Bất Hủ Kiếm Thần

Chương 61: Nhập Đỉnh




Vào giờ khắc này, Lâm Dịch đã mất hết can đảm, nhưng hắn vẫn ôm một tia hy vọng sinh tồn.
Trong đầu Lâm Dịch nhanh chóng tự hỏi, còn có con bài chưa lật gì mà hắn có thể dùng được. Đồ vật ly kỳ cổ quái ở trên người hắn cũng có vài loại cơ mà.
Ô Sao trường kiếm đã bị đối phương lấy, dùng Nguyên thần công kích của Lâm Dịch cũng không thể tạo thành ảnh hưởng lớn bao nhiêu đối với tu sĩ Kim Đan.
Trong đầu còn có hòn đá vô danh, đến bây giờ hắn vẫn chưa biết được tác dụng của nó. Thế nhưng hiển nhiên nó cũng không thể trợ giúp bản thân giữ mạng.
Còn có đoạn kiếm thần bí, đây là con bài chưa lật lớn nhất của hắn. Thế nhưng hắn lại không có cách nào khống chế được nó, cũng không khám phá ra được tác dụng gì của đoạn kiếm thần bí nữa.
Dưới khí tức uy áp Kim Đan cường đại của Hàn Nguyên Cốc chủ, bên ngoài thân thể Lâm Dịch đã hiện ra màu xanh da trời trong suốt. Trên mặt có huyết quản nhô ra, khí huyết cuồn cuộn, trong cơ thể không ngừng vang lên tiếng kiếm minh. Kiếm khí giăng khắp nơi, cố gắng thoát khỏi khống chế.
Dường như Hàn Nguyên Cốc chủ cũng có cảm giác, hắn nở nụ cười âm trầm, lạnh giọng nói:
- Tiểu bối nhà ngươi thật là có nhiều bản lĩnh, nếu như để cho ngươi lớn lên, lão phu ta sẽ không bắt được ngươi thật đó.
- Lão tặc, nếu như ngươi dám đụng đến ta, nhất định sẽ phải hối hận, ta đảm bảo ngươi sẽ bị phơi thây tại chỗ!
Xương cốt của Lâm Dịch bị áp chế tạo ra tiếng răng rắc, sắc mặt xanh tím. Hắn nghiến răng nói.
Dưới đoạn kiếm còn trấn áp một cái Ma Chỉ diệt thế. Nếu như hắn chết, Ma Chỉ Diệt Thế này sẽ xuất thế, cũng có thể chém chết Hàn Nguyên Cốc chủ.
Nhưng sợ rằng Hồng hoang đại lục này sẽ lại biến thành luyện ngục, là một mảnh sinh linh đồ thán.
Hàn Nguyên Cốc chủ cười xùy một tiếng, nói:
- Hối hận? Nếu như ta không giết ngươi thì mới sẽ hối hận! Ngươi đã như vậy thì ta sẽ phế đi tu vi của ngươi trước. Chặt đứt đường tu đạo của ngươi. Như vậy cũng coi như cho ái đồ của ta một công đạo!
Lâm Dịch mắt thấy một chút đường sống cũng không còn. Hắn không khỏi chửi ầm lên:
- Lão tặc nhà ngươi, ỷ mạnh hiếp yếu, ta ân cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông nhà ngươi...
Nếu đã không sống được, Lâm Dịch cũng đã nghĩ thông suốt. Cho nên trước tiên cứ chửi cho thoải mái, cả người sảng khoái rồi tính sau.
Hàn Nguyên Cốc chủ cười lạnh nói:
- Ỷ mạnh hiếp yếu? Cái này gọi là thiên đạo tuần hoàn, báo ứng tới nhanh! Lúc ngươi phế ái đồ của ta đã từng nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay hay chưa?
Hàn Nguyên Cốc chủ không chút do dự, vỗ một chưởng xuống đan điền của hắn.
Lâm Dịch bị khí tức Kim Đan áp chế tới mức khó động mảy may, chỉ có thể trừng mắt nhìn bàn tay khô gầy kia tới gần đan điền của mình.
Bàn tay của Hàn Nguyên Cốc chủ mới vừa dán lên trên đan điền của Lâm Dịch thì đột nhiên khẽ ồ một tiếng, thấp giọng nói:
- Trong đan điền của ngươi có cổ quái, năng lượng thật quỷ dị, khặc khặc, để ta tới nhìn một chút xem nào!
Không đợi Lâm Dịch có phản ứng, đột nhiên hắn đã cảm thấy đan điền tê rần, đau tận xương cốt.
Hắn kêu thảm một tiếng, trên mặt xuất hiện một tầng mồ hôi mịn.
Lâm Dịch cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy đan điền đã bị phá vỡ, tạo thành một cái động. Mà tay của Hàn Nguyên Cốc chủ đã đưa vào trong đan điền của hắn, xung quanh chậm rãi có máu tươi màu xanh nhạt chảy ra.
- Quả nhiên có cổ quái, lại là máu màu xanh nhạt, đây là thể chất gì chứ?
Hàn Nguyên Cốc chủ lẩm bẩm, tay liên tục sờ soạn, tiếp tục thăm dò vào chỗ sâu trong đan điền của Lâm Dịch.
Đột nhiên, sắc mặt của Hàn Nguyên Cốc chủ đại biến. Trên mặt hiện lên vẻ thống khổ, cũng hét thảm một tiếng, so với Lâm Dịch còn thê thảm hơn vạn phần.
Lâm Dịch thấy rõ, thân thể bên ngoài đan điền của hắn đã bị phá ra, cho nên đoạn kiếm thần bí bên trong đã như ẩn như hiện.
Mà Hàn Nguyên Cốc chủ lại đụng phải đoạn kiếm thần bí này. Trên thân kiếm trong nháy mắt bộc phát ra lam quang chói mắt và hoa mắt, kiếm khí vô cùng sắc bén, thoáng cái đánh nát tay của Hàn Nguyên Cốc chủ.
Sau đó Lâm Dịch cảm giác thân thể mình chợt nhẹ đi một chút, đã thoát khỏi khống chế.
Lâm Dịch giương mắt lên nhìn, bàn tay của Hàn Nguyên Cốc chủ đã bị đứt tới cổ. Trên vết thương vẫn còn máu phun ra phía ngoài, trên mặt mơ hồ có quang mang màu xanh lam lưu chuyển.
Trong lòng Lâm Dịch cả kinh, không kịp ngẫm nghĩ mà tay che đan điền, chạy đi về phía xa xa.
Mà lúc này, vết thương ở đan điền đã không chảy ra máu nữa, cơ thể không ngừng ngọ nguậy. Gân thịt nhè nhẹ lan tràn, dùng một tốc độ kinh người, dùng mắt thường có thể thấy được mà khép lại.
Hàn Nguyên Cốc chủ hét lớn một tiếng, trên cổ tay đã bị đứt hiện lên một tầng băng mỏng lạnh lẽo thấu xương, khiến cho kiếm khí màu xanh lam đông lại.
Lâm Dịch nào dám quay đầu lại, chân càng nhah hơn, bỏ qua bộ pháp thần bí mà bỏ chạy ra phía xa xa.
- Chạy đi đâu!
Hàn Nguyên Cốc chủ gầm lên giận dữ, trong mắt lóe lên vẻ giận dữ. Thân thể giống như u linh thổi về phía trước, bàn tay bị đứt đoạn, nhưng thân pháp lại không hề bị ảnh hưởng một chút nào.
Lâm Dịch đang lật đật tìm chỗ trốn, đột nhiên trong lòng xuất hiện một tia cảm giác nguy cơ chưa bao giờ có. Hắn nghiêng đầu nhìn qua một cái. Trong lòng không khỏi sợ đến mức hồn phi phách tán.
Chỉ thấy một cái đỉnh lớn bốn chân phóng ra từng đạo hàn quang, thần uy lẫm liệt, khí tức Kim Đan bắn ra bốn phía, đang phóng về phía hắn.
Lâm Dịch bay nhanh về phía trước, nhưng trong miệng đỉnh truyền ra lực hút cường đại. Khiến cho hắn có cảm giác thân thể không nằm trong sự khống chế của bản thân mà bị mạnh mẽ lôi vào.
Không chờ Lâm Dịch nói chuyện thì nắp đỉnh đã đóng lại. Nắng đỉnh đóng lại rất chặt, không để lại một khe hở nào cả.
Bên trong đỉnh rất đen, đưa tay không nhìn thấy được năm ngón, Lâm Dịch quá sợ hãi, vung nắm đấm lên, điên cuồng công kích bốn phía đỉnh.
- Lão tặc, ngươi mau thả ta ra ngoài!
Lâm Dịch la lớn.
Sắc mặt Hàn Nguyên Cốc chủ trắng bệch, trên khóe miệng lộ ra nụ cười rất âm độc, hắn trầm giọng nói:
- Tiểu tặc, ngươi còn muốn chạy nữa sao? Nếu hôm nay ta không đập chết ngươi thì khó giải mối hận trong lòng của ta!
Lâm Dịch lớn tiếng nói:
- Lão tặc, ngươi nhốt ta ở trong đây thì được gì chứ. Mau thả ta ra ngoài!
- Ngươi chém đứt một tay của ta, ta sẽ luyện sống ngươi!
Thanh âm của Hàn Nguyên Cốc chủ vô cùng lạnh lẽo, giống như là lệ quỷ đòi mạng vậy.
Lâm Dịch đang nghĩ biện pháp kéo dài thời gian, hắn hô:
- Không phải chặt đứt một tay hay sao? Ngươi là tu sĩ Kim Đan, chữa trị một chút là được rồi, hà tất phải tức giận như thế chứ?
- Chữa trị? Nếu như không có cảnh giới Hợp Thể Kỳ thì không thể nào làm cho tay cụt tái sinh! Hôm nay ta sẽ dùng cái đỉnh này để luyện sống ngươi.
Hàn Nguyên Cốc chủ cười gian, nói:
- Cái đỉnh này là thứ mà ngày ta Kết Đan tế luyện đạt được. Hôm nay đã là đan khí Thiên Giai, cho dù tu sĩ Kim Đan vào bên trong thì cũng cửu tử nhất sinh, ngươi chậm rãi hưởng thụ đi!
Trong lòng Lâm Dịch hoàn toàn trở nên lạnh lẽo, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, tìm kiếm đường sống.
- Này, lão tặc. Nếu như ngươi dùng cái đỉnh rách nát này luyện ta, chẳng phải sẽ khiến cho bảo vật trên người ta bị luyện hóa sạch sẽ. Tới lúc đó, ngươi dùng giỏ trúc múc nước công dã tràng. Không bằng thả ta ra ngoài trước, sau đó lại từ từ mà nghiên cứu có phải hơn không.
Lâm Dịch nói mò lung tung, quả thực trong lòng hắn có quá nhiều chuyện không bỏ xuống được. Cho nên hắn không muốn chết đi như vậy.
Hàn Nguyên Cốc chủ đã sống mấy trăm năm, lông mi trắng xóa, đâu thể tin tưởng Lâm Dịch được chứ?
Hắn nghe vậy không khỏi cười lạnh một tiếng, nói:
- Bên trong cơ thể ngươi có bảo vật, nếu như có thể bị đỉnh của ta luyện thành tro tàn. Như vậy ta không cần cũng được, dùng loại ngôn ngữ này để đầu độc ta, chỉ sợ chính tiểu tặc nhà ngươi cũng không tin nổi a.
Lâm Dịch ngây người hồi lâu ở bên trong đỉnh, cũng không hề phát hiện ra thân thể có gì không khỏe, trong lòng hắn nghĩ ngợi nói:
- Không phải là cái đỉnh rách nát này thực sự không ổn đó chứ? Ta cũng không thể lộ ra a. Cứ ở bên trong này suy nghĩ đối sách cho thật tốt.
<!--[if!supportLineBreakNewLine]-->
<!--[endif]-->
Suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu thì Lâm Dịch đã nghe được thanh âm lạnh lùng của Hàn Nguyên Cốc chủ:
- Tiểu tử, hôm nay ta sẽ để cho ngươi thử đan hỏa mà chỉ tu sĩ Kim Đan mới có thể tu luyện ra được. Đan hỏa bao quanh đỉnh, thiêu đốt bảy ngày bảy đêm, không ngừng sinh sôi. Lại thêm Luyện sinh đỉnh gia trì, cho dù là tu sĩ Kim Đan cũng sẽ nuốt hận ở nơi này! Mặc kệ thể chất của ngươi nghịch thiên tới đâu thì cũng sẽ biến thành tro tàn!
Tiếng nói vừa dứt, Lâm Dịch đã cảm nhận thân đỉnh đột nhiên nóng lên, nhiệt độ bên trong đỉnh cũng từ từ lên cao.
Lâm Dịch đưa tay đụng vào đỉnh một cái, xèo một tiếng, đầu ngón tay đau rát. Không ngờ lại bị bỏng.
Vẻ mặt Lâm Dịch xám như tro tàn, Bất Diệt kiếm thể của hắn cường hãn như vậy mà lại không có một chút cơ hội nào ở trong Luyện sinh đỉnh nóng như lửa này.
Hôm nay, chẳng lẽ hắn sẽ bị Luyện sinh đỉnh này luyện thành tro tàn thật sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.