Bát Hoang Kiếp

Chương 41: Chui ra tìm đường sống




Dịch giả: hhnmthvn
Nếu trong tình huống bình thường, thì chín viên băng phách ngàn năm này đủ giết Đoan Mộc Vũ tới mấy ngàn lần. Sau đó còn đóng băng thi thể hắn tới vài ngàn năm cũng không thay đổi. Bởi vì nếu không đủ tu vi mà đụng phải bảo vật này thì kết quả chỉ có một con đường chết mà thôi. Chỉ có Yêu Tộc cấp bậc Linh Mục tương đương với Tử Khí cảnh giới mới có thể thu phục được nó.
Cho nên từ điểm này mà đoán thì chuỗi băng phách ngàn năm được chế thành vòng tay này tuyệt đối không phải là đồ Tuyết Liên tặng cho hắn, hay cũng có thể coi nó là vật bồi táng cùng hắn cũng chưa biết chừng.
Nhưng chuyện này không còn trọng yếu nữa mà điều quan trọng chính là vòng tay băng phách ngàn năm này đã áp chế mảnh vụn Yêu Thạch, nhưng cũng chính vì vậy nên hàn khí cường đại mà nó phát ra cũng bị mảnh vụn Yêu Thạch ngăn cản và hấp thu. Vì thế Đoan Mộc Vũ mới may mắn nhặt lại được cái mạng của mình, chứ nếu không thì kể cả khi hắn có Thanh Mộc Tâm tương trợ thì cũng sớm luân hồi chuyển thế rồi.
Sau khi ngồi dậy, Đoan Mộc Vũ liền nhặt một mảnh của bộ quần áo đã nát vụn rồi dùng nó bọc vòng tay và cổ tay trái lại. Thứ này tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài, hiện tại nó và mảnh vụn Yêu Thạch đang khắc chế ngăn cản lẫn nhau, chỉ cần không bị người khác nhìn thấy thì hắn sẽ bình yên vô sự. Cũng may là tay trái của hắn ngoài trừ lạnh như một khối băng ra thì vẫn có thể hoạt động bình thường.
Ngoài ra, Hổ Cốt Cung và những mũi tên kia đã đều hỏng rồi, nhưng hắn vẫn còn thanh chủy thủ của mình.
Khi đưa tay gõ lên quan tài bằng băng, hắn không hề nghe thấy thanh âm vọng lại. Điều này chứng tỏ phía ngoài quan tài cũng bị rất nhiều hàn băng phong tỏa nên không thể ra ngoài được. Nếu như chỉ là băng bình thường, thì lấy thực lực hiện tại của Đoan Mộc Vũ sẽ dễ dàng phá băng chui ra. Nhưng quan tài này chính thứ dùng hàn ngọc thượng phẩm chế luyện mà thành, vì thế nó vô cùng cứng rắn. Ngay cả khi dùng chủy thủ hàn thiết đã gia trì thêm pháp lực thì miễn cưỡng lắm mới đọc được chút băng vụn.
Tuy tình huống như vậy nhưng Đoan Mộc Vũ lại không hề có chút u sầu nào. Trong lòng hắn vẫn bình tĩnh suy tính, hiện tại Thanh Mộc Tâm còn có thể giúp hắn chống đỡ một tháng hơn nữa còn có cả pháp lực để duy trì, như vậy hắn có thể duy trì chừng bốn mươi ngày. Điều hắn cần làm chính là trong vòng bốn mươi ngày đó phải phá vỡ được một lỗ thủng trong quan tài này để chui ra mà tìm đường sống!
Sau khi cẩn thận quan sát một phen, Đoan Mộc Vũ mới đem mục tiêu đặt ở phía trên đỉnh đầu. Bởi vì phía trên nắp hòm quan tài có một khe hở, đủ cho một cánh tay thò ra ngoài.
Và cái khe hở nho nhỏ đó cũng chính là cơ hội sống của Đoan Mộc Vũ.
Trong thời gian kế tiếp, hàng ngày Đoan Mộc Vũ đều dùng một nửa thời gian để tu luyện Băng Di Liên Thiên Quyết, một nửa thời gian còn lại thì lấy chủy thủ hàn thiết xuyên qua cái khe hở nho nhỏ kia để tách mở đám hàn băng phía bên ngoài hòm quan tài. Chỉ cần phía bên ngoài trống không là hắn có thể đánh bật nắp quan tài sau đó bỏ trốn mất dạng.
Mọi chuyện được tiến hành hết sức thuận lợi. Chỉ mất thời gian ba ngày, Đoan Mộc Vũ đã loại bỏ được cả khối băng to đóng bên ngoài, nhưng hắn còn chưa kịp nâng nắp quan tài lên thì đột nhiên xung quanh truyền đến dao động kịch liệt của sự sụp đổ. Cảm giác này giống như thiên băng địa liệt. Mặc dù Đoan Mộc Vũ đang ở bên trong quan tài băng, nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng sự va chạm. Nếu không phải quan tài này vô cùng chắc chắn thì sợ rằng hắn đã tan xương nát thịt rồi!
Đoan Mộc Vũ trải qua vô số lần bị vứt lên rồi rơi xuống, cuối cùng chấn động kịch liệt cũng dừng lại. Sau đó Đoan Mộc Vũ cảm thấy cả quan tài từ từ dao động, cuối cùng có một luồng ánh sáng mặt trời chiếu xuyên qua lớp băng trong suốt của quan tài. Lúc này hắn mới kinh ngạc khi phát hiện, thì ra hắn và cái quan tài đang trôi nổi ở trên mặt nước Tích Nguyệt Hồ.
Tâm niệm khẽ chuyển, rốt cuộc Đoan Mộc Vũ cũng đã hiểu được rung động kịch liệt lúc trước là như thế nào. Thì ra đó là lúc tảng núi băng khổng lồ bị tan ra, hơn nữa trước đó còn xảy ra một trận đại chiến nữa!
Nếu như đã trôi lơ lửng trên mặt nước, Đoan Mộc Vũ cũng không nóng vội. Hắn cứ mặc kệ để ánh mặt trời ấm áp rã từ từ lớp băng phía ngoài quan tài ra. Đồng thời hắn cũng đoán ra được mình ở dưới núi băng chưa được bao lâu. Ít nhất không vượt qua một tháng, bởi vì mùa thu còn chưa qua chứ nếu không núi băng này không dễ dàng bị tan rã như vậy đâu.
Chỉ mất một canh giờ lớp băng phía ngoài quan tài đã bị hòa tan. Đoan Mộc Vũ dùng sức đẩy, đem nắp hòm quan tài bật ra, lập tức một luồng gió tươi mát thổi vào mặt hắn. Cho dù hắn là kẻ có tâm cảnh vững vàng nhưng không khỏi cảm thấy sung sướng vì sống sót sau đại nạn.
Đoan Mộc Vũ nhanh chóng nhìn ngó xung quanh, nhưng chẳng thấy bóng người nào. Duy chỉ có ở phía xa xa có rất nhiều khối băng khổng lồ đang trôi nổi. Từ đó có thể thấy được núi băng này to lớn đến mức độ nào.
Hít sâu một hơi, Đoan Mộc Vũ quyết đoán đem một đạo pháp quyết Ngưng Băng xuất ra. Lập tức trên tay hắn xuất hiện một cây băng trùy dài chừng một trượng. Theo biến hóa của pháp lực, băng trùy này trực tiếp hóa thành hình dáng một mái chèo, sau đó hắn đứng lên trên quan tài bằng băng rồi chèo giống như chèo thuyền, tiến về phía Bắc của Phù Vân Sơn.
Trên đường đi, Đoan Mộc Vũ thay thế hơn mười băng trùy thì sắc trời cũng tối dần. Hắn liền chèo cái hòm bằng băng này vào bờ. Sau khi lên bờ, vì mực nước ở bờ rất cạn nên xung quanh quan tài lại bắt đầu kết băng một cách nhanh chóng. Chẳng bao lâu sau, cả vùng xung quanh bị băng trắng lan khắp nơi.
Hiện tại Đoan Mộc Vũ cũng chẳng còn tinh lực mà để ý đến tình cảnh xung quanh. Hắn chỉ nhìn quan tài bằng băng một cái rồi trực tiếp nhảy lên bờ, sau đó nhanh chóng dùng thanh chủy thủ hàn thiết cắt mấy miếng vỏ cây. Tiếp theo, hắn cẩn thẩn gọt tỉa từng chút một, vỏ cây vốn thô ráp lập tức trở nên trơn bóng như tơ lụa.
Ngay sau đó hắn cắt ngón tay giữa, lấy máu làm mực vẽ thoăn thoắt lên trên vỏ cây. Chỉ trong nháy mắt đã vẽ xong mấy đạo ký hiệu phức tạp.
"Như mộng như huyễn, thật giả tự nhiên. Biến!"
Tay kết pháp quyết, trong miệng Đoan Mộc Vũ khẽ lẩm bẩm, sau đó điểm một ngón tay vào mấy tấm vỏ cây kia. Chỉ thấy một đạo quang mang lóe lên, sau đó vỏ cây liền biến thành một bộ quần áo. Hơn nữa kiểu dáng lẫn chất liệu đều là hàng nhất lưu nữa. (B: Nãy giờ tồng ngồng, cứ lắc qua lắc lại thế mà chèo thuyền được à?)
Đoan Mộc Vũ bình tĩnh mặc bộ quần áo này vào, khí chất của hắn lập tức biến đổi, chẳng qua trong bụng lại sôi ùng ục. Tuy lúc trước hắn dựa vào Thanh Mộc Tâm để duy trì sinh mệnh, nhưng cảm giác đói thì vẫn cứ đói, không thể nào tránh khỏi.
Đang định đi tìm một con thú để làm bữa tối, bỗng Đoan Mộc Vũ lắc đầu. Xem ra sau này hắn phải ăn chay rồi. Bở vì trong cơ thể hắn có Thanh Mộc Tâm nên lúc nào cũng phải giữ nó ở trạng thái thuần túy nhất.
Thờ dài một cách bất lực xong, thân hình Đoan Mộc Vũ khẽ động. Sau vài lần nhấp nhô hắn đã leo lên gốc cây cổ mộc cao lớn nhất, có sinh cơ mạnh nhất trong những cây xung quanh. Sau khi chọn một tán cây ở vị trí cao nhất hắn liền khoanh chân ngồi xuống, sau đó hắn hái một chiếc lá cây đặt lên lòng bàn tay phải. Lòng bàn tay hắn hướng về phía trước, còn tay trái bấm ấn quyết, trong miệng thì thầm. Chẳng bao lâu sau bỗng nhiên có những điểm sáng màu xanh lục mà mắt thường khó có thể nhìn thấy được đang từ trong lá cây bay ra ngoài rồi tập trung lại phía trên lá cây trong lòng bàn tay hắn.
Lúc mới bắt đầu, điểm sáng xanh lục chỉ xuất hiện ở gốc cổ mộc, nhưng sau đó lại bắt đầu lan tràn sang những cây khác trong rừng. Nếu như lúc này mà có ai đó đi vào trong khu vực này thì chắc chắn có thể ngửi thấy trong không khí có mùi thơm ngát nhàn nhạt, khiến cho tâm thần sảng khoái, toàn thân thư sướng.
Đồng thời chiếc lá cây trong tay của Đoan Mộc Vũ cũng có một giọt nước cực kỳ trong suốt đang từ từ xuất hiện. Sau một canh giờ, giọt nước này vốn lớn bằng hạt gạo đã lớn bằng con tằm ăn dâu.
Lúc này, Đoan Mộc Vũ mới ngừng lại. Thực ra hắn không thể không dừng lại, bởi vì linh khí của cây cối xung quanh đây có quá ít. Nếu như hắn cứ tiếp tục hấp thu thì chắc chắn cây cối trong khu vực này sẽ bị diệt sạch.
Nhìn giọt nước, trong lòng Đoan Mộc Vũ như có suy nghĩ nào đó. Thực ra lúc này hắn đang cực kỳ kinh ngạc, bởi vì giọt nước này không phải là nước bình thường mà chính là tinh hoa của mộc linh khí. Chỉ cần tùy tiện lấy ra một chút thôi cũng có thể làm con người thọ đến trăm tuổi, bách bệnh bất xâm. Mà đây hắn chỉ mới tụ tập có một canh giờ thôi. Xem ra hiệu quả của Thanh Mộc Tâm đúng là không giống với bình thường.
Khi hắn đem giọt nước trên phiến lá đổ vào miệng, thì đột nhiên có một luồng khí tức vô cùng trong lành ập vào mặt. Sau đó chỉ trong nháy mắt đã bao phủ toàn thân, mang đến cho hắn cảm giác vô cũng thư sướng. Đồng thời trên đầu lưỡi hắn vẫn còn dư vị ngọt ngào, khiến người ta phải có cảm giác nhớ thương!
Chỉ trong nháy mắt, cảm giác đói bụng lúc trước của Đoan Mộc Vũ đã biến mất. Đồng thời toàn thân cảm thấy cực kỳ nhẹ nhàng, phảng phất như ngập tràn sức mạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.