Nếu Bất diệt kiếm thể là thủ đoạn duy nhất có thể chém giết được tông chủ Đan Hà phái, như vậy Lâm Dịch dự định đập nồi dìm thuyền, hầu như đã hao hết linh lực để ngưng tụ ra ba cái Hóa Ngoại Chi Thân.
Tổng cộng có bốn Lâm Dịch giống nhau như đúc sóng vai mà đứng, căn bản không nhận ra được sự khác biệt, nhưng mà ở giữa lại có một Lâm Dịch có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, hai tay đang bóp một khối linh thạch, chậm rãi hấp thu.
Tông chủ Đan Hà phái không nhịn được cười ha hả, châm chọc nói:
- Loại thuật phân thân này của ngươi, một chiêu của lão phu là giết chết được, huống chi tu vi của nó càng ngày càng thấp, thực sự là tiểu bối vô tri! Dựa vào loại thủ đoạn này cũng vọng tưởng chém giết được ta sao?
Lâm Dịch mỉm cười, thản nhiên nói:
- Phân thân nhiều, ngươi cũng chưa chắc đã có thể chống đỡ được nha!
Mặc dù đang phải đối mặt với loại hoàn cảnh xấu này thì vẻ mặt của Lâm Dịch cũng không có chút ba động nào cả, vẫn trấn định tự nhiên.
Trong mắt của tông chủ Đan Hà phái lóe lên vẻ lạnh lẽo, lạnh giọng nói:
- Vậy ta sẽ chém giết ngươi trước!
Tông chủ Đan Hà phái đối mặt với ba người vây công, thế nhưng vẫn chiếm cứ thế chủ động.
Tuy rằng Kim Đan dị tượng của Đa Bảo Đạo Nhân quấn lấy phần lớn tinh lực của tông chủ Đan Hà phái, dẫn tới tác dụng then chốt, nhưng không có cách nào tạo thành uy hiếp chân chính đối với người sau.
Mà cái chuông bạc của Mộc Tiểu Yêu nhìn như bất phàm, không ngờ lại có thể chèo chống được ở dưới Kim Đan dị tượng của tông chủ Đan Hà phái, nếu đổi lại là Linh khí cực phẩm thì một khi bị ánh sáng mờ chiếu đến đã sớm hóa thành tro bụi. Nhưng mặc dù như thế, chỉ cần tông chủ Đan Hà phái phân ra một đám ánh sáng mờ nhỏ thì cũng đủ để ngăn cản bước chân của chuông bạc, hơn nữa lại vẫn còn có dư lực.
Mà hôm nay, thứ quan trọng nhất chính là đòn sát thủ sau cùng của Lâm Dịch!
Trừ Lâm Dịch ra, tất cả mọi người ở đây ai cũng không biết dự định của hắn, dựa theo dự đoán của tông chủ Đan Hà phái, mấy cỗ phân thân của Lâm Dịch quả thực khó có thể tạo thành uy hiếp gì đối với hắn.
Tông chủ Đan Hà phái hét lớn một tiếng, ở dưới tu vi Kim Đan viên mãn gia trì, dị tượng lực đại thịnh, phạm vi tăng mạnh, trong nháy mắt đã ngăn chặn dị tượng lực của Đa Bảo Đạo Nhân, trong lúc nhất thời, sắc mặt của Đa Bảo Đạo Nhân trắng bệch, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Chuông bạc cũng phát ra một tiếng rên rỉ, hơi lùi về phía sau.
Tông chủ Đan Hà phái nắm bắt một tia khe hở này, hai mắt tràn ngập ý lạnh, hùng hổ đánh tới chỗ Lâm Dịch.
Trong lòng Lâm Dịch khẽ động, ba cỗ Hóa Ngoại Chi Thân thoát ly tại chỗ, chia ra thành ba đường, không lùi mà tiến tới, đánh về phía tông chủ Đan Hà phái.
Một cái là Trúc Cơ tầng chín, một cái là Trúc Cơ tầng năm, một cái còn có chỉ có tu vi Trúc Cơ tầng hai mà thôi.
Mà Lâm Dịch tu vi Trúc Cơ sơ kỳ thì hai tay đều cầm một khối linh thạch, đang nhanh chóng khôi phục tu vi, hai tròng mắt như nước, không sợ hãi, lẳng lặng nhìn về phía tông chủ Đan Hà phái.
Ba cỗ Hóa Ngoại Chi Thân trực tiếp đón nhận tông chủ Đan Hà phái đang đằng đằng sát khí.
Một cỗ phân thân trong đó huyễn hóa ra ngàn đạo kiếm khí trong tay, một cái thì hai tay có sinh tử nhị khí, chấp chưởng Niết Bàn sinh tử luân, phân thân cuối cùng chỉ có tu vi Trúc Cơ tầng hai cũng ngưng tụ ra ngàn đạo kiếm khí, nhưng quả thực tu vi quá thấp, nhìn như không hề có chút uy hiếp nào cả.
Ba cỗ Hóa Ngoại Chi Thân đồng thời xuất thủ, đều đánh ra thủ đoạn mạnh nhất của Lâm Dịch!
Trong mắt của tông chủ Đan Hà phái lóe lên vẻ khinh miệt, tay áo vung vẩy, phân ra một đạo ánh sáng mờ dị tượng, trực tiếp đánh nát cỗ phân thân Ngưng Khí tầng chín.
Tông chủ Đan Hà phái cười nhạo nói:
- Loại phân thân này mà cũng dám lấy ra, ngươi không sợ mất mặt hay sao? Cho dù ta không dùng dị tượng lực thì cũng có thể lật tay tiêu diệt mười cái trăm cái phân thân như thế!
Tuy rằng nói như thế nhưng tông chủ Đan Hà phái vẫn không dám khinh thường, đối mặt với cỗ Hóa Ngoại Chi Thân Ngưng khí tầng năm, hắn cũng bắn ra một đạo ánh sáng mờ để nghênh đón.
- Phanh!
Không ngoài dự liệu, cỗ Hóa Ngoại Chi Thân thứ hai lần nữa vỡ nát tán loạn.
Mà tông chủ Đan Hà phái vẫn chưa phải chịu một chút uy hiếp nào cả.
Nhưng vào lúc này, thân thể trên không trung của tông chủ Đan Hà phái không dừng lại, đã cách Lâm Dịch Trúc Cơ sơ kỳ rất gần, hai mắt của hắn sáng ngời, gầm nhẹ một tiếng:
- Ngươi chết đi cho ta!
Đa Bảo Đạo Nhân thầm hô không ổn, đề cao tinh thần, tạo ra Kim Đan dị tượng, lần nữa nghênh đón.
Mộc Tiểu Yêu cũng kinh hô một tiếng, khuôn mặt biết cười trắng bệch, cắn nhẹ đầu lưỡi, phun ra một đạo máu tươi, bắn vào trên chuông bạc, đồng thời còn khẽ quát một tiếng:
- Họa Địa Vi Lao! Cấm Cố Thương Khung!
Mộc Tiểu Yêu lợi dụng Yêu tộc máu tươi, lần nữa thi triển thần thông thuật cùng Yêu tộc bí thuật!
Đối mặt với dị tượng lực Kim Đan của Đa Bảo Đạo Nhân, cùng với bí thuật Yêu tộc của Mộc Tiểu Yêu, tông chủ Đan Hà phái nở nụ cười tàn nhẫn, phân ra một nửa dị tượng lực Kim Đan, nghênh đón Đa Bảo Đạo Nhân.
Đồng thời, hắn lại phân hoá ra vài đạo ánh sáng mờ đi phá giải thần thông thuật và bí thuật Yêu tộc của Mộc Tiểu Yêu.
Dù vậy, thân thể của tông chủ Đan Hà phái vẫn bị hai người kéo lại ở trên không trung, ngừng lại.
Nhưng mà, nhìn Lâm Dịch gần ngay trước mắt, khóe miệng của tông chủ Đan Hà phái lộ ra vẻ lãnh khốc, lại giận dữ hét lớn:
- Chết!
Tông chủ Đan Hà phái tụ lại toàn bộ gần một nửa dị tượng lực Kim Đan còn lại, nghìn vạn đạo ánh sáng mờ ngưng tụ thành một chùm tia sáng huyễn lệ nhiều màu, lại tản ra sát khí lành lạnh, trực tiếp đánh về phía Lâm Dịch chỉ có tu vi Ngưng Khí sơ kỳ đang đứng ở đó.
Dường như Lâm Dịch muốn né tránh về phía sau, thế nhưng sao có thể né tránh được chùm tia sáng dị tượng mang theo xu thế như sấm sét kia cơ chứ?
Đa Bảo Đạo Nhân buồn bã, thầm nghĩ:
- Một chiêu này, nếu như bắn trúng, có lẽ sẽ bị đánh cho ngay cả cặn bã cũng không còn để lại.
Tim của Mộc Tiểu Yêu như bị cắt, nàng kinh hô:
- Không đc!
Lời còn chưa dứt nàng đã phóng về chỗ Lâm Dịch, nhưng khoảng cách này, trong lúc nhất thời sao có thể chạy tới bên cạnh Lâm Dịch được chứ?
Đúng lúc này, trong lòng của tông chủ Đan Hà phái đột nhiên xuất hiện một chút bất an, đây là linh giác trải qua quanh năm tu đạo, gió tanh mưa máu, sinh tử lịch lãm mà rèn đúc ra được.
- Không đúng! Có chỗ nào đó không đúng!
Trong đầu tông chủ Đan Hà phái nhanh chóng suy nghĩ, mà lúc này cỗ Hóa Ngoại Chi Thân thứ ba của Lâm Dịch, chỉ có tu vi Ngưng Khí tầng hai cũng vừa chạy tới.
Tông chủ Đan Hà phái cũng không quay đầu lại, theo bản năng phân ra một luồng ánh sáng mờ, tiện tay đánh ra, luồng ánh sáng mờ này đủ để đánh nát cỗ phân thân này.
Trong lòng tông chủ Đan Hà phái khẽ động, trong đầu đột nhiên trở nên thông thấu trong suốt, rốt cuộc đã nghĩ ra vấn đề trong đó.
- Tiểu bối này trước sau trong khoảng thời gian ngắn tổng cộng huyễn hóa ra bốn cỗ phân thân, sao tu vi có thể vẫn duy trì ở Ngưng Khí sơ kỳ như cũ được chứ!
- Không tốt, Lâm Dịch trước mắt này là giả!
Ngay khi tông chủ Đan Hà phái hiện ra suy nghĩ này thì dị tượng lực hội tụ thành chùm tia sáng đã trực tiếp đụng phải Lâm Dịch Ngưng Khí sơ kỳ.
- Phanh!
Giống như kiểm chứng suy nghĩ trong đầu của tông chủ Đan Hà phái vậy, thân thể của Lâm Dịch ầm ầm bị nổ tung, hóa thành một cỗ linh khí, tràn ngập trong hư không.
Đa Bảo Đạo Nhân và Mộc Tiểu Yêu thấy đây chẳng qua là phân thân của Lâm Dịch, trong lòng không khỏi hóa buồn thành vui, thần thông dị tượng trong tay càng thêm hung hãn đập về phía tông chủ Đan Hà phái.
Mà tông chủ Đan Hà phái một mặt ngăn cản công kích như bão tố của Đa Bảo Đạo Nhân và Mộc Tiểu Yêu, một mặt lại nghĩ ngợi nói:
- Cái này hẳn cũng là phân thân của hắn, vậy bản thể đang ở đâu?
Toàn bộ cuộc chiến dường như lại một lần nữa trở nên khó bề phân biệt.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện thì tông chủ Đan Hà phái đột nhiên cảm giác được da đầu mình phát lạnh, tóc gáy trên người dựng thẳng ngược lên, một loại nguy cơ trước đó chưa từng có chợt buông xuống!
- Nếu như cỗ phân thân này là giả, như thế trong bốn cỗ phân thân nhất định sẽ có một cái là chân thân! Mà ba cỗ trong đó đã bị ta đánh nát, chỉ còn lại có một! Mà cỗ phân thân chỉ có tu vi Ngưng Khí tầng hai mới là chân thân của tiểu bối này!
Nhưng vào lúc này, bên tai của tông chủ Đan Hà phái truyền đến thanh âm lạnh như băng của Lâm Dịch:
- Lão tặc, nhận lấy cái chết!