Bất Hủ Kiếm Thần

Chương 126: Tô Thất Thất Kiên Trì




Lâm Dịch ngây người ở trong tầng năm Luyện Tâm Điện đã gần nửa canh giờ, đi một chút dừng một chút, có lúc hắn sẽ dừng lại ở một nơi, lục lọi tra xét trận văn trong đó rất lâu thì mới có thể hoàn toàn nghiên cứu ra được rõ ràng.
Mà ở bên ngoài Luyện Tâm Điện, nụ cười trên mặt của Lăng Dược không giảm, trong mắt vẫn có vẻ vô cùng rét lạnh, các tu sĩ đều có hiểu một chút về hắn, mọi người đều biết người này đã thật sự nổi giận.
- Tô Thất Thất, ngươi xác định đánh với ta sao? Mọi người đều là đệ tử hạch tâm, ai sợ ai cơ chứ?
Lăng Dược híp mắt, cả người tản ra chiến ý ngập trời.
Tô Thất Thất vuốt nhẹ đầu ngón tay, thản nhiên nói:
- Đánh thì đánh, không nên lấy nhiều lý do như vậy.
Các tu sĩ vây xem thẹn thùng, trong tông môn cũng chỉ có Tô Thất Thất mới có thể nói ra loại lời nói không hề có đạo lý này mà thôi, nhưng ngươi cũng không có biện pháp làm gì nàng.
- Ta và ngươi đã từng giao thủ trên đại bỉ tông môn, ta thảm bại mà về. Nhưng Lăng Dược ta lại không coi việc này để ở trong lòng. Hôm nay người vì một người ngoài mà lại dám xuất thủ với đồng môn, đây là chuyện gì chứ? Ngươi bảo các đồng môn sư huynh đệ nhìn ngươi thế nào đây? Ngươi căn bản không xứng làm đệ tử hạch tâm!
Lời nói này của Lăng Dược đều rất có đạo lý, đông đảo tu sĩ vây xem cũng bắt đầu nghị luận.
Một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ mặc y phục màu đen trong đó đứng ra, trầm giọng nói:
- Tô sư tỷ, ngươi làm như vậy đã làm cho đông đảo sư huynh đệ đồng môn thất vọng đau khổ, người này chỉ là người ngoài, ngươi tội gì vì hắn mà giao thủ cùng với Lăng sư huynh cơ chứ?
- Đúng vậy, Lăng sư huynh cũng vì tốt cho tông môn, người này phá hủy Luyện Tâm đại trận, trách nhiệm này ai có thể đảm đương được cơ chứ?
Đường trưởng lão cũng đứng ra, cao giọng nói:
- Tô Thất Thất, ngươi tự mình giao thủ với sư đệ đồng môn, nếu không thối lui thì nhất định ta sẽ bẩm báo lên Hình pháp đường, nghiêm trị ngươi không tha!
Minh Không cũng ngăn ở cửa Luyện Tâm Điện, sóng vai đứng với Tô Thất Thất, lại lớn tiếng nói với vài tu sĩ:
- Các ngươi đều là người của Đông Phương Dã, đương nhiên sẽ đứng chung một chỗ. Lăng Dược, ta hỏi ngươi, nếu như ngươi mang bọn họ ra ngoài, như vậy thí luyện nhập môn này là thông qua hay là không?
Đường trưởng lão vội vàng nói:
- Đương nhiên không tính rồi, bọn họ phá giải trận pháp, căn bản không hoàn thành được yêu cầu thí luyện nhập môn của tông môn.
Lăng Dược do dự một chút, vẫn gật đầu nói:
- Không sai, tuy nói người này rất có nghiên cứu đối với trận pháp, thế nhưng không được tính là thông qua thí luyện nhập môn.
- Ngươi không nói lý lẽ, bọn họ đã leo lên tới tầng thứ năm Luyện Tâm Điện, Lăng Dược ngươi thân là đệ tử hạch tâm mà cũng không thể thông qua tầng thứ năm, ngươi có quyền gì đưa bọn họ ra khỏi Luyện Tâm Đại Trận cơ chứ?
Đôi mắt to như nước của Minh Không trừng mắt nhìn hắn, cố giải thích.
Lăng Dược bị Minh Không đâm trúng chỗ đau, khẽ hừ một tiếng.
Tô Thất Thất lạnh nhạt nói:
- Ta không muốn giải thích, chỉ có một câu nói, nếu như muốn vào Luyện Tâm Điện, cứ vượt qua cửa ải của ta rồi nói sau.
Lăng Dược hơi biến sắc, nhưng không lần nữa xuất thủ, đối mặt với Tô Thất Thất, hắn vẫn có kiêng kỵ. Trong hàng ngũ đệ tử hạch tâm, tu vi sức chiến đấu cũng có chia cao thấp, nếu như hắn giao thủ cùng Tô Thất Thất thì không có một chút phần thắng nào cả.
- Ha ha ha ha!
Đúng vào lúc này, trong mây mù lượn lờ của tiên sơn truyền đến một tiếng cười to.
Nghe được tiếng cười này, trong mắt của Lăng Dược lóe lên vẻ vui mừng, liên tục cười lạnh với Tô Thất Thất.
Tõ ràng Tô Thất Thất cũng đã nhận ra người này, nàng hơi nhíu mày, trên mặt hiện lên vẻ phản cảm.
- Tô sư tỷ, ngươi thật là uy phong đó.
Người vừa tới không chút che giấu mà tản ra khí tức Kim Đan, cũng giống như Lăng Dược vậy, mặc đạo bào màu tím nhạt, thân thể lại mập mạp, thịt béo trên mặt xu lại. Khi hắn cười rộ lên mắt híp lại thành một đường chỉ, bên trong có hàn quang chớp động.
Các tu sĩ vây xem nhìn thấy người này, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, nghị luận.
- Lại là một vị đệ tử hạch tâm, đây không phải là Lý sư huynh sao, không nghĩ tới hắn cũng bị kinh động.
- Đúng vậy, tu sĩ gọi là Mộc Thanh này đã đâm thủng trời rồi. Không ngờ lại chọc tới ba đệ tử hạch tâm. Những đệ tử hạch tâm này đại đa số đều ở trên tiên sơn cao vút. Ngày thường chúng ta rất khó nhìn thấy, không nghĩ lại tới bởi vì người này mà thoáng cái xuất hiện ba người.
- Lý sư huynh có giao hảo với Lăng sư huynh, có lẽ lần này tới là để giúp hắn, sẽ lại có một phen long tranh hổ đấu giữa các đệ tử hạch tâm với nhau rồi.
Minh Không nhìn thấy người tới, sắc mặt hơi biến đổi, nổi giận nói:
- Cái thùng Lý Trấn Hải, ngươi dính vào chuyện này làm cái gì chứ?
Lý Trấn Hải cười gian, nói:
- Vốn ta đang bế quan tu luyện, nhưng mà nghe nói Tô sư tỷ vì một người ngoài mà động thủ với đồng môn, ta mới không nhịn được. Tô sư tỷ, nếu không ta và Lăng sư đệ cùng lĩnh giáo ngươi mấy chiêu chứ?
- Không biết xấu hổ, đám người các ngươi đi theo Đông Phương Dã đều là người không biết xấu hổ, lấy nhiều bắt nạt ít.
Minh Không đối mặt với đệ tử hạch tâm cũng không có một chút sợ hãi nào, lại còn lớn tiếng mắng.
Lý Trấn Hải nhíu mày, nhún vai nói:
- Lời này của Minh Không sư muội là có ý gì, lẽ nào ngươi không được tính là một người sao? Hai người chúng ta đấu với hai người các ngươi, rất công bằng.
Lý Trấn Hải nói lời này, trong đầu các tu sĩ đều hiện lên hai chữ, vô sỉ.
Mọi người đều biết, mặc dù Minh Không là đệ nhất đệ tử nội môn, thế nhưng vẫn chưa đạt đến Kim Đan kỳ. Minh Không từng năm lần liên tục khiêu chiến đệ tử hạch tâm, thế nhưng đều kết thúc trong thảm bại. Nhất định sức chiến đấu sẽ kém hơn rất nhiều so với đệ tử hạch tâm.
Tô Thất Thất kéo Minh Không ra sau người, rốt cục vẻ mặt bình tĩnh cũng đã lộ ra một tia ngưng trọng, đồng thời đối mặt với hai đại đệ tử hạch tâm, nàng cũng không có một chút nắm chắc nào cả.
Minh Không lại nhảy đến trước mặt, đối mặt với hai tu sĩ Kim Đan nàng cũng có khí thế không kém, lại lớn tiếng nói:
- Tỷ tỷ, để muội giúp tỷ, vừa vặn muội cũng rất muốn đánh hai bại hoại này!
Lý Trấn Hải cười gian, nháy mắt với Lăng Dược, hai người chậm rãi đi đến Luyện Tâm Điện.
Bầu không khí giữa hai bên dần dần cứng lại, xung quanh Luyện Tâm Điện không có chút tiếng gió thổi nào, toàn bộ đều có một cỗ sát khí tràn ngập.
Song phương đều hết sức căng thẳng.
Trong lòng các tu sĩ rất rõ ràng, hai phe phái trong tông môn vốn đã bất hòa, lần này chỉ là một lần trình diễn trước mà thôi.
Nhưng vào lúc này, tầng năm của Luyện Tâm Điện đột nhiên xuất hiện biến hóa, rốt cuộc thân ảnh đứng yên một lúc lâu ở bên trong đã có động tác.
Vẫn giống như trước đó, một đường đi qua năm tầng Luyện Tâm Điện. Trong từng tiếng kinh hô của mọi người, quang mang trong tầng năm Luyện Tâm Điện dần dần nhạt đi, trong chốc lát bên trong đã trở nên tối thui.
Năm tầng Luyện Tâm đại trận lại bị người này phá giải!
Chuyện kế tiếp khiến cho đông đảo tu sĩ quan tâm hơn chính là, tu sĩ này lựa chọn đi ra khỏi Luyện Tâm Điện, hay là sẽ tiếp tục leo lên trên tầng sáu của Luyện Tâm Điện.
Phải biết rằng, trong tông môn, trong hơn ba ngàn tên đệ tử, chỉ có Đông Phương Dã trong hàng đệ tử hạch tâm và Tô Thất Thất là thông qua tầng sáu của Luyện Tâm Điện. Đạt được bí thuật chân truyền của tông môn, còn lại chưa nghe nói qua có người nào có thể xông qua bảy tầng của Luyện Tâm Điện mà lên trên đỉnh.
Chẳng biết từ lúc nào, mỗi một hành động của Lâm Dịch đã khiến cho tâm tư của chúng tu sĩ bên dưới chấn động, các tu sĩ tụ tập ở nơi đây càng ngày càng nhiều, đã vượt qua ba ngàn người.
Lăng Dược và Lý Trấn Hải cũng dừng bước lại, cũng chưa vội vã xuất thủ mà nhìn về phía phương hướng Luyện Tâm Điện.
Đông đảo tu sĩ dường như đã quên hít thở, hai mắt không chớp nhìn chằm chằm vào Luyện Tâm Điện.
Rốt cục, quang mang trong đại trận tầng sáu của Luyện Tâm Điện dần dần sáng lên, đạo thân ảnh từ lâu đã quen thuộc ở trong lòng các tu sĩ xuất hiện ở tầng sáu của Luyện Tâm Điện.
Lý Trấn Hải hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
- Không thể đợi thêm nữa, rõ ràng tu sĩ này có mưu đồ gây rối, cố tình phá hỏng Luyện Tâm Đại Trận của tông môn! Tô sư tỷ, nếu như ngươi không rời đi thì đừng trách hai chúng ta xuất thủ vô tình!
Tô Thất Thất lắc đầu cười lạnh nói:
- Muốn đánh cứ đánh, hà tất phải nhiều lời.
Tô Thất Thất vừa dứt lời thì trong hư không cách đó không xa đột nhiên có một đạo thân ảnh hiện lên. Người mặc đạo bào màu xanh, đi nhanh về phía trước, đi thẳng đến trước Luyện Tâm Điện, đạp không mà đứng.
- Đừng đánh! Muốn đánh thì chờ tới lúc đại bỉ tông môn đi.
Âm thanh của người vừa tới rất có từ tính, khí tức trên người nội liễm, lại tản ra một cỗ uy nghiêm của thượng vị giả.
Nghe được thanh âm này, Lý Trấn Hải và Lăng Dược đều biến sắc, đông đảo tu sĩ cùng với Tô Thất Thất và Minh Không vội vàng khom người, đồng thanh nói:
- Bái kiến tông chủ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.