cùm xiềng xích từ Thiên Tiên đến Kim Tiên bị đập nứt ra, hắn lần đầu tiên hôn mê bất tỉnh tại trong lúc độ kiếp.
Một trăm lẻ tám nhánh mạch lạc điên cuồng nghịch chuyển, dù cho Mạc Vô Kỵ cả người bị thương người và đã hôn mê, cũng không cách nào ngăn cản thực lực của Mạc Vô Kỵ điên cuồng dâng lên.
Mạc Vô Kỵ hôn mê, thức hải vô biên vô tận mở rộng, mạch lạc không ngừng được mở rộng ra. Khi có thêm hai sóng lôi kiếp hồ liền cùng một chỗ ầm ầm xuống, căn bản cũng không cần Mạc Vô Kỵ xuất thủ. Thân thể hắn trực tiếp bắt đầu hấp thu những lôi nguyên này, vững chắc tu vi Kim Tiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.