Bát Hoang Kiếp

Chương 53: Hồi Xuân linh đan




Dịch giả: vipnd2003
Vừa trở về phía sau tường đá, Đoan Mộc Vũ lập tức đi thăm ba người bị trọng thương khi trước. Lúc trước hắn truyền cho bọn họ một tia mộc linh khí, cho nên thương thế cũng đã ổn định lại. Nhưng một người trong đó lại bị chặt đứt một chân, một người khác lại thiếu mất cánh tay trái, người cuối cùng thì khá hơn một chút nhưng trên ngực cũng bị xuyên một lỗ.
Nếu theo lý thuyết, kể cả khi ba người bọn họ bình phục hoàn toàn cũng chẳng thể tham chiến được. Trừ khi bọn họ được phục dụng Hồi Xuân Linh Đan đặc chế trong tu tiên giới thì mới mới hồi phục như trước được, dù tay chân bị chặt đứt cũng có thể mọc lại. Nhưng Hồi Xuân Linh Đan này còn cao cấp hơn cả Tiểu Bồi Nguyên Đan. Mặc dù Đoan Mộc Vũ biết cách luyện chế, nhưng tạo ra thứ linh đan này tiêu hao rất nhiều pháp lực, vượt xa tổng số pháp lực của hắn bây giờ.
Trầm ngâm trong chốc lát, Đoan Mộc Vũ quay đầu lại hỏi Cảnh Chung còn đang ủ rũ: "Cảnh huynh, ta thấy có rất nhiều linh dược bên trong nhẫn trữ vật của huynh. Không biết huynh có luyện chế được Hồi Xuân Linh Đan hay không?"
"Hồi Xuân Linh Đan? Dĩ nhiên là ta biết. Chẳng qua... hiện tại ta không thể luyện chế được!" Đôi mắt của Cảnh Chung khẽ sáng lên, nhưng ngay lập tức chuyển thành bộ dạng khó khăn. Cơ hội cò kè mặc cả hấp dẫn thế này, hắn bỏ qua sao được.
"Ta sẽ mua, giá cả gấp mười lần giá thị trường!"
Đoan Mộc Vũ hời hợt nói.
"Gấp mười lần sao?" Cảnh Chung nghe thấy thế thì đánh giá Đoan Mộc Vũ từ trên xuống dưới, sau đó nhìn ba người bị trọng thương đang nằm trên mặt đất. Bỗng nhiên hắn lắc đầu và nói: "Đoan Mộc huynh, giá cả Hồi Xuân Linh Đan trên thị trường cũng chẳng phải rẻ đâu. Ví dụ như giá ở Thất Bảo Linh Lung Địa chính là hai viên huyền tinh đó, tính giá gấp mười là hai mươi viên huyền tinh. Cả ba người bọn họ cần tới sáu mươi viên huyền tinh. Đây cũng là một giá tiền rất lớn, huynh nên biết rằng một cái túi trữ vật chỉ cần năm mươi viên huyền tinh là đủ. Vì ba người phàm, trả giá như vậy có đáng giá hay không?"
Ẩn ý của Cảnh Chung là hiện tại Đoan Mộc Vũ còn chẳng mua nổi một cái túi trữ vật, lấy đâu ra sáu mươi viên huyền tinh chứ?
Đoan Mộc Vũ khẽ lắc đầu không nói gì, hai bàn tay hắn kết quyết. Lập tức, một cơn gió mạnh thổi quét qua để lộ quan tài hàn ngọc.
"Ực!"
Mặc dù quan tài hàn ngọc được Phong Linh pháp thuật che giấu, nhưng Cảnh Chung cũng có chút năng lực quan sát. Hắn có thể thấy rõ đây là một khối hàn ngọc thượng phẩm cực lớn. Tuy định lực của hắn không tồi, nhưng chỉ thiếu chút nữa đã chảy nước miếng ròng ròng.
"Ách ―― thứ này? Quan tài hàn ngọc này thuộc về Đoan Mộc huynh sao?"
Hai mắt Cảnh Chung tỏa sáng, gấp gáp hỏi một câu. Nhìn qua cũng biết, đây là hàn ngọc thượng phẩm, hơn nữa còn là một khối hàn ngọc cực lớn nữa. Nên biết rằng hàn ngọc trên thị trường, thể tích chỉ lớn cỡ bàn tay mà thôi. Nếu đem quan tài hàn ngọc này đánh giá sơ bộ một lần, giá trị ít nhất phải ba ngàn viên huyền tinh ấy chứ!
"Ta cần năm viên Hồi Xuân Linh Đan, thêm mười viên Tiểu Bồi Nguyên Đan. Cần bao nhiêu huyền tinh, ngươi có thể tự lấy!"
Đoan Mộc Vũ chỉ nói một câu rất đơn giản, sau đó trực tiếp đem linh thảo và dược đỉnh từ trong chiếc nhẫn trữ vật đưa cho Cảnh Chung. Sau đó hắn xoay người nhảy tới phía trên quan tài hàn ngọc, ngồi xuống vận chuyển Băng Di Liên Thiên Quyết để khôi phục pháp lực bản thân.
Cảnh Chung trợn mắt há mồm một hồi lâu. Không thể không nói, nội tâm hắn đang xao động, thậm chí hắn còn nghĩ tới việc giết chết Đoan Mộc Vũ rồi một mình độc chiếm chiếc quan tài hàn ngọc này. Nhưng khi hắn nhìn thấy Đoan Mộc Vũ hờ hững chẳng để ý tới bất cứ chuyện gì thì hắn đành phải đi tới một góc, tranh thủ thời gian đả tọa khôi phục pháp lực, hi vọng kiếm được một khoản tiền nho nhỏ.
Mười canh giờ sau, năm viên Hồi Xuân Linh Đan, cộng với mười viên Tiểu Bồi Nguyên Đan đã đưa tới trong tay Đoan Mộc Vũ. Cảnh Chung quả nhiên là đệ tử của một trong ba đại tông môn, tài nghệ luyện đan của hắn rất tốt.
Đoan Mộc Vũ không thèm để ý tới việc Cảnh Chung đi lấy hàn ngọc, trực tiếp giao ba viên Hồi Xuân Linh Đan cho Từ Trần Phong, để hắn cho ba người trọng thương uống vào. Đoan Mộc Vũ ước chừng thời gian một ngày, bọn họ có thể phục hồi như lúc ban đầu. Riêng mười viên Tiểu Bồi Nguyên Đan, hắn phân phát cho mỗi người một viên để sử dụng. Loại linh đan này có thể phục dụng liên tục, cho đến khi thân thể của người sử dụng đạt tới kết quả nhất định mới không còn hiệu quả nữa. Đám người Từ Trần Phong, mỗi người phải phục dụng ít nhất ba viên Tiểu Bồi Nguyên Đan nữa mới được.
Trong mười canh giờ vừa qua, vì ngọn lửa thiêu đốt khắp bốn phương tám hướng nên tạm thời bọn họ rất an toàn. Bọn họ không ra ngoài được, nhưng yêu binh cũng chẳng thể bước vào, chỉ cần không để cho đám yêu thú lợi hại tới dòm ngó là được.
Sau khi Đoan Mộc Vũ khôi phục toàn bộ pháp lực, lại dùng hàn ngọc khắc ra thương hồn của ma thần ba đầu, chia cho ba người cải tạo vũ khí. Thực lực của ba người này không tồi, có thể kiên trì trải qua trận chiến hôm trước nên bây giờ có được vũ khí sánh ngang với Xuyên Vân thương của Từ Trần Phong thì thực lực tăng lên nhanh chóng.
Thật ra, Đoan Mộc Vũ có thể truyền thụ công pháp tu hành cho bọn họ. Nhưng chuyện này lại liên quan tới một quy tắc, khi người phàm đạt được công pháp tu hành vậy thì bọn họ đã trở thành người tu hành mất rồi. Dựa theo quy củ của tu hành giới, người tu hành không thể dính dáng tới mọi chuyện trong thế tục, cho nên chuyện này chỉ có thể dựa theo duyên phận.
"Ách, Đoan Mộc huynh có thể cho ta mượn thanh chủy thủ hàn thiết một chút hay không?"
Lúc này, Cảnh Chung chật vật bước tới hỏi. Vừa rồi hắn vui mừng quá mức, thậm chí quên mất thanh kiếm của mình đã không còn nữa. Lúc này tay không một tấc sắt, để hắn cắt quan tài hàn ngọc bằng cái gì đây? Cho nên hắn chẳng thể làm gì khác, phải muối mặt tới mượn chủy thủ hàn thiết của Đoan Mộc Vũ.
Những chuyện nhỏ nhặt như thế, Đoan Mộc Vũ chẳng thèm để tâm. Hắn tiện tay đưa chủy thủ hàn thiết cho Cảnh Chung mượn. Trên thực tế, đừng nghĩ hắn vẫn khiêng theo quan tài hàn ngọc là do tham lam giá trị của thứ này, chẳng qua hắn thấy nó có ích cho hắn mà thôi.
"Chuyện này ―― Đoan Mộc huynh, ta có thể cắt bao nhiêu cũng được sao?" Lúc này, chính Cảnh Chung lại cảm thấy ngượng.
Đoan Mộc Vũ không hứng thú bàn luận về những việc như thế nên chỉ khẽ gật đầu, sau đó chẳng thèm để ý tới Cảnh Chung. Hiện giờ pháp lực đã tràn đầy, tạm thời lại không còn nguy hiểm; hơn nữa vừa thu hoạch thi thể của Xích Mục yêu lang nên Đoan Mộc Vũ cảm thấy hắn phải chế tạo một thanh cường cung cho chính bản thân mình. Đây là chọn lựa tốt nhất trước khi hắn có đầy đủ pháp lực để tu luyện Ngự Kiếm Thuật.
Mà Cầu Mộc vốn rất thích hợp để chế tạo thân cung là thứ tài liệu chỉ có thể ngộ mà không thể cầu. Nhưng vừa rồi trong lúc thu thập tài liệu từ thân thể Xích Mục yêu lang, hắn phát hiện xương sống của nó cũng rất tốt. Hơn nữa phương thức lúc trước để đánh chết nó cũng không khiến xương sống của nó bị ảnh hưởng. Nếu đem đoạn xương này rèn luyện kỹ càng, thì có thể tạo thành một cái thân cung thượng hạng.
Đoan Mộc Vũ dặn dò đám người Từ Trần Phong canh gác cẩn thận, sau đó hắn lấy xương sống của yêu lang ra. Sống lưng này dài gần ba trượng, nơi rộng nhất to cỡ đầu người, toàn thân hiện lên một màu trắng bạc. Nhưng ở chính diện xương sống lại có một sợi tơ màu hồng chạy dọc từ đầu tới cuối.
Sợi tơ màu hồng này không hề đơn giản, đây chính là nơi tích lũy yêu khí trong toàn cơ thể của Xích Mục yêu lang. Nói một cách khác nơi này giống như chủ mạch trong thân thể của con người. Ít nhất có bảy thành lực lượng trong thân thể của Xích Mục yêu lang xuất phát từ nơi này. Mặc dù trải qua một hồi tranh đấu, lực lượng trong sợi tơ hồng đã tiêu tán quá nửa, nhưng còn sót lại hai thành cũng đã đủ rồi. Hôm nay chỉ cần Đoan Mộc Vũ dùng lực lượng rèn luyện từ đầu tới cuối một phen, tạo thành kích thước hợp lý là được!
Quá trình rèn luyện rất đơn giản, thậm chí còn chẳng cần tới luyện đỉnh thường dùng trong luyện khí. Đoan Mộc Vũ đem pháp lực bản thân dẫn dắt vào trong xương sống, lúc say xương sống dài gần ba trượng bắt đầu thu nhỏ không ngừng, ngoại hình cũng cải biến.
Cuối cùng khi xương sống lưng được rút ngắn chỉ còn một trượng, đã hoàn toàn không thể nhận ra bộ dáng ban đầu của nó. Lớn chỉ bằng quả đấm, toàn thân trong suốt như ngọc, bóng loáng như gương. Chỉ riêng một sợi tơ hồng ở giữa, càng thêm rực rỡ, giống như vẽ rồng điểm mắt, có ý vị giết chóc hung tàn khó diễn đạt thành lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.