Lúc này chiến cuộc ở giữa Luyện Tâm điện đã bạo phát, tầng tầng lớp lớp tu sĩ vây Hải Tinh và mười mấy tu sĩ ở bên trong lại, vây chật như nêm cối. Cũng may tu sĩ ở bên trong đã bố trí thành trận hình vòng tròn, đối mặt với công kích từ bốn phương tám hướng mà đến, tạm thời có thể ứng phó được.
Chỉ một thoáng, bên trong Luyện Tâm điện đã có linh khí đánh loạn, từng đạo thần quang bắn ra bốn phía, các loại pháp thuật ùn ùn đánh ra.
- Phanh! Phanh! Phanh!
Tiếng va chạm vang lên liên tục bên tai không dứt, xen lẫn đó là từng tiếng rống giận.
Nhân số của tu sĩ bên trong quá ít, hầu như mỗi một tu sĩ đều phải đối mặt với vài món linh khí hoặc là pháp thuật, lúc này cũng chân chính phân biệt ra được năng lực cao thấp của những tu sĩ này ra sao.
Một tu sĩ bên người Hải Tinh vừa mới giao thủ cùng tu sĩ phe phái Đông Phương thì cả người đã chấn động, như bị sét đánh, miệng ra máu tươi, bay ra khỏi trận hình vòng trong. Trong chớp mắt đã bị truyền ra khỏi Luyện Tâm điện.
Cơ hồ là trong nháy mắt ngay khi song phương va chạm, mười mấy tu sĩ bên trong đã bị đánh ra gần một nửa. tu sĩ phe phái Đông Phương quá nhiều, cho dù thực lực không đều, thế nhưng chỉ cần mỗi người đánh ra một đạo pháp thuật, một kiện linh khí, như vậy đã đủ để làm cho tu sĩ bên trong ăn không tiêu.
Mà trận hình vòng tròn thiếu đi gần một nửa tu sĩ, trong nháy mắt đã lộ ra khe hở, Mã Quyền lớn tiếng nói:
- Mọi người thu gọn trận hình lại, bổ sung chỗ trống!
Trận hình vòng tròn vốn do hơn mười người tạo thành một lát sau đã rút gọn đi một nửa, tu sĩ bên trong liên tục thu nạp trận hình vòng tròn, trận hình vòng tròn càng ngày càng nhỏ, nhưng lại ngày càng trở nên ngưng thực vững chắc. Dù sao có thể chống được đợt công kích thứ nhất của mấy trăm tên tu sĩ cũng đều là tu sĩ có chút bản lĩnh.
Mà cũng có một chút tu sĩ của phe phái Đông Phương trong đợt công kích thứ nhất bị bắn ra ngoài Luyện Tâm điện, đại đa số trong đó đều là người bị Hải Tinh và Vương Kỳ đánh bại.
Lưu Diệp vẫn chưa tiến lên, chỉ đừng ở trong đám tu sĩ chỉ huy, hai mắt hắn liếc nhìn Hải Tinh cười nhạt không thôi, lại nháy mắt cho vài tên tu sĩ ở bên cạnh.
Mấy tên tu sĩ kia đều có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, sau khi được ra lệnh, bọn hắn trực tiếp tập trung toàn bộ lực chú ý lên trên người của Hải Tinh. Từng đạo linh khí tuột tay đánh ra, linh khí có cấp bậc thấp nhất cũng là Địa Giai.
Đối mặt với vài đạo linh khí lóe lên thần quang đang xông tới, ý chí chiến đấu của Hải Tinh dâng cao, không bị rối loạn. Ngược lại còn hét lớn một tiếng, hai tay bấm pháp quyết, hai đầu Thần Long uy phong lẫm liệt trong nháy mắt đã được biến hóa xuất ra, bắn về phía trước.
Toàn thân Thần Long trắng như tuyết, đằng đằng sát khí đụng vào vài đạo linh khí kia.
- Phanh! Phanh! Phanh!
Mấy tiếng nổ vang vọng, Thần Long tán loạn, mà vài đạo linh khí kia trong nháy mắt đã bay ra ngoài, ánh sáng tiêu tán, hiển nhiên trong khoảng thời gian không thể sử dụng lại được nữa.
Tâm thần của vài tu sĩ Trúc Cơ ra tay với Hải Tinh tương liên với linh khí, cũng bị thương nặng, ầm ầm ngã vào trong đám người, trong chớp mắt đã bị bắn ra bên ngoài Luyện Tâm điện.
Vài tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ đồng thời vây công Hải Tinh, lại bị một chiêu của Hải Tinh đánh tan! Hơn nữa còn là pháp thuật cấp nhập môn như Hóa Hình thuật!
Tình hình như vậy cũng xảy ra ở trên người tu sĩ giao thủ với Vương Kỳ, tu sĩ giao thủ với hắn trực tiếp bị kiếm khí do Vương Kỳ huyễn hóa ra đánh cho bị thua.
Loại công kích này không uy hiếp được Hải Tinh và Vương Kỳ, trong một năm ở động phủ, bọn họ phải chống đỡ công kích của Lâm Dịch, so với loại này còn khó để phòng ngự hơn nữa, khó có thể chống lại hơn nữa.
Như vậy đám tu sĩ vây công có hơi dừng lại một chút, hai mắt của Lưu Diệp híp lại, cao giọng nói:
- Mọi người cùng nhau tiến lên, một người một kiện linh khí, một người một đạo pháp thuật, cho dù là tu sĩ Trúc Cơ đại thành tới cũng không làm nên được chuyện gì!
Các tu sĩ ào ào tán đồng, công kích lần nữa trở nên chặt chẽ vô cùng, linh khí pháp thuật phô thiên cái địa đánh về phía đám tu sĩ đang ở giữa.
Đám người Hải Tinh thấy thế cục đột ngột biến đổi, trải qua va chạm, lại có vài tu sĩ bị thua mà bị đẩy ra ngoài.
Đám tu sĩ còn lại chỉ có hai mươi mấy người, bọn họ càng đoàn kết chặt chẽ lại, tụ tập lại cùng nhau, dùng hết toàn lực kiên trì, trong mắt mỗi người cũng không có một tia lùi bước nào cả. Đã đến trình độ này, chuyện duy nhất có thể làm được cũng chỉ có kiên trì mà thôi!
Hải Tinh nhìn các sư huynh đệ sóng vai chiến đấu bên người bị hạ từng người một, trong mắt dần dần hiện lên vẻ bi phẫn, khí tức trên người dần dần trở nên vô cùng cuồng bạo, từ từ thể hiện ra sự bá đạo cương liệt của long khí.
Hải Tinh ngửa mặt lên trời huýt sáo dài, đám tu sĩ kia nghe vào trong tai lại giống như một tiếng long ngâm, đinh tai nhức óc.
Sau đó sau lưng của Hải Tinh hơi hở ra, giống như một cái cột sống của Thần Long vậy, đầu rồng dâng lên, toàn thân đột nhiên có mười đầu Thần Long màu trắng đằng đằng sát khí bắn ra.
Thần Long thoáng hiện, mang theo một cỗ khí lãng uy mãnh nóng rực, không khí như cũng bị thân thể của Thần Long xé rách, đụng vào trong đám tu sĩ phe phái Đông Phương đang ở trước mặt.
Trong lúc nhất thời, có một mảnh các tu sĩ vây công Hải Tinh bắn ra bên ngoài, Thần Long lướt qua đâu không ngờ ở đó lại xuất hiện từng khu vực trống rỗng.
Khóe mắt Lưu Diệp giật giật, hít sâu một hơi, hét lớn:
- Mọi người cùng nhau công kích, bọn họ sắp không chịu nổi nữa rồi. Loại chiêu thức này bọn họ tuyệt đối không thể đánh ra được quá nhiều. Chỉ có giết chết bọn họ thì chúng ta mới có cơ hội, bằng không dựa vào sức chiến đấu của hai người này, chúng ta một đối một với bọn họ sẽ tuyệt không có phần thắng!
Dường như bị lời nói của Lưu Diệp lây nhiễm, khí thế của các tu sĩ vây công càng tăng thêm, hợp lực oanh kích về phía trước, mười đầu Thần Long trong chớp mắt đã bị đánh thành từng mảnh nhỏ, linh khí tán loạn ở trên không trung.
Mà một chiêu này đã tiêu hao không ít tâm thần của Hải Tinh, sắc mặt của hắn hơi có chút tái nhợt. Hóa Hình thuật vốn không tiêu hao quá nhiều linh khí, nhưng nếu nắm trong tay biến hóa nhiều hơn thì lại vô cùng tiêu hao thần thức và tinh lực.
May mà Hải Tinh tu luyện Tử Vi tinh thuật, thể chất không giống người thường, Thần Long chi tâm kịch liệt nhảy lên, mỗi khi nhảy lên một lần sẽ có một lượng lớn kiếm khí long huyết trào ra, cả người nhìn qua rất phóng đãng và khí phách.
Nhưng quả thực tu sĩ của phe phái Đông Phương quá nhiều, một đấu với một không ai có thể đánh lại được Hải Tinh, nhưng bọn hắn chỉ cần phân ra mười tu sĩ ứng phó với một đầu Thần Long, như vậy cũng đã đủ để ổn định thế cục rồi.
Hải Tinh và Vương Kỳ dùng hết toàn lực thả ra uy lực biến hóa, mỗi một lần bạo phát đều có mười đầu Thần Long thoáng hiện, mười đạo kiếm khí xuyên qua, Thần Long xé trời, kiếm khí ngang dọc, thế nhưng cũng chỉ có thể thu hút được tinh lực của hơn ba trăm tu sĩ mà thôi.
Hai người Hải Tinh và Vương Kỳ hầu như đã đỡ một nửa sức chiến đấu của các tu sĩ vây công, nhưng tình thế vẫn rất nghiêm trọng, chiến cuộc không có chút nào lạc quan cả.
Bên phe phái Đông Phương còn lại gần ba trăm tên tu sĩ, bọn họ không chút nương tay đánh thẳng vào trận hình vòng tròn, cũng không phải tất cả tu sĩ đều có loại năng lực như là Hải Tinh và Vương Kỳ, có thể lấy một địch trăm.
- Phốc!
Một tu sĩ bên cạnh Hải Tinh không chống cự nổi áp lực, bị một đạo linh quang bắn trúng ngực, sau khi ánh sáng của đại trận thoáng hiện đã bị đánh bay ra ngoài.
Trận hình vòng tròn lần nữa rút nhỏ đi một chút.
Tu sĩ này rơi ra bên ngoài Luyện Tâm điện, sắc mặt tái nhợt, thế nhưng hai mắt lại rất tức giận nhìn chằm chằm vào Luyện Tâm điện, đấm đá vào mặt đất, phát ra một tiếng rống giận không cam lòng:
- Đám người các ngươi chờ đó cho ta, sang năm ta sẽ trở lại!
Ánh sáng của đại trận bên trong Luyện Tâm điện lóe lên. Các tu sĩ ở phía ngoài mắt không chớp nhìn chằm chằm vào bên trong, cho dù chỉ có thể nhìn thấy được vô số bóng người hỗn loạn phập phù, thế nhưng trong lòng rất nhiều người đều hiểu rõ đối với tình huống ở bên trong.
Lại có một chút tu sĩ từ bên trong bị đánh ra ngoài nói chuyện, mấy người Quách trưởng lão cũng đã có một chút hình dung đại khái về thế cục ở bên trong.
Minh Không tức giận nói:
- Không ngờ đám người Lưu Diệp kia lại trắng trợn bắt nạt đám người Hải Tinh như vậy, tông môn không quản hay sao?
Mặc dù lời này nàng không chỉ mặt gọi tên, thế nhưng là nói cho Quách trưởng lão nghe thấy.
Quách trưởng lão cười khổ một tiếng, không tranh luận với nàng, địa vị của Minh Không ở trong tông môn có chút đặc thù, chỉ có rất ít người biết rõ lai lịch của nàng, Quách trưởng lão vừa vặn là một người trong số đó.
Tô Thất Thất thản nhiên nói:
- Mỗi lần khảo hạch nội môn tông chủ đều không xuất hiện, nhưng mà ta đoán, nhất định tông chủ đang ở nơi nào đó nhìn về nơi này. Đối với tình huống bên trong Luyện Tâm điện, tông chủ còn hiểu hơn so với chúng ta. Nhưng tông phủ lại coi như không thấy chuyện này, nhất định là có lý do của tông chủ.
- Có thể có gì lý do gì chứ? Có năng lực thì một đấu một, đừng đùa giỡn chút thủ đoạn nhỏ. Dùng một nghìn đệ tử ngoại môn vây công mười mấy tu sĩ, bọn họ cũng thật là không biết xấu hổ xuất thủ nha.
Minh Không hận đến mức cắn răng, trong đôi mắt to trong veo như nước hiện lên vẻ không cam lòng.
Tô Thất Thất nhẹ giọng nói:
- Đừng có gấp, Mộc Thanh còn chưa xuất thủ đó.
- Tỷ tỷ, tỷ đừng nói tới người này nữa, tỷ càng nhắc tới thì muội càng giận. Tỷ nói hắn rõ ràng có chút bản lĩnh, thế nhưng vẫn ở một bên khoanh tay đứng nhìn, đây là đạo lý gì chứ. Đám người Hải Tinh đã bị bắt nạt thành như vậy, người làm sư phụ như hắn sao lại có thể khoanh tay đứng nhìn như vậy được chứ?
Tô Thất Thất khẽ cười một tiếng, nói:
- Tại sao Minh Không ngươi lại có thành kiến lớn như vậy đối với hắn cơ chứ, lần trước không phải ngươi đã nói là hiểu lầm hắn sao? Mộc Thanh hắn không ra tay, nhất định là có nguyên nhân của hắn. Lại nói Mông Dã vẫn đang đứng chung một chỗ với hắn, cũng không có xuất thủ, nếu như Mông Dã xuất thủ, có lẽ đám người Hải Tinh đã không đỡ được từ lâu.
Minh Không hừ lạnh một tiếng, nói:
- Lần trước muội thừa nhận hiểu lầm hắn, nhưng lần này thì khác, lần này là khảo hạch nội môn, nếu như bị thua thì cũng chỉ có thể đợi tới sang năm. Hắn và Mông Dã đứng đó thì làm gì chứ, muốn đánh thì cứ đánh, sớm phân ra thắng bại một chút cũng tốt. Nếu như lát nữa đám người Hải Tinh bị thua, các tu sĩ kia sẽ quay đầu vây công hắn, để muội xem hắn còn có biện pháp gì nữa!
Tô Thất Thất lắc đầu nói:
- Minh Không, ngươi quan tâm quá sẽ bị loạn. Mộc Thanh tuyệt sẽ không để cho Hải Tinh bị thua, nếu là như vậy thì năm trước hắn đã đi tham dự khảo hạch nội môn, cần gì phải đợi tới năm nay cơ chứ.
Trong khi hai người nói chuyện, lại có mười mấy tu sĩ bị bắn ra ngoài Luyện Tâm điện, đại đa số đều là tu sĩ cột sợi tơ màu tím trên vai, nhưng vẫn có mấy tu sĩ là người trong trận doanh của Hải Tinh.
Chuyện này cũng có ý nghĩa, số người của bên Hải Tinh đang càng ngày càng ít.
Tim của Minh Không dần dần treo lên cao, nín thở ngưng thần nhìn chằm chằm vào Luyện Tâm điện, nhìn bộ dáng kia của nàng, dường như hận không thể vọt vào bên trong đại sát tứ phương vậy.
Chiến cuộc trong Luyện Tâm điện đã dần dần nghiêng về phía đám người kia, trận hình hình tròn của bên Hải Tinh đã bị đám tu sĩ kia đánh cho thất linh bát lạc, chỉ còn lại mười mấy tu sĩ, bọn họ tụ chung lại một chỗ, cố gắng gánh chịu thêm chút áp lực, bảo vệ tu sĩ đã không còn lực tái chiến ở sau lưng.
Dáng vẻ của Hải Tinh cũng có chút chật vật, trên người bị thương nhiều chỗ, nhưng ý chí chiến đấu trong mắt không giảm, vẫn đang dùng hết toàn lực chống cự lại một đợt sóng công kích khác.
Thể chất của Vương Kỳ không thể so được với Hải Tinh, lúc này đã lộ ra vẻ uể oải, nhưng khuôn mặt vẫn trầm ổn như cũ, ánh mắt chắc chắn, trong lòng hắn có một tín niệm, đó chính là muốn thắng! Muốn trở thành đệ tử nội môn, phải tiếp tục đi theo sau lưng Lâm Dịch!
Chiến đấu duy trì liên tục cho đến bây giờ, trận doanh song phương đều đã dùng hết toàn lực, Lưu Diệp đã tham gia vào trong chiến đấu từ lâu. Ở trong hoàn cảnh của sát khí luyện tâm trận, sát khí không chỗ nào mà không có mặt, song phương hầu như đã đánh tới mức có chút mù quáng, khi xuất thủ cũng không có chỗ nào cố kỵ cả.
- Phanh!
Trong trận doanh của Hải Tinh, lại có một tu sĩ bị thương nặng, bị truyền ra khỏi Luyện Tâm điện.
Mà cho tới bây giờ, Lâm Dịch đều ở bên cạnh quan sát, không có ý xuất thủ một chút nào.
Trong lòng Mông Dã có chút bất an, khẽ nhíu mày, nghiêng đầu hỏi:
- Ngươi còn không ra tay hay sao?
Lúc này ở giữa điện chỉ còn lại có mười mấy tu sĩ vẫn đang ra sức phòng thủ, có chút tu sĩ đã kiệt lực từ lâu, chỉ còn lại ý chí bất khuất là đang chống đỡ bọn họ, giúp cho bọn họ có thể kiên trì được cho tới bây giờ.
Nhìn thấy một màn này, Lâm Dịch nhẹ giọng thở dài một tiếng, sau đó chậm rãi mở mắt ra, nhìn về hai mắt của Mông Dã, nhẹ giọng nói:
- Tiếp chiêu đi.