Bất Hủ Kiếm Thần

Chương 181: Mọi người tề tụ




Lâm Dịch cẩn thận lật xem hết bí tịch về Hóa Ngoại phân thân thuật, đối với loại bí thuật này hắn cũng đã có một loại hiểu biết đại khái, thế nhưng lại không có chút manh mối nào, không biết nên tu luyện như thế nào.
Lâm Dịch âm thầm chậc lưỡi:
- Bí thuật này không hổ là do đại năng Hợp Thể sáng chế ra, bên trong ẩn chứa quá nhiều đạo pháp huyền diệu khó hiểu, may mà có đồ văn giảng giải, bằng không tuyệt đối khó có thể ngưng tụ ra một cỗ Hóa ngoại chi thân trong vòng vài ngày như vậy.
Hóa Ngoại phân thân thuật này không chỉ không đầy đủ, mà yêu cầu đối với linh khí của tu sĩ cũng cực cao.
Ngưng tụ ra một cái phân thân, hầu như sẽ tiêu hao hao gần một nửa linh khí của tu sĩ bình thường, mà lại chỉ có bảy thành sức chiến đấu của bản thể, cho nên trong chuyện này chưa thể nói được là tốt hay là xấu.
Nhưng linh khí màu lam của Lâm Dịch cách khá xa với tu sĩ bình thường, hơn xa so với linh khí phổ thông, lại còn tinh túy cô đọng hơn nữa. Dựa theo phỏng đoán của hắn, ngưng tụ ra một cái phân thân chỉ cần tiêu hao ba thành linh khí của hắn là được. Đồng thời bằng vào thể chất cường hãn của Bất diệt kiếm thể, cộng thêm kiếm ý tầng thứ hai của Dịch Kiếm thuật, như vậy ba thành linh khí này sẽ nhanh chóng được bổ sung lại.
Có thể nói, Hóa Ngoại phân thân thuật này đối với Lâm Dịch quả thực rất có trợ giúp, sự đề thăng đối với lực chiến đấu cũng rất rõ ràng.
Vài ngày sau, rốt cục Lâm Dịch đã miễn cưỡng ngưng tụ ra một cái Hóa Ngoại Chi Thân, thuần túy là do linh khí ngưng tụ ra, nhưng nhìn qua rất là sinh động, vô cùng chân thực.
Mộc Tiểu Yêu cũng tấm tắc lấy làm kỳ lạ, hai người quả thực không có sai biệt gì cả, giống như cùng một cái khuôn đúc ra, không sai chút nào.
Nhưng nếu cẩn thận cảm nhận thì lại có thể cảm giác được rất rõ ràng, tu vi của cỗ Hóa Ngoại Chi Thân này rõ ràng không đủ, chỉ có Trúc Cơ sơ kỳ đỉnh phong mà thôi.
Quan trọng hơn là dù sao Hóa Ngoại Chi Thân cũng là do linh lực ngưng tụ ra, không có Bất diệt kiếm thể của Lâm Dịch, càng không có lực huyết mạch sắc bén, mà tự nhiên cũng không thể thi triển ra được Tử Vi tinh thuật.
Nhưng may mà cỗ Hóa Ngoại Chi Thân này, đối với pháp thuật, Nhập vi đạo. Đồng thời có thi triển thần thông cũng không ảnh hưởng một chút nào, dù sao mấy thứ này đều là do Lâm Dịch lĩnh ngộ, Hóa Ngoại Chi Thân thi triển ra cũng không có chút cảm giác khó khăn nào cả.
Lâm Dịch nhìn chằm chằm vào cỗ Hóa Ngoại Chi Thân này, càng nhìn càng thấy thoả mãn.
Cơ hồ là theo bản năng hắn đã suy nghĩ một lần về toàn bộ Hóa sức chiến đấu mà cỗ Ngoại Chi Thân này có thể phát huy ra được.
Trong chiến đấu, có thêm Hóa Ngoại Chi Thân có bảy thành sức chiến đấu của bản thể, như vậy tự nhiên sẽ có sự trợ giúp rất lớn. Vào lúc mấu chốt có thể hi sinh Hóa Ngoại Chi Thân, mà bản thể thì lại chạy trối chết.
Sau nửa canh giờ, trong ánh mắt của Lâm Dịch và Mộc Tiểu Yêu, cỗ Hóa Ngoại Chi Thân này lặng lẽ tán loạn, hóa thành hư vô.
Vẻ mặt của Mộc Tiểu Yêu rất là kinh ngạc, kinh ngạc nói:
- Sao lại như vậy chứ?
Lâm Dịch thở dài một tiếng, hơi có tiếc hận nói:
- Dù sao bí tịch Hóa Ngoại phân thân thuật chỉ có nửa bộ, nửa bộ dưới ghi chép cái gì ta không được biết. Mượn hơn nửa bộ công pháp, Hóa Ngoại Chi Thân lại chỉ có thể duy trì liên tục được nửa canh giờ. Trong thời gian này, nếu như Hóa Ngoại Chi Thân bị hao tổn nghiêm trọng thì linh khí cũng sẽ bị tán loạn.
Mộc Tiểu Yêu trầm ngâm nói:
- Nếu như vậy thì cỗ Hóa Ngoại Chi Thân này lại trở thành gân gà. Nếu như bản thể cũng không thắng được đối thủ, cộng thêm một Hóa Ngoại Chi Thân, chỉ có bảy thành tu vi linh lực thì cũng không tạo ra được bao nhiêu tác dụng.
Lâm Dịch híp hai mắt lại suy nghĩ một chút, nói:
- Chưa hẳn.
Lâm Dịch nắm chắc cục diện chiến đấu, hiểu rõ đối với chiến đấu đã vượt xa người ngoài. Cỗ Hóa Ngoại Chi Thân này cũng không đơn giản như là đột nhiên mọc ra thêm một cánh tay vậy.
Mà trong mấy ngày Lâm Dịch lĩnh ngộ Hóa Ngoại phân thân thuật, có ba người đang bận rộn, vẫn chưa ngừng lại một chút nào cả.
Cách động phủ này chừng mấy dặm, tông chủ Đan Hà phái đã phong trần mệt mỏi chạy tới đây, ánh mắt như điện, nhìn thấy một ngọn núi như ẩn như hiện, trong mắt hắn lóe lên vẻ âm trầm lạnh lẽo.
- Tiểu bối, lần này ta xem ngươi trốn tới nơi nào?
Dưới nền đất của động phủ có một thanh niên lỗ mãng sắc mặt tái nhợt, đang vung vẩy một cái xẻng, không ngừng đào về phía trước. Trong quá trình này, thanh niên này cực kỳ cẩn thận, không ngừng đào về phía trước từng chút một. Đào được một chút hắn sẽ dừng lại cảm nhận một phen.
Nhắc tới cũng rất là kỳ quái, dựa theo đạo lý mà nói, đào núi đá nhất định sẽ phát ra tiếng vang ma sát rất lớn. Thế nhưng cái xẻng nhìn như thông thường này đào vào trên mặt núi đá lại giống như đao cắt đậu hũ vậy, lặng lẽ không có âm thanh. Nếu có người nhìn thấy một màn như vậy, nhất định sẽ trợn mắt há hốc mồm, dùng sự sắc bén của cái xẻng này đã đủ để liệt vào hàng thần binh lợi khí rồi.
Thanh niên này ở không gian âm u ẩm ướt dưới đất lại có thể tới lui tự nhiên, như cá gặp nước vậy, nhìn thân thủ này, dường như cũng không phải là lần đầu tiên làm loại chuyện này.
Mắt thấy sắp đào lên trên được mặt đất, thanh niên này càng cẩn thận hơn nữa, mỗi một lần đào hắn đều nín thở ngưng thần, cẩn thận lắng nghe, sau đó mới động thủ đào tiếp một xẻng nữa
Thanh niên này nhếch miệng cười nói:
- Từ dưới đất chui vào động phủ, quả nhiên là đường tắt tốt nhất để tìm tòi bí mật tầm bảo, có thể tránh rất nhiều trận pháp cấm chế, cũng chỉ có ta đây mới có thể nghĩ ra chủ ý tuyệt diệu như vậy. Khà khà, hy vọng trong động phủ này sẽ có rất nhiều bảo bối, cũng không oan uổng ta tốn vài ngày đào mộ, chuyến này không được tay không mà về nha...
Cùng lúc đó, bên ngoài động phủ Lâm Dịch bố trí rất nhiều tổ hợp đại trận, đang có một đạo sĩ mặt mập ngưng trọng ngồi chồm hổm ở dưới đất nghiên cứu, thỉnh thoảng gãi gãi sờ sờ trên mặt đất, đầu ngón tay điểm lên. Nếu là Lâm Dịch ở đây, nhất định sẽ thất kinh.
Bởi vì rất nhiều tổ hợp đại trận mà hắn tỉ mỉ bố trí đã bị tên tu sĩ có khuôn mặt mập mạp này phá giải toàn bộ, đa số linh thạch trong mắt trận đã vỡ vụn, tán loạn đầy đất. Trong mấy ngày, tên đạo sĩ mặt mập này hầu như đã phá giải hầu hết trận pháp của Lâm Dịch.
Mắt thấy bản thân cách cửa động càng ngày càng gần, tu sĩ mặt mập xoa xoa mồ hôi trên trán, khẽ thở phào nhẹ nhõm, không nhịn được đắc ý cười nói:
- May mắn là gặp phải bần đạo, nếu đổi là người ngoài, quả thực sẽ không phá giải được tổ hợp đại trận này của ngươi. Trước động phủ của tiền bối này bày ra nhiều đại trận huyền diệu khó giải như vậy, chắc chắn bảo bối bên trong cũng không ít nha, lần này lời to rồi, ha ha.
Nếu như hai người bọn họ biết Lâm Dịch đánh bậy đánh bạ đã xông vào từ sớm, không biết sẽ có cảm tưởng như thế nào.
Lâm Dịch hoàn toàn không biết gì cả đối với tình huống bên ngoài, tổ hợp đại trận mà hắn bày ra, hắn vô cùng tự tin, cũng không để lại thần thức để phòng ngừa vạn nhất.
Từ khi Lâm Dịch ngưng tụ ra Hóa Ngoại Chi Thân hắn đã bắt đầu lợi dụng thần thức để điều khiển Hóa Ngoại Chi Thân, thuần thục các loại hành động chiến đấu và đánh ra pháp thuật.
Hóa Hình thuật, ngàn đạo kiếm khí, Nhập vi đạo, bao gồm cả bộ pháp thần bí khi không có tinh thần lực, còn có Niết Bàn sinh tử luân, Hóa Ngoại Chi Thân quả thực chính là Lâm Dịch.
Lại qua một canh giờ.
Sáng sớm, vừa tảng sáng.
Khi ánh nắng ban mai vừa chiếu xuống trên khuôn mặt đầy mồ hôi hột của đạo sĩ mập kia, làm cho hắn có vẻ mặt mày hồng hào, thế nhưng đôi mắt lại giống như kẻ trộm bắn ra ánh sáng, lộ ra vẻ hưng phấn không rõ.
- Vô lượng thiên tôn, rốt cục đã để bần đạo phá giải hết! Ài, đạo của ngươi cao một thước, đáng tiếc đạo của ta cao hai thước, ha ha! Đợi bần đạo đi vào dò xét một chút, nhìn xem có thể đào được vài món bảo bối hay không.
Tên đạo sĩ mập này vui vẻ ra mặt, vui vẻ đi vào động phủ.
Trong động phủ là một mảnh đen kịt, nhưng trong mắt của đạo sĩ mập kia lộ ra thần quang, có thể thấy rõ ràng cảnh tượng trong hơn trăm thước, chỉ thấy có một cái thông đạo thật dài đang ở phía trước mắt, không biết đi tới nơi nào.
- Xem ra cứ đi theo lối đi này sẽ chính là nơi mà tiền nhân táng thân.
Đạo sĩ mập kia thấp giọng tự nói.
Tên đạo sĩ mập kia đang muốn cất bước đi về phía trước thì đột nhiên trong lòng khẽ động, báo động chợt lóe lên, nhìn không chớp mắt chằm chằm vào mặt đất trước mặt cách đó không xa im lặng không nói gì, trong mắt lóe lên một tia cổ quái.
Ở phía dưới động phủ, thanh niên lỗ mãng mắt thấy động phủ đang ở trước mắt, trong mắt hắn hiện lên vẻ mừng rỡ, cái xẻng vung lên, trực tiếp đâm lên mặt đất, chui lên trên.
Thanh niên lỗ mãng run lên, rũ bùn đất ở trên người, lại nhẹ thở phào nhẹ nhõm một hơi, lên tiếng cười gian.
- Ngươi là ai?
Đột nhiên một đạo thanh âm lạnh như băng vang lên, dọa cho thanh niên lỗ mãng run run một cái, hắn hít một hơi khí lạnh, theo tiếng gọi nhìn lại, kinh hô một tiếng:
- Là ai?
Đạo sĩ mập nhìn dáng vẻ ngây ngốc của thanh niên lỗ mãng này, trong lòng không khỏi tức giận, thầm mắng:
- Con mẹ nó, bần đạo tốn nhiều thời gian thiên tân vạn khổ như vậy mới phá giải được đại trận bên ngoài động phủ, không nghĩ tới tiểu tử ngươi lại đột nhiên xông ra, điều này bảo sao bần đạo có thể chịu nổi được chứ?
Thanh niên lỗ mãng nhìn thấy dáng vẻ của đạo sĩ mập mạp, thần thức hơi đảo qua, trong lòng thất kinh:
- Đạo sĩ kia từ trong đi ra ngoài, lại có tu vi Kim Đan sơ kỳ, chẳng lẽ là chủ nhân của động phủ này, chẳng lẽ còn không chết hay sao?
Hắn lại ngẫm nghĩ một chút:
- Không đúng nha, rõ ràng ta đây đã cảm nhận được trong động phủ có tử khí nồng nặc, làm sao lại sai được chứ? Hẳn là chủ nhân của động phủ này đã chết từ lâu rồi mới đúng. Lẽ nào đạo sĩ này là đồ đệ của chủ nhân động phủ, ở đây trấn thủ động phủ cơ chứ?
Nghĩ đến đây, trong mắt thanh niên lỗ mãng lóe lên một tia đề phòng, cười ngây ngô nói:
- Bái kiến tiền bối, ta đây cảm nhận được nơi này có tử khí dày đặc, trong lòng hiếu kỳ cho nên mới tới tìm kiếm một phen, ta chưa từng nghĩ nơi này lại còn có người sống cho nên mới lỗ mãng làm vậy. Không biết tiền bối xưng hô như thế nào đây?
Trong đạo sĩ mập lòng tức giận, không khỏi hừ lạnh một tiếng, nói:
- Bần đạo ở trên Hồng Hoang đại lục có đại danh đỉnh đỉnh, nói ra sợ hù chết ngươi! Nơi đây là bần đạo tới trước, tu sĩ Trúc Cơ viên mãn như ngươi cũng đừng mong chia một chén canh, mau thối lui, bằng không đừng trách thủ đoạn của bần đạo độc ác!
Thanh niên lỗ mãng vừa nghe thấy, trong lòng cũng rất là phiền muộn, nghĩ ngợi nói:
- Ta đây đào chừng mấy ngày mộ phần, không ngờ lại bị mập mạp này đuổi ra ngoài, quá thực quá đáng giận. Nhưng tình thế bức người, tu vi không cao bằng người ta, ta đây không thể mạo hiểm được, giữ mạng quan trọng hơn nha.
Nghĩ đến đây, thanh niên lỗ mãng cười theo nói:
- Vâng, đa tạ ân tha mạng của tiền bối, ta đây sẽ lập tức đi.
Vẻ mặt của đạo sĩ mập mạp âm trầm như nước, gật đầu, lúc nhìn thoáng qua thanh niên lỗ mãng kia thì đột nhiên phát hiện ra cái xẻng trên tay của người sau, đồng tử hắn co rút lại, quát khẽ:
- Đợi một chút!
Thanh niên lỗ mãng lui về phía sau môt bước, đề phòng nhìn về phía đạo sĩ mập, trầm giọng nói:
- Tiền bối định đổi ý sao?
Chân mày của đạo sĩ mập nhíu lại, ánh mắt có chút sâu kín nhìn chằm chằm vào thanh niên lỗ mãng, nói:
- Nếu như bần đạo không nhìn lầm, trên tay ngươi chắc là U Minh Sạn, ngươi là truyền nhân của Minh Giáo đời này sao?
Thanh niên lỗ mãng gãi đầu một cái rồi nói:
- Không sai, tiền bối có gì chỉ giáo?
Hai mắt của đạo sĩ kia chấn động, dường như đang nghĩ tới chuyện gì đó, trong mắt lóe lên vẻ mừng rỡ, nói:
- Như vậy đi, bần đạo cũng rất có hảo cảm đối với Minh Giáo, nếu như ngươi đã là truyền nhân của Minh Giáo đời này, chúng ta sẽ cùng vào bên trong động phủ này tầm bảo.
Thái độ của đạo sĩ mập mạp rất khác thường mời thanh niên lỗ mãng đi cùng, người sau nghe qua có chút mơ hồ, dưới chân lại không nhúc nhích mảy may, trong ánh mắt hiện lên vẻ hoài nghi.
- Bần đạo ở trên Hồng Hoang đại lục nổi danh tâm địa thiện lương, hào sảng trượng nghĩa, cũng không giết hậu bối một cách oan uổng. Ngươi có thể đến được chỗ này cũng đã chứng minh ngươi có chút cơ duyên, nếu như ta đuổi ngươi ra ngoài, quả thực rất không thích hợp, đến đây, đến đây, đạo hữu cùng đi vào với bần đạo.
Đạo sĩ mập nói xong lại híp mắt cười đi tới kéo tay của thanh niên lỗ mãng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.