Nghe thấy một tiếng ngốc tử, tim của Lâm Dịch lập tức nhảy lên rất mạnh mẽ, thiếu chút nữa đã đáp lại, nghĩ Tiểu Yêu Tinh đã khám phá ra thân phận của hắn.
Nhưng hắn lại vừa nghĩ:
- Hôm nay không chỉ dung mạo biến đổi mà trong thời gian hơn một năm này, khí chất và thân thể của ta cũng đã thay đổi rất nhiều, sao Tiểu Yêu Tinh lại nhận ra ta được chứ?
Cho dù trong lòng nghĩ như vậy, thế nhưng Lâm Dịch vẫn không dám quay đầu lại, hắn chỉ hơi nghiêng người, trầm giọng nói:
- Cô nương đang gọi ta sao?
Mộc Tiểu Yêu biến sắc, cắn bờ môi anh đào, dùng vẻ mặt phức tạp nhìn bóng lưng của Lâm Dịch, trong lòng ủy khuất, nghĩ ngợi nói:
- Ngốc tử, vì sao ngươi lại giả vờ không biết ta? Vì sao? Một năm qua ta chưa bao giờ ngừng tìm kiếm ngươi, ta từng mơ thấy vô số lần tình cảnh chúng ta gặp lại, thế nhưng không có hình ảnh nào giống như lúc này, giống như người lạ, gặp lại nhưng lại không quen biết.
- Hắn cũng để ý tới ta như vừa nãy, thấy ta bị bắt nạt là ra tay, rõ ràng cho thấy hắn đã phẫn nộ tới cực điểm, ngốc tử không thay đổi. Nói vậy hắn có nỗi khổ tâm gì đó, một năm này, rốt cuộc trên người ngốc tử đã xảy ra chuyện gì? Chuyện gì đã làm cho hắn không chịu tỏ vẻ quen biết ta cơ chứ?
Mộc Tiểu Yêu tinh minh khôn khéo, lập tức khám phá ra hành động vụng về của Lâm Dịch, nhưng mà nàng tuyệt đối khó có thể nghĩ được nguyên nhân khiến cho Lâm Dịch ra vẻ không quen biết nàng.
Mộc Tiểu Yêu hừ nhẹ một tiếng, trong mắt có chút u oán, bờ môi đỏ hồng chu lại, tức giận nghĩ ngợi nói:
- Hay cho tên ngốc tử nhà ngươi, bản cô nương sẽ diễn trò theo ngươi, ta cũng muốn nhìn xem ngươi có thể giả vờ cho khi nào?
Mộc Tiểu Yêu miên man suy nghĩ, dần dần bình phục lại tâm tình, hốt hoảng lau lau nước mắt, khịt khịt mũi nói:
- Dĩ nhiên không phải là gọi ngươi rồi, ta có một bằng hữu tên là Lâm Dịch, là ngốc tử của ta, ngươi có biết hắn không?
- Ta, ta không biết.
Lâm Dịch tâm loạn như ma, kiên trì trả lời một câu.
Mộc Tiểu Yêu đi tới bên người Lâm Dịch, liếc hắn một cái, cúi đầu nói:
- Cái gì ngươi cũng không biết, tuy rằng ngốc tử nhà ta nhìn qua ngốc nghếch, thế nhưng không biết còn tốt hơn ngươi bao nhiêu lần.
Lhững lời này của Mộc Tiểu Yêu bình thản giản dị, lại lộ ra một cỗ tình nghĩa dày đặc, Lâm Dịch cảm thấy mũi đau xót, vội vã thở sâu, cắn chặt hàm răng, không để cho nước mắt của mình chảy ra.
Mộc Tiểu Yêu suy nghĩ một chút, ôn nhu nói:
- Như vậy đi, ta thấy ngươi cũng không giống như là ác nhân, ta cho phép ngươi đi theo ta.
Trong lòng Lâm Dịch xuất hiện đủ loại cảm xúc, trong lúc nhất thời cũng không có chú ý tới ngữ khí của Mộc Tiểu Yêu đã biến hóa, nói chuyện đã tùy ý hơn trước.
Mộc Tiểu Yêu nói:
- Ngươi đi thu túi trữ vật của bọn chúng đi, chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi này một chút, bùa chú mà người ngươi giết cuối cùng là thứ hiếp thấy, bùa chú vỡ vụn, có lẽ trưởng bối tông môn bọn họ sẽ có cảm ứng, nói không chừng đã bắt đầu chạy tới bên này rồi.
- Được, được.
Lâm Dịch gật đầu, đi nhặt túi trữ vật của đám người kia lên.
Lâm Dịch đi tới trước mặt Mộc Tiểu Yêu, đưa túi trữ vật trong tay tới, thấp giọng nói:
- Cô nương, mấy thứ này ta không cần, không bằng ngươi cầm đi.
Mộc Tiểu Yêu ghét bỏ nhìn thoáng qua, bĩu môi, mỉm cười nói:
- Ta không cần đồ đạc của đám xú tu sĩ này, ngươi giữ đi, hừ.
Nói xong, nàng quay đầu đi về phía trước.
Lâm Dịch cười khổ một tiếng, cũng không nhìn những thứ bên trong túi trữ vật mà trực tiếp một nhét vào trong túi trữ vật của mình, sau đó nhanh chóng chạy theo.
Mộc Tiểu Yêu nhận thấy Lâm Dịch đang đi theo sau mình, trong mắt lóe lên vẻ vui sướng, nghiêng đầu hỏi:
- Này, ta còn chưa có hỏi tên ngươi là gì, ta là Mộc Tiểu Yêu, ngươi cứ gọi ta là Tiểu Yêu là được.
Lâm Dịch sửng sốt, bừng tỉnh nhớ lại cảnh tượng lúc đầu hai người lần đầu gặp mặt ở trong Thần ma chi địa, người trước mắt hắn lúc này cũng nói lời như vậy.
Kinh ngạc nhìn Mộc Tiểu Yêu, trước mắt của Lâm Dịch trở nên không rõ, sản sinh ra một loại ảo giác, giống như đã về tới lúc hai người vừa mới gặp mặt lần đầu.
- Này, ngươi ngốc hay là hồ đồ vậy, ta đang hỏi ngươi đó?
Mộc Tiểu Yêu dịu dàng nói.
- A...
Lâm Dịch phục hồi tinh thần lại, lúng túng cười cười, nói:
- Ta là Mộc Thanh.
Hai con mắt của Mộc Tiểu Yêu đột nhiên nổi lên một tia sáng kỳ dị, cúi đầu nghĩ ngợi nói:
- Mộc Thanh, Mộc Thanh, trong tên của hắn cũng mang theo một chữ mộc, hắn đặt tên này, hóa ra trong lòng vẫn nhớ tới ta. Hắn không chịu tỏ vẻ biết ta, chắc là có nỗi khổ gì đó. Hừ, để ta xem ngươi còn giả vờ được bao lâu.
Cái tên Mộc Thanh này trên thực tế là do Vũ Tình đặt, nếu Lâm Dịch biết ý nghĩ của Tiểu Yêu Tinh, không biết trong lòng của hắn sẽ có bao nhiêu hổ thẹn và khó chịu.
Nghĩ đến đây, trong mắt của Mộc Tiểu Yêu lóe lên vẻ trêu tức, như cười như không nhìn Lâm Dịch, nói:
- Vì sao ngươi lại có cái tên này?
Lâm Dịch nói quanh co:
- Ta, ta, ta đặt lung tung mà thôi.
- Hà hà, thú vị thú vị, hóa ra tên của ngươi là ngươi đặt, không phải là phụ mẫu ngươi đặt.
Mộc Tiểu Yêu vỗ tay cười nói.
Trong mắt của Mộc Tiểu Yêu lóe lên tiếu ý dịu dàng, đáng tiếc cái khăn che mặt kia đã che khuôn mặt kinh diễm của nàng.
Lâm Dịch thấy nàng hài lòng cười, chẳng biết tại sao trong lòng hắn cũng rất là vui vẻ.
Lâm Dịch nói:
- Ta không có phụ mẫu, cái tên này là ta đặt.
Những lời này là lời nói thật, Lâm Dịch nói mặt không đỏ tim không đập mạnh.
Mộc Tiểu Yêu thấy Lâm Dịch không chịu thừa nhận, âm thầm thở dài một tiếng, cũng không truy hỏi nữa, hai người đi không có mục đích về phía trước, thế nhưng mỗi người lại ôm tâm tư khác thường.
Hai người Lâm Dịch hồn nhiên chưa phát giác ra nguy hiểm đã từ từ tới gần, cách xa hơn một năm, lần nữa gặp lại, gặp lại cũng ra vẻ không quen biết nhau. Giờ này khắc này, hai người đều đặt tâm tư ở trên người của đối phương, đâu còn cân nhắc tới nguy hiểm gì được nữa chứ?
Cũng không biết đi được bao lâu, Lâm Dịch đã dần dần bình phục lại tâm tình, không nhịn được lên tiếng hỏi:
- Ngốc tử mà Mộc cô nương nói tới vừa rồi là ai, là bằng hữu tốt của ngươi sao?
Mộc Tiểu Yêu liếc mắt nhìn Lâm Dịch, nghĩ ngợi nói:
- Không phải là ngươi sao?
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, thế nhưng ngoài miệng lại đáp:
- Hắn à, chính là một tên ngốc tử, ngốc tới hồ hồ, cái gì cũng không hiểu.
- Như vậy sao?
Trong mắt Lâm Dịch hiện lên vẻ buồn bã, hơi có vẻ thất lạc, nhưng vẫn hỏi tiếp:
- Nhưng ta thấy dường như Mộc cô nương rất để ý tới hắn nha?
Mộc Tiểu Yêu dừng bước lại, đôi mắt như đưa tình nhìn hai mắt của Lâm Dịch, ôn nhu nói:
- Đương nhiên là để ý rồi, bởi vì... trên thế gian này ai cũng kém hơn hắn, không có người nào đối với ta tốt như hắn. Tuy rằng nhìn qua hắn rất ngơ ngác, nhưng mà ta lại thích ở cùng với hắn. Khi ở cùng với hắn, ta có cảm giác vui vẻ như chưa từng có.
Lâm Dịch không chịu nổi đôi mắt nhu tình như nước của Mộc Tiểu Yêu, hắn vội vã nghiêng đầu, đi về phía trước, thấp giọng nói:
- Nếu như ngốc tử kia nghe thấy lời nói này của ngươi, nhất định trong lòng sẽ rất là vui vẻ.
Mộc Tiểu Yêu thấy Lâm Dịch né tránh ánh mắt của mình, trong lòng không khỏi tức giận, hừ nhẹ một tiếng, dậm chân, bước nhanh theo sau, dịu dàng nói:
- Này, con mọt sách, ngươi có muốn nghe chuyện của ta và ngốc tử hay không?
- Được.
Lâm Dịch cười nói.
Mộc Tiểu Yêu lại nói tới chuyện từ lúc nàng và Lâm Dịch lần đầu gặp mặt ở trong Thần ma chi địa, mãi đến khi Lâm Dịch liều mình ngăn cản cứu nàng khỏi Ma chỉ thì mới dừng lại.
Thanh âm của nàng vốn đã thanh thúy dễ nghe, cho dù Lâm Dịch đã sớm biết chuyện xảy ra, thế nhưng lúc này nghe Tiểu Yêu Tinh liên tục nói, trong lòng vẫn không cảm thấy một chút chán ghét nào cả.
Nói tới lúc Lâm Dịch bị Ma chỉ cuốn đi, Mộc Tiểu Yêu đột nhiên dừng lại.
Lâm Dịch không nhịn được hỏi:
- Sau đó ngươi thế nào?
Đây mới là chuyện mà Lâm Dịch chân chính muốn biết, hắn muốn biết trong một năm này, Tiểu Yêu Tinh có sống tốt không, có vui vẻ hay không.
Mộc Tiểu Yêu im lặng một lúc lâu, chậm rãi nói:
- Lúc đó ta mất hết can đảm, vốn định tự tử vì ngốc tử.
Lâm Dịch không nhịn được kinh hô một tiếng, cho dù thấy hôm nay Tiểu Yêu Tinh đang đứng ở trước mắt mình, nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy khẩn trương một hồi.
Mộc Tiểu Yêu tiếp tục nói:
- Chỉ là sau đó ca ca lại nói cho ta biết, có thể ngốc tử còn chưa có chết, trong lòng ta lại dấy lên hy vọng. Sau đó ta may mắn chạy ra khỏi Thần ma chi địa, ta liều mạng đi tìm ngốc tử, liều mạng tìm. Hầu như đã đi khắp toàn bộ Trung Châu, thế nhưng lại không nghe được một chút tin tức nào về hắn nữa.
Mặc dù Mộc Tiểu Yêu nói rất nhẹ nhàng, thế nhưng Lâm Dịch có thể tưởng tượng ra được nàng đã đi khắp thâm sơn cùng cốc, Hồng Hoang đại địa lại chỉ vì muốn nhận được tin tức mình còn sống. Không biết trong khoảng thời gian này nàng đã chịu bao nhiêu khổ. Lâm Dịch lo lắng đau đớn, trong lòng lại có thêm một tia hổ thẹn.
- Sau đó ta tìm quá mệt mỏi, thân thể mệt mỏi, lòng cũng mệt mỏi. Nhưng mà ta chưa bao giờ nghĩ tới việc buông tha, chỉ cần biết được một chút tin tức của hắn cũng tốt. Cũng không lâu sau, ta nghe nói tới trận chiến ở Tiềm Long sơn, trong lòng ta vô cùng vui mừng, ta biết ngốc tử còn sống. Nhưng mà cũng không lâu sau ta đã nghe nói hắn bị Nguyên Anh đại tu sĩ làm cho bị thương nặng, trốn vào Tịch Tĩnh cốc, sống chết không rõ.
Mộc Tiểu Yêu thở dài nói:
- Sau đó ta lại đến Bắc Vực, đi vào trong Tịch Tĩnh cốc tìm một phen, quả thực không xông vào được, lại suýt nữa bị Ma tộc ở bên trong thôn phệ, may mắn có linh khí bảo mệnh trong tộc, làm cho ta may mắn trốn thoát. Sau đó ta lại đi qua Dịch Kiếm tông, hỏi mọi người, không có ai biết tung tích của ngốc tử, nhưng mà cũng không có nhận được tin tức hắn chết. Cho nên chỉ cần hắn còn chưa chết thì ta cũng không muốn buông tha việc tìm kiếm hắn.
- Còn nữa, một năm qua ta không có thời gian tu luyện, đến bây giờ vẫn chỉ là Trúc Cơ viên mãn, bằng không dựa vào thiên phú của ta, đã sớm bước vào kim đan đại đạo rồi.
Lâm Dịch nào biết đâu rằng trong vòng một năm này rốt cuộc Tiểu Yêu Tinh đã vì hắn mà chịu nhiều đau khổ như vậy.
Nghĩ đến đây, Lâm Dịch càng cảm thấy thẹn với Tiểu Yêu Tinh hơn, do dự một chút, thấp giọng nói:
- Có lẽ hắn đã chết, ngươi... Ngươi sau này đừng tìm hắn nữa.
Nói xong câu đó, tim của Lâm Dịch như đang nhỏ máu, vô cùng đau đớn, giống như có ngàn vạn cái kim đang chọc vào trong tim hắn.
Thân thể mềm mại của Mộc Tiểu Yêu run lên, dùng ánh mắt khó có thể tin nhìn Lâm Dịch, vành mắt đỏ bừng, lã chã như khóc.
- Hắn nói những lời này là dự định từ nay về sau sẽ làm như không biết ta thật sao? Ngốc tử à ngốc tử, sao ngươi lại tàn nhẫn quyết tâm như vậy chứ?
Nghĩ đến đây, trong lòng Mộc Tiểu Yêu đau khổ, như có vô số ủy khuất không có chỗ để nói vậy.
Lâm Dịch cúi thấp đầu, không dám nhìn vào hai mắt của Tiểu Yêu Tinh.
Mộc Tiểu Yêu đột nhiên lớn tiếng nói:
- Ngươi nói bậy, ngốc tử không chết! Làm sao hắn lại chết được chứ? Ngươi nói bậy!
Nói xong, Mộc Tiểu Yêu giống như nổi điên, không ngừng đấm đá Lâm Dịch, không khống chế được tâm tình của mình.
Lâm Dịch có dũng khí đối mặt với Công Tôn Hoàng tộc, có dũng khí đi Hiệp Đạo có muôn vàn nguy hiểm, nhưng không có dũng khí để đối mặt với phần chân tình của Mộc Tiểu Yêu đối với hắn.
Lâm Dịch không hiểu tình cảm, hắn chỉ biết là, hắn có lỗi với Tiểu Yêu Tinh, không muốn để cho nàng lo lắng vì mình, không muốn để cho nàng bị khổ vì mình.
Trong lòng Lâm Dịch sợ hãi, sợ Mộc Tiểu Yêu biết chuyện giữa hắn và Vũ Tình mà bị thương tổn.
Đáng tiếc hắn không có ý thức được câu nói vừa rồi lại mang tới cho Tiểu Yêu Tinh thương tổn lớn hơn nữa.
Đúng vào lúc này, một đạo thanh âm âm trầm lạnh như băng đột nhiên vang lên.
- Hay cho một đôi uyên ương đồng mệnh liếc mắt đưa tình, đã chết đến nơi rồi mà còn không tự biết!
Lâm Dịch biến sắc, tóc gáy cả người dựng lên, da đầu phát lạnh, cảm giác nguy cơ chưa bao giờ có đột nhiên hàng lâm.
Lâm Dịch theo bản năng đưa tay kéo Mộc Tiểu Yêu qua bên người, lại trực tiếp ngăn ở trước người của nàng, tiếp đó nhìn về phía phát ra thanh âm.