Bát Hoang Kiếp

Chương 35: Sương khói mông lung




Dịch giả: gaygioxuong
Ba canh giờ sau, sắc trời hửng sáng. Những tia nắng ban mai từ phía chân trời rọi tới trên thi thể huyết nô thì lập tức biến chúng thành tro bụi, không còn bất cứ dấu vết gì. Đoan Mộc Vũ và cô gái áo đỏ ngồi quay lưng vào nhau, khoanh chân xếp bằng. Sắc mặt cả hai đều trắng bệch như tờ giấy, chỉ điều này thôi đã có thể nói lên trận chiến đêm hôm qua thảm khốc tới mức nào.
"Nơi đây không ở được lâu, tốt nhất chúng ta nhanh rời khỏi đây!"
Chẳng biết từ lúc nào cô gái áo đỏ đã mở hai mắt ra, nói. Ánh mắt nàng quét qua thi thể của Dạ Huyết Yêu Bức phía đằng xa, trong ánh mắt vẫn hiện lên vẻ “không thể tin nổi”. Đêm hôm qua tình thế hiểm nghèo, nàng đã cho rằng mình chắc chắn phải chết, bởi vì pháp thuật cường đại của nàng do thiếu pháp lực nên chỉ có thể duy trì trong thời gian năm sáu hơi thở. Qua thời gian đó, nàng sẽ không còn khả năng cầm cự.
Nhưng không thể ngờ tới, cuối cùng nhờ ba mũi tên của Đoan Mộc Vũ mà xoay chuyển được tình thế trong đường tơ kẽ tóc. Thiếu niên này thật sự là một con quái vật nằm ngoài sức tưởng tượng. Bên trong thân thể hắn, không ngờ lại chứa đựng lực lượng mạnh mẽ tới như vậy, quả thực khó mà tin nổi!
"Cám ơn, ta thiếu ngươi một ân tình."
Đoan Mộc Vũ im lặng một lúc, bỗng nhiên mở miệng nói. Đêm hôm qua, nếu không phải cô gái áo đỏ kiên trì chống cự thì một mình hắn tuyệt đối không phải là đối thủ của Dạ Huyết Yêu Bức.
"Cám ơn cái gì? Ta... ta miễn cưỡng cũng là một con người. Cho dù không có ngươi thì khi nhìn thấy chuyện bi thảm tới mức này ta cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Huống chi, người chân chính nợ ân tình chính là ta mới đúng. Không có ngươi giúp áp chế ba động của mảnh vụn Yêu Thạch thì chắc lúc này, chỉ sợ ta đã là một xác chết."
Cô gái áo đỏ khẽ mỉm cười, trên gương mặt tái nhợt có một vẻ dịu dàng đáng yêu không sao miêu tả được.
"Mà này “không thể trả lời” lão huynh, ngươi tới trấn Hồi Long này để làm gì, tìm người sao? Ngươi đừng tiếp tục trả lời “không thể trả lời” có được không?"
Đoan Mộc Vũ im lặng, không buồn để ý tới sự châm chọc trong giọng nói của cô gái áo đỏ, mà chỉ đứng lên đi thu nhặt lại những mũi tên rơi tứ tán xung quanh. Đám huyết nô kia đã hóa thành tro bụi, nhưng những mũi tên này thì không. Chúng cũng không bị tổn hại nhiều, hoàn toàn có thể sử dụng lại.
Cô gái áo đỏ cũng đứng dậy, nhìn theo bóng dáng của Đoan Mộc Vũ. Khóe miệng nàng nở một nụ cười rồi lắc đầu bước đến bên cạnh thi thể của Dạ Huyết Yêu Bức. Con Dạ Huyết Yêu Bức này là yêu thú cấp Xích Mục, đương nhiên sẽ không bị ánh sáng mặt trời biến thành tro bụi.
Sau khi xem xét, nàng tiện tay lấy ra một thanh chủy thủ màu ngọc bích, nhỏ nhắn xinh xắn vô cùng tinh xảo nhưng lại lạnh lẽo tới rùng mình. Những ngón tay nàng như múa, điều khiển thanh chủy thủ. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi nàng đã thuần thục tách nguyên cả đôi cánh khổng lồ của Dạ Huyết Yêu Bức ra, giống như đã từng làm chuyện này vô số lần.
"Này “không thể trả lời”, những mũi tên dùng Chuẩn Mộc chế tạo quá yếu, chỉ có dùng Thiết Mộc mới tạm coi là đạt tiêu chuẩn. Ta tặng ngươi mấy mũi tên cường đại nè!"
Vừa dứt lời, cô gái áo đỏ đã lóc xong toàn bộ xương cả hai cánh của Dạ Huyết Yêu Bức. Vì đôi cánh này cực kỳ lớn, nên số xương cánh thu được quả thật nhiều vô kể. Hơn nữa, chúng căn bản đều có phẩm chất đồng đều, kích thước lại bằng nhau, cho nên tương đối dễ dàng để chế tác thành những mũi tên thượng hạng.
Tuy nhiên đây chỉ là những thứ quan sát được bên ngoài. Dạ Huyết Yêu Bức tốt xấu gì cũng là yêu thú cấp Xích Mục, xương cánh của nó sao có thể tầm thường như vậy? Chỉ cần dùng pháp lực chế tác một lượt thì chắc chắn sẽ có lực sát thương cực mạnh. Đặc biệt là sau khi dùng xương cánh chế tạo thành cốt tiễn, thì rất dễ gia cường pháp thuật lên. Có thể đoán uy lực của nó cường đại hơn không biết bao nhiêu lần so với Thiết Mộc Hổ Nha Tiễn!
Mặc dù thân thể của Dạ Huyết Yêu Bức lớn tới dọa người, nhưng cô gái áo đỏ chỉ thu thập một phần rất nhỏ. Nàng lấy ra một đống lớn chai lọ, xoay xoay sở sở toát cả mồ hôi. Sau nửa canh giờ, một thi thể to lớn cũng chỉ còn lại đống xương và một vũng máu.
Đống hài cốt được Đoan Mộc Vũ buộc lại, rồi chuyển lên chiếc thuyền nhỏ. Đáng tiếc pháp lực hắn thấp kém nên không thể tự tay chế tác thành tên nên đành phải nhờ cô gái áo đỏ hỗ trợ.
Rời khỏi trấn Hồi Long, hai người chèo chiếc thuyền nhỏ đi vào trong lòng Tích Nguyệt Hồ. Đến lúc này, Đoan Mộc Vũ đã không có cách nào để xác định con gái người ngư dân kia có chết ở trong trấn Hồi Long hay không. Nhưng nàng ta là người đánh cá, mà từ trước đến giờ ngư dân thường sống ngay trên thuyền nên chắc có lẽ sẽ tránh được một kiếp này.
Hơn nữa, ân tình của cô gái áo đỏ hắn nhất định phải trả lại. Cho nên trong một tháng tới, hắn sẽ giúp nàng kéo dài thời gian áp chế ba động của mảnh vụn Yêu Thạch.
Mặt nước lấp lánh ánh mặt trời, sóng nước uốn lượn, mái chèo bì bõm rẽ nước đẹp như tranh vẽ. Trấn Hồi Long đã biến thành một khung cảnh mờ nhạt ở phía chân trời. Nếu không trải qua trận chém giết tanh máu đêm qua, bất cứ một ai cũng không thể nào tưởng tượng được,Tích Nguyệt Hồ tao nhã như một bức tranh thế này, đã biến thành một vùng đất đầy chết chóc.
Đoan Mộc Vũ chèo con thuyền nhỏ, cô gái áo đỏ ngồi ở mũi thuyền, xếp bằng điều tức. Gió khẽ lướt qua khiến tay áo nàng bồng bềnh. Bên dưới làn tóc mây, đường nét của đôi vai gầy mơ hồ giống như một dãy núi uốn lượn.
Con thuyền đi không có mục đích, bởi vì Đoan Mộc Vũ không biết phải đi đâu để tìm con gái của người ngư dân kia. Tóm lại, hắn định tìm kiếm khắp các ngõ ngách của Tích Nguyệt Hồ trong vòng một tháng. Nếu vẫn không có hành tung của con gái người ngư dân kia thì sẽ lập tức trở về núi phục mệnh.
"Ngươi muốn tìm ai thì cứ nói thẳng, may ra ta có thể giúp đỡ. Nhà ta thực ra ở ngay gần Tích Nguyệt Hồ."
Cô gái áo đỏ hỏi lại một lần nữa. Lúc này đã là ngày hôm sau, sau khi trải qua một ngày điều tức, sắc mặt của nàng có vẻ đã khá hơn rất nhiều.
"Một cô gái, con của một người ngư dân. Nhưng ta không biết nàng ta có bị chết ở trấn Hồi Long hay không? Chuyện này không vội, ngươi muốn về nhà đúng không? Ta đưa ngươi trở về, ta vẫn còn thời gian một tháng nên cứ đến đâu hay đến đó." Đoan Mộc Vũ thản nhiên nói.
"Cảm ơn!"
Cô gái áo đỏ nghe thấy vậy, không nhịn được nở một nụ cười tươi rói. Nhưng nàng lại lắc đầu nói: "Ngươi giúp ta quá nhiều rồi. Thật ra thì nhà ta ở chỗ sâu nhất trong Tích Nguyệt Hồ, lúc nào cũng có thể trở về. Hơn nữa, ta cướp đoạt mảnh vụn Yêu Thạch không phải để mình cường đại hơn, mà là để cứu mẫu thân của ta. Chẳng qua, ta cũng không biết có hiệu quả hay không, cho nên ngươi không cần phải để ý đến ta. Đợi khi ta giúp ngươi chế tác xong những mũi tên này thì sẽ rời đi!"
"Cứu mẹ của ngươi? Bà là..." Chỉ cần nghe đại khái, Đoan Mộc Vũ đã đoán được chân tướng. Bởi vì dù mảnh vụn Yêu Thạch này có rất nhiều chỗ tốt, nhưng tuyệt đối không thể dùng để cứu người, trừ phi là... yêu!
"Phải, là yêu. Phụ thân ta là người, nhưng ta không biết ông ấy tên gì, cũng chưa từng gặp mặt. Từ nhỏ ta đã sống chung với mẫu thân. Chẳng qua, những năm gần đây vết thương cũ trên người bà tái phát, nguy cấp cận kề. Ta đã tìm đủ mọi biện pháp nhưng vẫn không có hiệu quả. Về sau ta nghe nói, mảnh vụn Yêu Thạch có hiệu quả cải tử hồi sanh nên lúc đó mới liều mạng tìm cách cướp đoạt nó." Cô gái áo đỏ cúi đầu khẽ nói. Mặc dù nàng nói một cách thản nhiên, nhưng vẫn có thể đoán ra nàng đã trải qua biết nhiêu bao gian nguy.
Đoan Mộc Vũ yên lặng lắng nghe, một lúc lâu sau, hắn mới nói: "Nếu ta đoán không sai, hẳn là có một người nói cho ngươi biết chuyện mảnh vụn Yêu Thạch đúng không?"
"Ồ? Làm sao ngươi biết?" Cô gái áo đỏ sửng sốt, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Đoan Mộc Vũ.
Khẽ lắc đầu, Đoan Mộc Vũ không nói thêm câu gì. Ánh mắt lại hướng về phía sương mờ khói nước nơi xa. Cô gái áo đỏ ngạc nhiên, đang định dò hỏi thì trong lòng chợt nảy sinh linh cảm, liền đưa mắt nhìn theo ánh mắt của Đoan Mộc Vũ. Nàng chỉ thấy bóng dáng một chiếc thuyền câu đang mơ hồ hiện ra.
Việc này khiến cho cô gái áo đỏ kinh ngạc không thôi, bởi vì điều đó chứng tỏ năng lực cảm ứng của Đoan Mộc Vũ lợi hại hơn nhiều so với người có cảnh giới Động Huyền như nàng. Tuy nhiên, pháp lực của hắn thấp như thế, không hiểu hắn cảm ứng được bằng cách nào?
Trong khoang lái của chiếc thuyền câu đó không có ai, chỉ lặng lẽ trôi dạt trên mặt nước. Mãi cho đến khi tiến đến gần, mới nghe thấy loáng thoáng tiếng khóc nghẹn ngào của một cô gái ở trên thuyền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.