Bát Hoang Kiếp

Chương 67: Giằng co




Dịch giả: nhatchimai0000
"Yêu Tinh xuất hiện trở lại sao?"
Trong lòng Đoan Mộc Vũ cảm thấy hơi băn khoăn, quả thật hắn chưa nghe thấy lời đồn đại này bởi vì trong ba ngàn năm qua hắn không hề tiếp xúc với Tu Hành Giới và cũng không có tâm tư muốn tiếp xúc. Xem ra, sự xuất hiện của mảnh vụn Yêu Thạch không phải là tình cờ.
Trong khoảng thời gian ngắn, tâm cảnh tĩnh lặng như nước của Đoan Mộc Vũ đã bị dao động. Phải biết rằng Yêu Tinh không chỉ là một đồ vật mà nó còn đại biểu cho cả Yêu Giới, không một ai không muốn có nó. Song thời gian Yêu Tinh và Thanh Mộc Tinh mất tích đã quá lâu rồi, lâu đến mức ngay cả hắn cũng không biết được những mối liên quan trong đó!
Khô Mộc không nói thêm gì mà chỉ lẳng lặng ngồi uống rượu, còn Đoan Mộc Vũ lại lặng lẽ dùng hàn băng chế luyện đầu mũi tên. Thế nhưng hai người bọn họ đều phân tâm chú ý đến phương hướng đám người Tác Ly đang tuần tra.
Khỏi cần nói cũng biết đám người Tác Ly đang phải chịu khổ cực cỡ nào. Trong hang ngầm này yêu khí tung hoành, thỉnh thoảng còn có từng bầy yêu binh giết ra ngoài; mặc dù chúng không thể uy hiếp tới tính mạng của bọn họ nhưng đủ khiến bọn họ phải cật lực chống đỡ. Tuy là thế nhưng hiệu quả của sự tôi luyện này mang lại vô cùng tốt, khả năng chiến đấu của mỗi người trong bọn họ đều tăng trên diện rộng.
Lúc đầu, đám người Từ Trần Phong, Triệu Khắc, Tào Khải có biểu hiện vô cùng uy phong. Tổng số yêu binh bị họ đánh chết vượt qua cả hai người Tác Ly, Trình Nguyệt. Nhưng thời gian qua đi, sau khi hai người Tác Ly quen thuộc tiết tấu chiến đấu kiểu này thì tình hình lập tức phát sinh biến hóa. Mặc dù kinh nghiệm chiến đấu của hai người bọn họ non nớt nhưng lại là đệ tử ưu tú mà Phù Vân Sơn tốn bao công sức mới tuyển được, hơn nữa thời gian tu hành đã hơn mười năm nên lực sát thương nhất thời tăng vọt. Tác Ly thì không cần nói nhiều mà Trình Nguyệt cũng vậy, số lượng yêu binh mỗi người đánh chết còn nhiều gấp đôi chín người Từ Trần Phong cộng lại!
Đây cũng là kết quả do pháp lực mang đến. Đám người Từ Trần Phong mặc dù không phục nhưng cũng không thể làm gì được. Dù Đoan Mộc Vũ đã truyền thụ công pháp tu hành cho bọn họ, nhưng tư chất và tuổi của bọn họ lại không tốt cho tu hành lắm. Với lại thời gian ngắn ngủi nên cả bọn cách nào tu luyện ra pháp lực. Trước mắt bọn họ chỉ có thể dựa vào lực lượng thân thể mà thôi.
Cứ tiếp tục như vậy, sau ba ngày điên cuồng tôi luyện thì thực lực của chín người đều tăng lên một chút, kỹ xảo chiến đấu càng thêm thuần thục. Mỗi một người trong đám Từ Trần Phong, Triệu Khắc, Tào Khải đều có thể đối mặt với công kích của năm con yêu binh một lúc, những người còn lại thì có thể đối phó với ba con yêu binh. So với lúc trước, đâu chỉ khác biệt chút ít?
Còn biến hóa của Tác Ly và Trình Nguyệt lại càng lớn hơn. Bọn họ gia nhập Phù Vân Sơn từ nhỏ, pháp lực tích lũy đã cao nên chẳng khác gì một khối ngọc thô, chỉ là không có cơ hội tôi luyện mà thôi. Một khi có tôi luyện tương ứng, lập tức trở nên sáng bóng, rực rỡ!
Ba ngày tuần tra trôi qua, oán niệm lúc trước trong lòng họ đã không cánh mà bay!
Riêng Đoan Mộc Vũ, ba ngày vừa qua hắn không ngừng chế luyện đầu mũi tên bằng hàn băng. Đầu mũi tên này hình chóp đa giác, tổng cộng có sáu cạnh. Nhìn qua, nó trông giống như một bông tuyết vô cùng tinh xảo. Hiện tại, hắn đã chế luyện được một ngàn cái!
Điều này khiến Khô Mộc cảm thấy Đoan Mộc Vũ đang phá tài sản của hắn vậy. Nhưng lão đâu biết Cầu Mộc Linh Tâm trân quý mà lão tặng Đoan Mộc Vũ đã được hắn tính toán chế luyện thành thân cung. Nếu biết, có khi lão giận đến hộc máu!
Nhưng Đoan Mộc Vũ lại hiểu rõ việc mình làm. Hằng ngày, hắn chia ba thành pháp lực để rèn luyện xương cốt và thân thể, cho nên hắn không khuyết khuyết lực lượng. Dưới tình huống như vậy, tác dụng của một pháp khí đúng là còn kém hơn cường cung trong tay của hắn.
Thời gian tiếp theo, mọi chuyện cũng không có gì thay đổi. Đệ tử Phù Vân Sơn cứ cách sáu ngày lại tiến vào trong hang ngầm tuần tra ba ngày ba đêm. Có Khô Mộc trấn thủ nên cũng không xảy ra vấn đề gì. Kinh nghiệm chiến đấu của Tác Ly, Trình Nguyệt tăng lên nhanh chóng; thực lực của đám Từ Trần Phong, Triệu Khắc, Tào Khải cũng theo đó mà tăng lên rất nhiều. Hiện tại, mỗi ngày đám người bọn họ đều được phục dụng ba viên tiểu Bồi Nguyên Đan. Đây cũng là Khô Mộc tặng cho. Ba viên tiểu Bồi Nguyên Đan khiến thể chất bọn họ đều đạt đến trạng thái cao nhất, chỉ trừ pháp lực là hơi ít ra thì bọn họ phi thường cường đại.
Trong khoảng thời gian này, Hỏa Sí của Thất Tinh Môn không biết tại sao lại trở nên im lặng, không hề tới quấy rầy. Còn Tín Dương ở Vô Cực Môn thì vẫn không thấy bóng dáng như trước. Hết thảy dường như đều sóng êm biển lặng.
Thế nhưng Đoan Mộc Vũ không để ý chuyện đó chút nào mà chỉ một lòng một dạ ngày đêm tu luyện. Kinh nghiệm chiến đấu của hắn căn bản không cần trui rèn nên chuyện tiến vào hang ngầm đánh giết yêu binh không có ý nghĩa gì.
Mà Thanh Mộc Tâm trong thân thể của hắn đã cường đại thêm một chút nên sự áp chế đối với mảnh vụn Yêu Thạch càng mạnh hơn. Trên cơ sở này, hàn khí từ vòng tay băng phách ngàn năm phát ra đã tăng lên nhiều.
Hàn khí tinh thuần này đều bị Đoan Mộc Vũ dùng Băng Di Liên Thiên Quyết chuyển thành pháp lực thuộc tính hàn. Có thể nói, trong khoảng thời gian ngắn, sự tăng trưởng pháp lực của hắn quả thực không cách nào hình dung nổi. Dường như có thể vượt xa bất kỳ người nào gọi được gọi là thiên tài.
Nếu không phải hắn kiên trì chia ba thành pháp lực ra để rèn luyện xương cốt và thân thể thì đây tổng số pháp lực trong cơ thể hắn đã đuổi kịp Trình Nguyệt rồi. Nhưng dù vậy, tốc độ tăng trưởng này cũng làm cho Khô Mộc cảm thấy giật mình. May lão đã quen với sự cổ quái của Đoan Mộc Vũ, hơn nữa lúc trước Thương Ngô Tử đã nhận xét hắn là người đại hung nên Khô Mộc tạm cho qua.
Một ngày kia, Đoan Mộc Vũ đang đả tọa tu luyện Băng Di Liên Thiên Quyết trong gian nhà đá thì chợt nghe thấy những tiếng động lớn xôn xao phía ngoài doanh địa. Trong đó dường như có xen lẫn thanh âm tức giận của Từ Trần Phong, Triệu Khắc.
Đoan Mộc Vũ ngừng tu luyện Băng Di Liên Thiên Quyết rồi đi ra khỏi nhà đá. Hắn thấy một nhóm người đang giằng co ở phía trước vài chục trượng. Trong đó, một bên là Tác Ly với đám người Từ Trần Phong, bên kia lại là người của Thất Tinh Môn. Hai bên đều trợn mắt nhìn nhau, Tác Ly còn có thể kìm chế nhưng Từ Trần Phong thì đã rút binh khí ra, chuẩn bị đại khai sát giới.
Tuy nhiên Khô Mộc lại không xuất hiện, cả vị cao thủ cảnh giới Linh Thai của Thất Tinh Môn cũng thế. Mà đám Hỏa Sí cũng chẳng thấy mặt mũi đâu! Đám người đang giằng co với Từ Trần Phong đều có cảnh giới Tàng Phong.
"Chuyện gì xảy ra?"
Đoan Mộc Vũ tiến lên hỏi. Mặc dù pháp lực hắn thấp kém, nhưng dù là Tác Ly hay Trình Nguyệt cũng cực kỳ tin phục hắn. Còn đám người Từ Trần Phong, Triệu Khắc thì coi hắn như thần vậy.
"Đoan Mộc công tử, đám người này thực sự khinh người quá đáng. Tôi và các huynh đệ săn giết một con yêu thú cấp thấp đang chuẩn bị mổ lấy ngũ tạng để tế điện thì không ngờ bọn họ xông tới cướp con yêu thú cấp thấp này mà không nói một lời. Lại còn bảo nó là do môn phái bọn chúng nuôi dưỡng rồi bắt chúng tôi bồi thường! Thật là buồn cười!" Từ Trần Phong chắp tay nói với Đoan Mộc Vũ.
"Nói nhảm! Mi chỉ là một tên thô lỗ thì biết gì. Đây là thông linh linh thú mà bổn môn nuôi, một đám khốn kiếp các ngươi đã lén săn giết lại còn muốn nấu nó lê, đúng thật là ghê tởm. Chuyện này phải có lời giải thích cho Thất Tinh Môn chúng ta. Nếu không, hừ!" Lúc này phía bên Thất Tinh Môn có một tên chen mồm vào.
Ở trước mặt mọi người đích xác có một con thú nhỏ đã chết, trên thân còn cắm ba mũi tên. Vừa xem đã biết đây là tác phẩm của Tào Khải. Con thú nhỏ này chính là Vân Báo - sở trường về tốc độ. Bình thường, người tu hành thường nuôi để truyền tin tức, rất khó săn giết nhưng không ngờ bây giờ lại chết trong tay Tào Khải. Xem ra tài bắn cung của hắn gần đây đã lợi hại hơn rồi.
"Đoan Mộc sư đệ, chuyện này đúng là chúng ta sai. Vân Báo này được nuôi nên chúng ta bồi thường là được!" Tác Ly cũng cười gượng gạo bảo. Tính tình y rất hiền lành nên vẫn muốn hoà giải, nhưng đám người Từ Trần Phong lại không muốn chịu chút thiệt thòi nào nên mới giằng co với Thất Tinh Môn.
"Ta hiểu rồi!"
Đoan Mộc Vũ gật đầu, nhìn về phía đám đệ tử Thất Tinh Môn đối diện, hờ hững bảo: "Đưa ra một cái giá đi, chúng ta bồi thường là được!"
Nghe thấy Đoan Mộc Vũ cũng nói như vậy, đám người Từ Trần Phong mặc dù phẫn hận không dứt nhưng đều biết điều ngậm miệng. Nhưng đám đệ tử Thất Tinh Môn đối diện lại nghiêng đầu một cái, hừ lạnh nói: "Chỉ đơn giản như vậy sao? Ngươi coi Thất Tinh Môn chúng ta là gì? Giết thông linh linh thú của bổn môn mà chỉ một câu bồi thường là kết thúc sao? Như vậy thì ta chặt một cánh tay của ngươi, sau đó lại bồi thường cho ngươi một viên Hồi Xuân Linh Đan liệu có được hay không?"
"Tiểu tử càn rỡ, đừng có mở miệng ra nói bậy. Có tin ta cắt đầu ngươi xuống làm bóng để đá hay không?" Triệu Khắc quát lên một tiếng rồi rút Chiến Ma đao ra, sát khí tăng vọt. Đối phương làm nhục Đoan Mộc Vũ đã chạm vào điểm cực hạn của sự nhẫn nại trong lòng bọn họ.
"Hừ, chỉ dựa vào ngươi? Một đám phàm phu tục tử, như con sâu con kiến thì cút ngay cho ta. Nếu không hối hận cũng chẳng kịp đâu!" Đệ tử Thất Tinh Môn nói với vẻ vô cùng khinh miệt.
"Con mẹ nó, tức chết ta rồi! Đoan Mộc công tử, để tôi đi chém đầu thằng nhóc này, xem chúng còn lớn lối không?" Triệu Khắc giận đến mức trên mặt nổi gân xanh, râu tóc dựng đứng. Chiến Ma đao trên tay hắn lại bộc phát ra một đạo đao cương dài ba xích. Thời gian qua, dưới sự cải tạo của tiểu Bồi Nguyên Đan, cường độ thân thể và sự nhanh nhẹn của Triệu Khắc đã tăng lên gấp hai ba lần so với lúc trước. Một tay hắn có thể nâng vật nặng tới ba bốn trăm cân, uy lực Chiến Ma đao đã có thể phát huy hoàn toàn. Cho dù hắn phải đối mặt một lúc hơn mười yêu binh thì cũng có thể bình thản thong dong.
Đoan Mộc Vũ không nói gì mà chỉ nhìn đám đệ tử Thất Tinh Môn. Tên lúc nãy cười lạnh một tiếng, bảo: "Hay! Ta cho ngươi cơ hội. Đám phế vật các ngươi đều xông lên hết đi! Ta sẽ cho các ngươi biết cái gì mới là thực lực chân chính. Chỉ cần các ngươi có thể thắng được ta, chuyện này xem như xong!"
"Hay! Từ Trần Phong, Triệu Khắc, Tào Khải, ba người các ngươi lên! Nhớ kỹ, không cần đả thương hay lấy tính mạng của hắn!" Đoan Mộc Vũ dường như chỉ đợi đệ tử Thất Tinh Môn nói thế, lúc này ra lệnh ngay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.