Việc này nếu không phải được Ngưu Hoàng ngầm đồng ý thì hai người Ngưu công tử sẽ không dám động vào Hải gia.
Lâm Dịch giết Lý Nhị Cẩu, tâm tình chưa thể bình tĩnh lại được, trong lòng nhiều lần nhắc thầm tên của hai người Ngưu công tử, Ngưu Hoàng.
Nếu không phải có ba người này, Hải gia tuyệt đối sẽ không rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay.
Đúng lúc này, từ ngoài cửa truyền đến một tiếng mắng, sau đó có một đại hán thô lỗ khí thế hung hăng xông vào.
- Con bà nó, xui quá. Hôm nay Ngưu gia vui vẻ, thưởng nữ tử này một cái, không ngờ lại bị chơi đùa chết! Quá là đen đủi mà.
Người tới chính là Ngưu công tử, trong tay hắn mang theo một thi thể nữ nhân xích lõa đã lạnh lẽo từ lâu, tiện tay ném vào trong buồng, hùng hùng hổ hổ đi đến.
Ngưu công tử mới vừa xông vào trong phòng, đầu tiên mắt đã thấy được vẻ mặt tràn ngập sát khí của Lâm Dịch, đồng tử co rút lại một hồi, con ngươi trợn to lên, vẻ mặt kinh hãi.
Lâm Dịch đảo mắt qua, thoáng nhìn cỗ thi thể nữ tử này. Chỉ liếc mắt một cái, trái tim của hắn đã như bị người ta tóm chặt, cảm giác không thở nổi.
Trên cỗ thi thể kia có vô số vết thương, chỗ xanh chỗ tím. Ở hạ thân còn dính đầy vết máu, cũng không biết rốt cuộc đã bị ngược đãi bao nhiêu. Người đã chết từ lâu, thế nhưng mắt hãy còn trừng lớn, ở chỗ sâu trong mắt trong tràn ngập một chút bất đắc dĩ và bi thương, chết không nhắm mắt.
- Tỷ... A, tỷ!
Hải Tinh giống như điên lên, hai mắt đỏ hồng, té ngã xuống bên cạnh người cỗ thi thể này, lên tiếng khóc lớn.
Hải đại thúc nằm ở đó không đứng dậy nổi, thế nhưng khóe mắt vẫn nhìn thấy một màn này, nhìn thấy thi thể của Hải Kỳ, trong phút chốc nước mắt chảy ra, bi thương mà ngất đi.
Cỗ thi thể này chính là của Hải Kỳ, làn da hơi đen, cô nương mặt lạnh nhưng lại là người mềm lòng, tâm địa thiện lương, chất phác đơn thuần, vì phụ thân bị bệnh thấp khớp, vì phụ thân có thể ngủ an giấc mà nàng có thể trắng đêm không ngủ.
Lâm Dịch và Hải Kỳ tiếp xúc rất ngắn, thậm chí ấn tượng đối với nàng còn không khắc sâu và rõ ràng như là Hải Tinh.
Nhưng chẳng biết tại sao, giờ này khắc này, khuôn mặt của Hải Kỳ đột nhiên hiện lên ở trước mắt của Lâm Dịch. Từng màn từng màn giống như bức họa, xẹt qua ở trước mắt của hắn.
Lâm Dịch ngửa mặt lên trời khóc, giao tình hắn cùng với Hải gia không sâu, nhưng giờ khắc này, từ tận đáy lòng hắn cũng cảm thấy bi ai thay Hải gia, Hải Kỳ chết đã chạm tới chỗ mấu chốt trong lòng hắn.
Lâm Dịch nghĩ tới câu nói mà sư phụ đã nói cho hắn nghe, vì sinh dân lập mệnh.
Sống yên phận, an thân, lập mệnh thế nào được chứ?
Phàm dân căn bản không có thủ đoạn để bảo vệ bản thân mình, ở trong loạn thế, sao có thể an thân, sao có thể lập mệnh được?
Một câu nói này rất là nặng nề ở trong đầu của Lâm Dịch.
Hải Kỳ không phải là một trường hợp đặc biệt, nàng đại biểu cho ngàn gàn vạn vạn phàm dân phổ thông, đối mặt với tất cả chuyện này, Lâm Dịch đột nhiên phát hiện ra, hắn bó tay chịu chết, cái gì cũng không làm được.
Hắn chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ, có thể làm được những gì chứ? Giết Lý Nhị Cẩu, Ngưu công tử, sau đó thì sao? Hắn có thể bảo hộ được tất cả phàm dân sao?
Ngưu công tử nhìn thấy Lâm Dịch, trong nháy mắt thiếu chút nữa đã sợ đến mức hồn phi phách tán, lúc này thấy dường như đối phương không để ý tới mình, hắn thận trọng lui về phía sau.
Ánh mắt Lâm Dịch đưa ngang một cái, ánh mắt như đao, rơi vào trên mặt của Ngưu công tử.
Ngưu công tử bị ánh mắt lạnh lùng này nhìn vào, sắc mặt đại biến, sợ đến mức hai chân như nhũn ra, trực tiếp ngồi phịch xuống dưới đất, ngay cả động một cái cũng không dám động.
Con mắt kia như nhìn thấu tận đáy lòng, Ngưu công tử cảm giác sau lưng mình lạnh run lên, hắn biết, nếu như hôm nay không có bất ngờ gì xảy ra thì hắn sẽ khó thoát khỏi cái chết.
- Lâm... Lâm… Lâm huynh đệ, ngươi đừng giết ta, hôm nay ca ca của ta đang đột phá, đã đạt đến cảnh giới Trúc Cơ viên mãn. Nếu như ca ca ta biết ta chết, nhất định sẽ tìm ngươi báo thù, ngươi... ngươi đừng có giết ta.
Ngưu công tử sợ đến mức run rẩy, trên trán xuất hiện mồ hôi hột.
Không chờ Lâm Dịch nói, Hải Tinh đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt đầy tơ máu, đỏ tới mức rung động lòng người, rất hung tợn nhìn chằm chằm vào Ngưu công tử, nổi giận gầm lên một tiếng rồi nhào tới.
- Ta muốn giết ngươi, ta muốn giết ngươi, báo thù cho tỷ tỷ của ta!
Hải Tinh lớn tiếng rống giận.
Ngưu công tử vừa muốn phản kháng, thế nhưng Lâm Dịch khẽ động thần thức, trực tiếp bắn ra một đạo uy áp không thể kháng cự, Ngưu công tử lập tức cảm giác tay chân vô lực. Trong lúc ngây người đã bị Hải Tinh đè xuống dưới đất.
Thần uy áp của Trúc Cơ tu sĩ há là thứ mà một người chỉ có tu vi Ngưng Khí tầng một có khả năng chống lại được chứ? Ngưu công tử chính diện chịu đựng cỗ thần thức áp bách này, làm cho hắn không thể động đậy.
Mà lúc Hải Tinh đè lên người của Ngưu công tử, nắm tay nắm lại, đập loạn lên trên đầu của người sau.
Nhưng một tiểu tử không đủ mười tuổi thì có khí lực lớn tới đâu chứ? Trong lúc nhất thời cũng khó mà đả thương được tới Ngưu công tử.
Hải Tinh đột nhiên thoáng nhìn thấy một thanh đao ở bên cạnh, đó là bội đao của Lý Nhị Cẩu, đã bị Lâm Dịch bẻ gãy thành vài đoạn.
Hải Tinh không hề nghĩ ngợi, đầu óc nóng lên, trực tiếp nhặt cái đao gãy này lên, nhằm vào đầu của Ngưu công tử, hung hăng bổ tới.
Ngưu công tử chỉ cảm thấy trước mắt xuất hiện một đạo ánh sáng màu trắng, đợi sau khi thấy rõ người ra tay thì trước mặt hắn đã tối đen, đành phải kinh hô một tiếng.
- Roẹt!
Cái đao gãy chém vào trong đầu của Ngưu công tử, có một đám máu bắn ra.
Hải Tinh điên cuồng gào thét, vung đao chém xuống, nhằm vào gương mặt của Ngưu công tử, không ngừng chém.
Lúc đầu Ngưu công tử còn có thể kêu thảm thiết vài tiếng, sau đó đã biến thành tiếng rên rỉ, cuối cùng lặng lẽ không một tiếng động, gương mặt đã bị Hải Tinh chém vào làm cho máu thịt không rõ, đã tuyệt khí từ lâu.
Hải Tinh chém tới lúc mệt mỏi, trong đầu đã dần dần khôi phục lại vẻ tỉnh táo, lại nhìn một vũng máu tươi và thịt vụn nhễ nhại, miệng ọc một tiếng, quay đầu ra chỗ khác phun ra một bãi.
Sau khi nôn xong, sắc mặt Hải Tinh rất xấu xí, quay đầu lại nhìn thoáng qua, dường như trong lòng vẫn còn sợ hãi, run rẩy đứng dậy, tay chống vào tường, tiếp tục khom lưng nôn mửa.
Dù sao Hải Tinh cũng chỉ là một tiểu tử không đến mười tuổi, lại là lần đầu tiên giết người, tuy rằng là đại cừu nhân của mình, thế nhưng đối với loại máu tươi của con người, đây vẫn không phải là thứ mà mỗi người đều có thể thừa nhận được.
Ở trong quá trình này Lâm Dịch vẫn thờ ơ lạnh nhạt, vốn hắn có thể xuất thủ thay Hải Tinh, nhưng hắn không làm như vậy.
Hải gia đối mặt với cục diện ngày hôm nay, như vậy Hải Tinh chỉ có thể theo hắn đi lên tiên đồ. Đã như vậy, không bằng để cho đứa trẻ này sớm thích ứng với loại máu tanh này thì hơn.
Lâm Dịch bừng tỉnh nhớ lại lần đầu tiên hắn giết người, không có chút cảm giác không khỏe nào, chỉ là có chút thấp thỏm mà thôi.
- Có thể ta thực sự có chút khát máu.
Lâm Dịch cười cười tự giễu.
Lâm Dịch quay đầu, nhìn khuôn mặt khô vàng, đang thoi thóp của Hải đại thúc, hắn không khỏi thở dài một tiếng thật dài.
Lúc này Hải Tinh mới bình tĩnh lại, thấp giọng hỏi:
- Đại ca ca, người có thể cứu được phụ thân đệ không?
Lâm Dịch chậm rãi lắc đầu, không nói lời nào, đối với kết cục của Hải đại thúc, hắn không có phương pháp để cứu lại được.
Môi của Hải đại thúc giật giật, như có lời muốn, Lâm Dịch tiến lên phía trước, lần nữa rót vào trong cơ thể hắn một cỗ sinh khí.
Cái sinh khí này mới vừa dũng mãnh tiến vào trong cơ thể Hải đại thúc thì đã dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được chuyển hóa thành tử khí, nhưng trong chớp mắt này, ánh mắt Hải đại thúc đã sáng ngời, như là hồi quang phản chiếu.
Hải đại thúc dùng hết khí lực sau cùng, nắm lấy tay của Lâm Dịch, run giọng nói:
- Tiểu ca, đại thúc nhờ ngươi một việc! Sau này Hải Tinh giao cho ngươi, giúp ta chăm sóc cho nó. Đại thúc tin ngươi, ngươi dạy cho nó bản lĩnh, đừng để cho nó bị bắt nạt nữa...
Lâm Dịch không chút do dự gật đầu, nói:
- Hải đại thúc, người yên tâm đi, sau này đứa trẻ Hải Tinh này cứ giao cho ta, chỉ cần ta không chết, ta quyết không để cho nó phải chịu một chút thương tổn nào cả.
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi...
Khóe miệng Hải đại thúc nở một nụ cười vui mừng, thanh âm ngày càng nhỏ bé yếu ớt, cho đến lúc biến mất. Cánh tay cầm lấy tay của Lâm Dịch cũng vô lực rũ xuống.
- Phụ thân!
Hải Tinh nhào vào giường đặt gần lò sưởi, thất thanh khóc rống lên, ruột gan đứt từng khúc. Lúc đầu tiếng khóc kia còn có chút áp lực, ngay sau đó đã biến thành từng tiếng nấc nghẹn ngào, như một con sói bị thương đang kêu gào ở trên cánh đồng bát ngát, bên trong thê thảm xen lẫn phẫn nộ và bi thương.
Lâm Dịch cố nén bi thống, quay đầu đi chỗ khác. Hắn biết, Hải đại thúc đã chết.
Nếu không phải trong lòng Hải đại thúc nhớ thương hai người Hải Kỳ, Hải Tinh thì đã sớm chết đi, hắn chỉ bằng một cỗ ý chí kiên trì của chính mình mà sống sót. Lúc này nghe thấy hứa hẹn của Lâm Dịch, trong lòng đã không còn lo lắng, cho nên mới buông tay mà đi.
Nhưng chuyện này, còn chưa hết!