Bát Hoang Kiếp

Chương 97: Ma Lang Quân




Dịch giả: hhnmthvn
"Ta cản đường ngươi sao? Ha ha ha ha!"
Dường như nghe phải một chuyện cực kỳ buồn cười, thanh niên văn sĩ kia không khỏi cười nghiêng ngả một phen. Sau đó hắn mở cây quạt có màu đen như mực trên tay, tạo thành tiếng phạch rõ to. Cả cây quạt chỉ có duy nhất một hoa văn đầu lâu chính giữa trung tâm.
"Thú vị, thú vị! Ma Lang Quân ta cả đời giết người vô số, đã nhìn thấy bao kẻ bị dọa đến cho cả người run rẩy mà cầu xin tha thứ không dứt. Không thì giận đến tím mặt, rút đao ra khiêu chiến. Còn có kẻ tự coi mình thanh cao, muốn dùng ba tấc lưỡi thuyết phục lão tử cải tà quy chánh. Thế nhưng tất cả những kẻ đó đều đã bị ta giết, trở thành thức ăn cho Thi Ma! Nhưng đúng là ta chưa bao giờ nhìn thấy một người như các hạ, lại còn nói ta cản đường của ngươi nữa chứ? Hắc hắc, khẩu khí thật lớn nhỉ! Thế nhưng ngươi lại rất hợp khẩu vị của bản nhân, nên vì thế ta sẽ tha cho ngươi lần này. Nhưng sau đó nhớ là lần sau phải đi đường vòng!"
Ma Lang Quân nói xong liền bước sang bên cạnh hai bước, tránh đường.
Sắc mặt Đoan Mộc Vũ vẫn không đổi. Hắn đương nhiên xem chuyện đó là bình thường nên đi thẳng đến. Sau khi đi xa hơn mười trượng, Ma Lang Quân mới ngạc nhiên hét lớn: "Không thể nào! Ngươi có can đám đi qua sao? Không sợ ta lật lọng à? Hơn nữa, ta là tà ma ngoại đạo trong miệng người tu hành chính phái các ngươi đó. Ngươi không muốn thay trời hành đạo, vì dân trừ hại à?"
"Ngươi nói nhảm nhiều quá đó!"
Đoan Mộc Vũ không hề ngừng lại, chỉ hờ hững nói một câu.
"Ách!" Ma Lang Quân mở to hai mắt. Hắn vẫn chưa nghĩ ra mình nên nói gì, nên không nhịn được mà đuổi theo đi song song cùng Đoan Mộc Vũ rồi tò mò nói: "Kỳ quái, kỳ quái! Bản nhân tự nhận là thiên hạ độc hành, không ai có thể sánh được, nhưng lúc này cũng phải cam bái hạ phong. Lão huynh xưng hô thế nào? Nếu không phiền thì ta với ngươi đi cùng đường. Xem phương hướng ngươi đi thì chắc hẳn mục tiêu là Thất Bảo Lăng Lâu đúng không! Ha ha ha, thực có cá tính! Ma Lang Quân ta bội phục! Bội phục!"
Ma Lang Quân không ngừng lải nhải, nhưng Đoan Mộc Vũ vẫn hờ hững, mắt ngơ tai điếc. Hai người đi thẳng một đường về phía trước, còn Thi Ma khổng lồ kia thì nhanh chóng đi theo sau, cách chừng ngàn trượng.
Cảnh tượng kỳ quái như vậy cứ tiếp diễn cho đến khi cả hai đi được hơn mười dặm. Phía trước bỗng nhiên thổi tới một trận hắc phong, bên trong cơn gió đen là bốn bóng người. Đám người này có hai nam hai nữ, toàn thân mặc áo đen, đầu đội đấu lạp màu đen, thoạt nhìn cũng thấy bọn họ rất tà môn.
"Ma Lang Quân, đây chính là cao thủ mà ngươi mời tới sao? Một tiểu tử Tàng Phong chi cảnh à?" Một người trong đó có tiếng nói khàn khàn lên tiếng.
"Hắc hắc, chuyện này các ngươi không quản được, lão tử muốn làm gì thì làm! nNói đi, đồ lão tử muốn các ngươi đã mang tới chưa?" Ma Lang Quân cười quái dị rồi nói.
"Đương nhiên! Một viên Mộc Ma Tâm hoàn hảo, không chút tổn hao gì. Thế nhưng một ngàn viên Huyền Tinh cộng thêm bốn viên Tác Hồn Châu mà bản nhân muốn đâu?" Tên áo đen này lạnh giọng hỏi.
"Ha ha ha!"
Đầu tiên, Ma Lang Quân cười to một trận. Sau đó, ngón tay hắn chỉ vào Đoan Mộc Vũ mà nói: "Ở trên người hắn, các ngươi tự tới lấy đi!"
"Thật can đảm! Ma Lang Quân, ngươi lại dám trêu chọc bản nhân!" Tên áo đen nổi giận, thế nhưng lúc này có giận dữ thì cũng đã muộn. Chỉ nghe thấy phía sau có một tiếng rống giận dữ vang lên, Thi Ma khổng lồ đang ở phía sau ngàn trượng bỗng nhiên phát động công kích. Hai cánh tay khổng lồ không biết từ đâu lấy ra một khối đá to nặng ít nhất cũng phải năm sáu trăm cân, ném tới với thế như cuồng lôi!
Bốn tên kinh hãi, vội vàng lùi về phía sau bởi vì công kích của Thi Ma quá hung mãnh. Với thực lực của bọn họ thì không thể thừa nhận nổi!
Nhưng đúng vào thời điểm bọn họ lui về đằng sau thì Ma Lang Quân vẫn ở bên cạnh Đoan Mộc Vũ lại quát lên một tiếng. Sau đó một đạo kiếm quang bất ngờ xuất hiện, đánh trọng thương gã áo đen. Uy thế của kiếm quang này không quá kém, hẳn là thực lực so với Anh Nhược cùng một cấp bậc.
"Ghê tởm! Hắn không phải là Ma Lang Quân!"
Khi thấy kiếm quang vô cùng tinh khiết, bốn người cũng biết mình đã bị lừa. Cả đám vừa rống hận vừa giơ tay liên tiếp ném ra mười mấy hạt châu màu xanh mờ. Khi vừa tiếp đất, những hạt châu này nhanh chóng nổ tung. Sau đó, mười mấy ma yêu có thực lực tương đương cấp bậc Xích Mục xuất hiện rồi gào thét đánh tới.
"Này này, vị lão huynh kia. Giúp đỡ ta chút đi! Mộc Ma Tâm rất trân quý đó. Đen ăn đen cũng thoải mái mà, sau khi xong chuyện ta chia cho ngươi một nửa. Thế nào?" Lúc này người giả Ma Lang Quân lại hô to gọi nhỏ nói.
Biến hóa đột nhiên và kỳ lạ như vậy khiến ngay cả Đoan Mộc Vũ cũng cảm thấy hơi kinh ngạc. Bởi vì mặc dù thực lực người này cũng coi là tạm được, nhưng năng lực che giấu hành tung thực sự quá lợi hại, khiến ngay cả hắn cũng không nhìn ra nửa điểm không ổn.
Thế nhưng đây cũng là chuyện bình thường, bởi hắn không biết Ma Lang Quân là ai cho lên tùy tiện một người nhảy ra tự xưng Ma Lang Quân hay Quỷ Lang Quân thì hắn cũng chẳng bận tâm làm gì.
Còn Thi Ma kia... không, chính xác là Thạch Khôi Lỗi, thủy chung luôn đi theo ở khoảng cách ngoài một ngàn trượng. Hơn nữa lại che giấu vô cùng tốt, phát tán ra tử khí giống như là tử thi thực thụ, ắt hẳn là chuẩn bị dành riêng cho Ma Lang Quân. Huống chi, chẳng có ai quan tâm nhìn ngó quá nhiều đến con Thi Ma ghê tởm này để xem là thật hay giả làm gì.
"Một nửa? Nghe có vẻ không tồi!"
Đoan Mộc Vũ gật đầu, Mộc Ma Tâm đúng là đồ tốt. Đương nhiên điều quan trọng hơn là lúc này là có năm sáu ma yêu đang nhào về phía hắn. Đám ma yêu này cũng là thứ tà tu dùng tà pháp đem yêu thú cường đại luyện hóa mà thành. Chúng cũng giống như Thi Ma, vô cùng hung ác, hung hãn không sợ chết!
Nhưng kinh khủng hơn là trên người ma yêu có đầy kịch độc, cả người tản mát độc khí cho nên những nơi nó đi qua, ngay cả một ngọn cỏ cũng không thể sống nổi. Chỉ cần bị dính vào một chút, thì thân thể sẽ rữa nát nhanh chóng. Trừ khi khoét khổi thịt bị nhiễm độc ra, chứ nếu không sẽ bị nó lan rộng, đến lúc toàn thân rữa nát mới thôi.
Chính vì thế Ma Lang Quân giả kia mới kiêng kỵ, một bên vừa công kích, một bên liên tục tránh xa!
Lúc này, có vài ma yêu lao về phía Đoan Mộc Vũ với tốc độ cực nhanh. Toàn thân đám ma yêu đều được bao phủ trong độc khí, da thịt rửa nát tỏa ra mùi hôi thối cực kỳ khó ngửi. Bên trong hàm răng sắc bén nhỏ ra từng giọt nước miếng màu hồng, khi rơi xuống đất thì khiến cả đất cũng bị ăn mòn, bốc lên từng luồng khói xanh. Thoạt nhìn cực kỳ ghê người!
Tuyệt đối không thể để đám ma yêu này đến gần người!
Đoan Mộc Vũ cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng dùng tay bấm độn pháp quyết. Chỉ trong nháy mắt, một đạo pháp thuật đóng băng nhanh chóng được hình thành rồi xuất ra. Chỉ thấy ít nhất hai mươi đạo hàn khí mang theo những bông tuyết bay lượn hướng về phía ma yêu trùm tới, mặc dù không thể đóng băng bọn chúng hoàn toàn nhưng vẫn tạo ra một tầng băng cực dày trên người chúng. Hơn nữa từng khối băng bao chặt lấy đùi, khiến tốc độ hành động của bọn chúng nhanh chóng bị giảm đi một nửa!
"Ha ha! Thì ra huynh đệ cũng là người thâm tàng bất lộ a. Pháp thuật đóng băng này rất tầm thường, nhưng vào trong tay ngươi lại có thể hóa mục nát thành thần kỳ. Hắc hắc, bội phục!"
Tên Ma Lang Quân giả này vừa đối phó với bốn kẻ áo đen, vừa không ngừng mở miệng nói chuyện.
Đoan Mộc Vũ cũng chẳng để ý tới mấy lời kêu to gọi nhỏ của hắn. Thừa dịp pháp thuật đóng băng đã trì hoãn tốc độ của ma yêu, Đaon Mộc Vũ nhanh chóng lấy Cầu Mộc Cung ra, sau đó bắn ba mũi tên vào một ma yêu. Chỉ trong nháy mắt, mấy ma yêu đã bị hắn giết chết dễ dàng!
Ngay sau đó, Đoan Mộc Vũ hướng về phía đám ma yêu còn lại xuất pháp thuật đóng băng ra, đem tốc độ của bọn chúng giảm xuống. Cứ như vậy, hắn dọn dẹp sạch sẻ cả đám ma yêu. Bốn kẻ áo đen thấy vậy liền bạo nộ. Ma yêu đều là những thứ mà bọn họ hao tổn rất nhiều tinh lực mới luyện chế ra được, có thể nói là vô cùng quý giá. Vậy mà lúc này lại Đoan Mộc Vũ giết chết, quả thực cực kỳ đáng chết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.