Bát Hoang Kiếp

Chương 90: Song kiếm hợp bích




Dịch giả: One_God
Mọi người nhanh chóng tản ra, ai ai cũng tập trung chú ý quan sát. Nhưng mà nhóc mập thì bản tính khó chừa, nói xỏ luân phiên với Hành Vân Hành Không, bộ dạng e thiên hạ không loạn. Song Hành Vân Hành Không hôm nay bại trận nhưng được Đoan Mộc Vũ khích lệ nên trầm ổn hơn rất nhiều, hai đứa chúng nó tất nhiên không dùng tâm tính trẻ con mà đi so đo cùng nhóc mập.
Lam Mị và Thục Nguyệt cũng rất hưng phấn. Tuy rằng tốc độ tu luyện của chúng rất nhanh nhưng chỉ loanh quanh việc tập xuất pháp thuật, tập khống chế thuần thục... chứ chưa được xem giao phong chính diện.
"Đoan Mộc sư huynh uy vũ!" Lam Mị dùng hai tay tạo thành cái loa nhỏ, đặt trước miệng hô lớn. Song nó lại cảm thấy không ổn nên lập tức hướng về phía Tác Ly và Trình Nguyệt, nói một cách ngọt ngào: "Tứ sư huynh, Ngũ sư tỷ, hai người cũng phải nỗ lực nha!"
"Ha ha! Dù ngươi có khuyến khích thì chúng ta cũng sẽ thua mà thôi!" Tác Ly cười ha ha nói. Đoan Mộc Vũ cũng khẽ mỉm cười rồi lấy Cầu Mộc Cung ra. Kể từ ngày hắn luyện chế xong Cầu Mộc Cung thì không có cơ hội sử dụng, đây chính là lần đầu tiên.
Cầu Mộc Cung hôm nay đã được xem như pháp khí, cho nên cung lực không thể dùng tiêu chuẩn thế tục để tính toán bởi vì nguyên nhân có thể đưa pháp lực vào để tạo nên công kích mà không cần mũi tên. Mà cung lực có thể đạt từ ba mươi đến năm mươi thạch, cụ thể do lượng pháp lực đưa vào nhiều hay ít mà thôi.
Nếu cực hạn, thì khi Đoan Mộc Vũ vận dụng phương pháp huyết tế. Cầu Mộc Cung trong nháy mắt bộc phát lực đạo, uy lực có thể đạt tới tám mươi thạch. Lực lượng cỡ này, cơ hồ có thể đánh bay gốc cây đại thụ mấy người ôm!
Thấy Đoan Mộc Vũ lấy Cầu Mộc Cung ra, hai người Tác Ly và Trình Nguyệt lập tức cảm nhận được cảm giác áp bách mãnh liệt. Bọn họ đã từng thấy khả năng bắn cung kinh khủng của Đoan Mộc Vũ, ngày đó dễ dàng đánh bay thanh kiếm của Hỏa Sí Thất Tinh Môn mà Hỏa Sí lại là người tu hành có cảnh giới Động Huyền.
Song họ thân là người tu hành, phải nghịch thiên mà đi nên tất nhiên sẽ không lùi bước. Liếc nhìn nhau, Tác Ly và Trình Nguyệt đồng thời bấm độn kiếm quyết. Một đôi kiếm sau lưng hai người giống như có cảm ứng kỳ dị nào đó, trong nháy mắt phóng lên cao năm mươi trượng!
Thanh kiếm của Tác Ly vừa dài vừa to bản, kiếm phong bén nhọn, có xu thê đại khai đại hợp. Thanh kiếm của Trình Nguyệt ngắn và hẹp, linh động vô cùng, thế kiếm như mưa thuận gió hoà, liên miên không dứt!
Ngự kiếm thuật của hai người bọn họ tuy không mạnh mẽ cho lắm nhưng bây giờ kết hợp lại thì lấy dài bù ngắn, lấy linh động bù thô cứng, rất có uy lực!
"Hay cho một màn song kiếm hợp bích! Tác Ly sư huynh, Trình Nguyệt sư tỷ, nếu hai người luyện tập phương thức công kích này đến cảnh giới tâm ý tương thông, kiếm quyết tương thông, nhân kiếm hợp nhất thì chỉ sợ cao thủ Động Huyền cũng phải bại trong tay hai người!"
Đoan Mộc Vũ lớn tiếng khen. Mặc dù song kiếm hợp bích giữa Tác Ly và Trình Nguyệt chỉ mới ở điểm khởi đầu nhưng hắn không tiếc lời ca ngợi!
Mà nghe được lời tán dương như thế, trong lòng hai người Tác Ly còn có chút lo sợ cũng ổn định lại. Về phần đám người Hành Vân, Hành Không, Lam Mị, Thục Nguyệt, Từ Trần Phong đang xem cuộc chiến nơi xa thì lại sớm bị kiếm quyết kỳ dị của Tác Ly và Trình Nguyệt hấp dẫn. Dù sao bản thân song kiếm hợp bích đã là cái tên vô cùng ưu nhã rồi!
"Đoan Mộc sư đệ, cẩn thận rồi!"
Tác Ly quát lên một tiếng. Hai thanh kiếm giữa không trung đang bay quanh quẩn thì đột nhiên tăng tốc, hóa thành hai đạo kiếm quang chém xoẹt tới. Đây vốn là kiếm quyết đơn giản, nhưng Tác Ly và Trình Nguyệt đồng thời thi triển nên có thể bù đắp cho nhau. Từ góc độ Đoan Mộc Vũ mà nhìn, hai đạo kiếm quang lại như một đạo kiếm quang, nhưng thô to hơn; còn uy lực thì không chỉ tăng gấp đôi!
Giá như ngày đó ở trong sa mạc, hai người Tác Ly có thể xuất ra kiếm kỹ như thế này thì ác qỷ sao có thể tàn sát bừa bãi. Chúng nó sớm đã bị chém thành hai khúc rồi!
Thấy kiếm quang như sấm sét mãnh liệt tiến đến, Đoan Mộc Vũ không hề hoảng hốt mà khẽ kéo Cầu Mộc Cung trong tay. Nháy mắt, từ trên thân Cầu Mộc Cung huyễn hóa ra hai đạo hàn mang. Từ xa nhìn lại giống như là hai con đại bàng trắng muốt trong suốt đang vỗ cánh muốn bay đi. Mà giữa đôi đại bàng này có một mũi Huyền Băng Tiễn đang ngưng kết từ từ!
"Hưu", tiếng xé gió vang lên! Thanh âm không cao nhưng lại như một cây chùy sắt đánh vào lòng mọi người!
Trong nháy mắt khi mũi Huyền Băng Tiễn vừa rời dây cung, trên không trung liền lưu lại chín đạo tàn ảnh. Mà chín đạo tàn ảnh này được hàn khí ở Cầu Mộc Cung hỗ trợ, tiếp tục hóa thành những mũi Huyền Băng Tiễn thực thể! Tiếp tục phá không bay đi!
Đáng sợ hơn nữa là chín mũi Huyền Băng Tiễn này cũng giống như mũi tên lúc trước, tạo thành tám mươi mốt tàn ảnh nữa. Cứ tiếp tục như vậy, mưa tên bay dầy trời!
Chỉ trong một hơi thở, cả bầu trời bị chi chít Huyền Băng Tiễn che lấp. Ngay cả ánh sáng mặt trời cũng xuyên qua không nổi!
Đây chính là uy lực sau khi Cầu Mộc Cung trở thành pháp khí. Uy lực này cung tên thế tục tuyệt đối không thể bằng được!
Nhưng đây vẫn chưa đến năm thành chiến lực của Đoan Mộc Vũ. Lượng pháp lực của hắn hôm nay có thể bắn ra ba mươi mũi Huyền Băng Tiễn như vậy!
Đối mặt với Huyền Băng Tiễn đầy trời, kiếm quang do Tác Ly và Trình Nguyệt thao túng có vẻ thua chị kém em! Kiếm quang tả xung hữu đột, mặc dù chỉ cách Đoan Mộc Vũ không tới ba mươi trượng, nhưng không cách nào đột phá. Huyền Băng Tiễn cực kỳ phiền toái, chẳng những lực sát thương vô cùng lớn mà còn có thể tự bạo, xuất hiện hiệu quả đóng băng, khiến việc điều khiển kiếm càng thêm khó khăn!
Song cũng như Đoan Mộc Vũ, Tác Ly với bản tính thật thà cùng Trình Nguyệt tâm địa thiện lương tất nhiên sẽ nương tay vì bọn họ không xem trọng thắng bại. Thấy Huyền Băng Tiễn của Đoan Mộc Vũ thật sự lợi hại, hai người liếc nhìn nhau đồng thời biến đổi kiếm quyết!
Trong nháy mắt, tiếng kiếm rít càng thêm bén nhọn, hào quang của hai thanh kiếm cũng tăng vọt, tạo ra vô số tàn ảnh, vô cùng tinh diệu. Đây chính là kiếm quyết cường đại mà Tác Ly thi triển lúc đối mặt với Thực Cốt Phi Hoàng.
Mà điều khó có thể tin được chính là Trình Nguyệt cũng có thể thi triển chiêu này. Hơn nữa còn trùng khít với kiếm quyết của Tác Ly!
Sau khi hòa hợp, uy lực liền hiển hiện ra. Chín đạo kiếm quang thô to di chuyển quanh quẩn, đem Huyền Băng Tiễn chém thành mảnh vụn! Cực kỳ bén nhọn!
Bình tĩnh mà xem xét thì trình độ hiện giờ của Tác Ly và Trình Nguyệt nếu liên thủ thì có thể giằng co với cao thủ cảnh giới Động Huyền!
Đoan Mộc Vũ cũng rất kinh ngạc, cười lớn một tiếng. Đột nhiên Cầu Mộc Cung trong tay hắn mở rộng hào quang. Một cỗ hàn khí mãnh liệt lan tràn ra từ thân cung. Cả bầu trời liền xuất hiện một mảng mây tuyết!
"Cuồng phong sậu vũ! Vạn tiễn xuyên tâm!"
Trong tiếng hét vang, ba mũi Huyền Băng Tiễn từ trên Cầu Mộc Cung ngưng tụ liên tiếp. Hình thức công kích vẫn như trước nhưng đổi lại mạnh hơn. Ba mũi Huyền Băng Tiễn đã biến thành năm trăm mũi chỉ trong thời gian ngắn. Chúng không bay về phía Tác Ly mà ngược lại, hướng lên đám mây tuyết trân cao!
Trong nháy mắt, đám mây tuyết liền bị đục lỗ chỗ. Năm trăm mũi Huyền Băng Tiễn liền được băng tuyết bao quanh, lớn hơn mười mấy lần. Nếu như lúc đầu chỉ là mũi tên nhỏ, thì bây giờ to cỡ quả đấm, kích thước dài đến hai trượng!
Sau đó, năm trăm Huyền Băng Tiễn đã được gia tăng thêm uy lực liền gào thét bay xuống!
Tuy kiếm quang của hai người Tác Ly dũng mãnh như rồng nhưng chỉ thoáng cái liền bị đánh cho tiêu tán. Mà hai người cũng không ngưng tụ được kiếm quang nữa, trực tiếp bại trận!
"Tên ngốc, thua là do ngươi chơi xấu! Lần này không tính!" Trình Nguyệt giận đến nỗi dẫm chân một cái, cáu gắt nói.
Nhìn bộ dạng tức giận của Trình Nguyệt, Tác Ly cùng Đoan Mộc Vũ chỉ biết liếc nhìn nhau, cả hai đều hiểu ý khẽ cười. Thắng thua không quan trọng, Tác Ly và Trình Nguyệt thu hoạch được rất nhiều từ trận chiến này, so với thắng còn trọng yếu hơn.
"Đoan Mộc sư đệ, nửa năm sau chúng ta tái chiến!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.