Bát Hoang Kiếp

Chương 22: Băng Ngọc Linh Chi




Dịch giả: Cô Độc
"Băng Ngọc Linh Chi?"
Trong lòng Đoan Mộc Vũ vừa động, hắn đương nhiên biết Băng Ngọc Linh Chi là thứ gì. Đây là một loại linh dược sinh trưởng ở nơi man hoang, cực kỳ trân quý. Bình thường nó sinh trưởng ở sâu dưới đất ngàn vạn trượng, do hàn khí man hoang tạo thành. Linh dược này có thể luyện chế thành nhiều loại linh đan trân quý, trong đó có thể nói Băng Ngọc Hàn linh đan là đứng đầu. Người dùng viên thuốc này không gia tăng tu vi cũng không được cải thiện thể chất mà thần hồn sẽ càng thêm thanh minh, không bị tâm ma quấy nhiễu. Nếu như người có tu vi Động Huyền mà phục dụng một viên thì sẽ có ít nhất năm thành tiến giai lên cảnh giới Linh Thai.
Tuy nói thì như vậy nhưng luyện chế Băng Ngọc Hàn linh đan thật sự quá khó, cộng thêm tài liệu cực hiếm nên trừ phi là người thân nhất hoặc là người có quan hệ vô cùng tốt chứ nếu không làm gì có ai nguyện ý đem Băng Ngọc Hàn linh đan trân quý nhường lại. Linh đan này chẳng những hiệu quả đối với cảnh giới Động Huyền mà ngay cả cảnh giới Linh Thai, cảnh giới Tinh Uẩn, thậm chí là cảnh giới Tử Khí cũng có hiệu quả rất tốt!
Giống như vậy, đối với Yêu Tộc thì Băng Ngọc Hàn linh đan cũng có dược hiệu như thế. Ví như Kim Mục cự mãng này, có thể dùng được!
Nhiều suy nghĩ xuất hiện trong đầu nhưng trên mặt Đoan Mộc Vũ lại luôn bình tĩnh, hắn trầm ngâm một lúc rồi nói: "Vì sao phải tìm ta hỗ trợ, bằng hữu của ngươi không phải là người trong Lạc Tinh Tông sao? Ta không tin trong Lạc Tinh Tông này, trong hơn ngàn người tu hành không có người tu hành công pháp hàn thuộc tính?"
"Ngươi nói không sai nhưng ta cũng chẳng dối gạt ngươi làm gì. Trên dưới Lạc Tinh Tông, cũng không phải không có người tu hành công pháp hàn thuộc tính nhưng thuần túy như ngươi một người cũng không có! Ta không biết ngươi luyện như thế nào, mà cũng chẳng muốn tìm tòi hay nghiên cứu. Ngươi chỉ cần trả lời giúp hay không giúp?" Kim Mục cự mãng nhìn chằm chằm Đoan Mộc Vũ nói.
Trầm mặc một chút, Đoan Mộc Vũ không đáp mà hỏi ngược lại: "Liên quan tới Băng Ngọc Linh Chi ta còn hiểu một chút nhưng giúp thế nào đây? Ngươi đem Băng Ngọc Linh Chi cho ta, hay là giấu nó ở nơi nào đó?"
"Đơn giản! Sau khi hái Băng Ngọc Linh Chi trở về, ta đã để ở trong hàn đàm dưới thác nước này. Mỗi ngày vào lúc nửa đêm, ngươi tiến vào hàn đàm, lấy hàn khí của bản thân ôn dưỡng Băng Ngọc Linh Chi. Mỗi lần chỉ cần ba canh giờ là đủ! Lâu thì ba năm, nhanh thì hai năm, phẩm chất Băng Ngọc Linh Chi này sẽ đạt tới tiêu chuẩn luyện đan. Đến lúc đó, ta tất có hậu tạ!"
"Như thế sao? Được, ta đáp ứng!" Đoan Mộc Vũ gật đầu nói, trong lòng lại thầm nghĩ vận khí mình khá tốt! Chuyện này thoạt nhìn là hắn chịu thiệt, nhưng sự thật lại không phải như thế! Bằng hữu Kim Mục cự mãng muốn luyện chế linh đan tất nhiên là nói láo, không chừng chính nó muốn luyện chế. Nhưng nó không biết được dược tính của Băng Ngọc Linh Chi, mà do không thể nào biết được nên nó mới phải dùng loại phương pháp cực kỳ ngốc nghếch này để đề cao phẩm chất của Băng Ngọc Linh Chi!
Tuy nhiên điều này cũng không trách được Kim Mục cự mãng, bởi vì cho dù là trong Tu Hành Giới hiện nay cũng có rất ít người biết được.
Lập tức, Đoan Mộc Vũ lập ước định với Kim Mục cự mãng thành rồi liền xoay người rời đi. Trở lại Tử Trúc Viện, hắn thấy Liễu Lịch đã sớm đợi ở đó. Mà bên cạnh Liễu Lịch đương nhiên không thể thiếu các đệ tử của Tử Trúc Viện vây quanh nịnh bợ. Đáng tiếc tất cả đều không ngoại lệ, phải ngậm đắng mà quay về.
Vừa thấy Đoan Mộc Vũ, Liễu Lịch thật sự rất cao hứng. Nàng tiến lên đón hắn trong ánh mắt kinh ngạc và ghen tỵ của một đám đệ tử của Tử Trúc Viện! Nàng rất tự nhiên khoác cánh tay của Đoan Mộc Vũ, nhẹ giọng cười nói: "Không nghĩ tới ngươi sẽ trở lại vào lúc này! Hôm nay ta giúp ngươi đi đón gió tẩy trần, đến tinh xá của ta đi!"
Đoan Mộc Vũ gật đầu, Liễu Lịch biết thân phận thật của hắn, cho nên mau mau nhờ nàng hỗ trợ. Phải biết rằng Lam Mị, nhóc mập, Đại Hắc còn chờ chực ở bên ngoài!
Đoan Mộc Vũ lơ đễnh đáp lại Liễu Lịch khiến đám đệ tử của Tử Trúc Viện trợn mắt há mồm, sau đó đều giận tím mặt. Hạ Mạch Nhiên ngươi có tài đức gì mà lại có thái độ như thế?
Song Liễu Lịch không thèm để ý, liền xuất kiếm khí mang Đoan Mộc Vũ phá không rời đi, để lại cả bọn đang oán hận không dứt.
Tinh xá Liễu Lịch ở hằng ngày là một tòa tiểu lâu nằm ở phía tây Mộc Tuyết Viện. Trong vòng phương viên năm trăm trượng, chỉ có một tòa tiểu lâu này! Đi vào trong tiểu lâu, Liễu Lịch vội vàng hỏi: "Có chuyện gì xảy ra hay không? Đoạn thời gian trước, ta nghe nghe thấy tà tu Hắc Thành làm loạn ở Ngô Châu và Càn Châu, ngay cả sơn môn của Thất Tinh Môn cũng bị tà tu Hắc Thành vây công. Lạc Tinh Tông chúng ta cũng phải phái các đệ tử đi trợ giúp!"
"Ngươi không có tin tức Phù Vân Sơn xảy ra chuyện gì sao?" Đoan Mộc Vũ cau mày hỏi. Theo lý mà nói thì đã hơn một tháng trôi qua, trận đại chiến ở Phù Vân Sơn hẳn sớm bị người trong Tu Hành Giới biết được.
"Phù Vân Sơn? Không có tin tức gì cả! " Liễu Lịch sửng sốt một chút. " Ngươi chờ chút, Phù Vân Sơn của các ngươi luôn luôn lánh đời, trong Tu Hành Giới thường bị xem nhẹ cho nên dù có chút tin tức cũng không khiến người khác chú ý!"
Nói xong, Liễu Lịch lấy ra lá bùa màu xanh hồng, có hoa văn cực kỳ tinh mỹ. Nàng dùng một đạo pháp quyết đánh lên lá bùa, sau đó đặt lệnh bài thân phận của mình ở trên, lưu lại một đạo ấn ký trên lệnh bài. Cuối cùng nàng xếp lá bùa thành một con con hạc giấy, thả đi.
Ước chừng sau hai mươi mấy tức, hạc giấy liền bay trở lại, lần nữa hóa thành lá bùa. Chẳng qua phía trên lá bùa có thêm mấy dòng chữ nhỏ xinh đẹp.
"Chưởng môn của Phù Vân Sơn được thay thế, Thương Minh Tử truyền vị trí cho đồ đệ của Thương Ngô Tử là Phi Hãn còn Thương Ngô Tử và Thương Minh Tử làm Thái Thượng Trưởng Lão. Họ muốn mời các môn phái trong Tu Hành Giới đến dự lễ! Mặt khác, đồ đệ Phù Vân Môn là Ninh Chi Đồng và Đoan Mộc Vũ xảo ngôn lệnh sắc, đại nghịch bất đạo, phản bội sư môn, mong chư vị đồng đạo người người truy giết!"
Nhìn tin tức bên trên tấm phù, Liễu Lịch không khỏi giận tím mặt, Đoan Mộc Vũ ngược lại thở dài một hơi. Hắn thật sự không ngờ Đoạn Thiên Đồ không diệt Phù Vân Sơn mà lại đỡ Phi Hãn làm chưởng môn!
Song nghĩ cũng đúng, cho dù hắn có ác độc thế nào nhưng cũng xuất thân từ Phù Vân Môn, không thể nào để Phù Vân Môn bị xoá tên trong Tu Hành Giới được. Tuy nhiên Phù Vân Sơn tồn tại sẽ không còn ý nghĩa!
"Đoan Mộc Vũ, chẳng lẽ có người hãm hại hai người các ngươi? Ngươi có muốn ta bẩm báo sư tôn, đem chân tướng sự việc nói ra để cho những người hãm hại ngươi không được như ý hay không!" Liễu Lịch liền nói ngay.
"Không cần! Lần này ta tới Lạc Tinh Tông thật ra là muốn bố trí hai vị sư đệ sư muội. Ngươi có thể hỗ trợ được không?"
"Dĩ nhiên là được! Bọn chúng ở đâu, ta sẽ tự đi đón! Đúng dịp gần đây bổn tông có một nhóm đệ tử mới nhập môn, từ đó ta cần chọn lựa mấy người làm đồ nhi nên cũng dễ dàng dùng danh nghĩa này dẫn bọn chúng tiến vào sơn môn. Tuy nhiên, bọn chúng không cần phải bái sư." Liễu Lịch không chút nghĩ ngợi nói.
"Nếu như thế, thật sự cám ơn ngươi!"
"Cám ơn cái gì? Ngày đó nếu không phải có ngươi, chỉ sợ ta đã mất mạng rồi. Chút chuyện nhỏ này, là ta phải làm." Liễu Lịch khẽ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn Đoan Mộc Vũ nhưng ngay sau đó nàng lo lắng nhíu mày: "Này Đoan Mộc Vũ, vậy ngươi... sau này định như thế nào? Phù Vân Sơn mặc dù không bị Tu Hành Giới để ý, nhưng ngươi cùng vị Ninh cô nương kia sau này chỉ sợ sẽ phải mang tội danh đại nghịch bất đạo."
"Biết làm sao, chuyện tương lai thì tương lai hãy nói. Trước tiên ngươi đưa sư muội, sư đệ và Đại Hắc vào đi, Tiểu Bạch sẽ dẫn ngươi tìm bọn chúng. Tối nay, ta cần đả tọa chữa thương!" Đoan Mộc Vũ nhìn sắc trời bên ngoài, nửa đêm hắn còn muốn đi tìm Kim Mục cự mãng thực hiện ước hẹn, chuyện này không thể để Liễu Lịch biết được. Không phải hắn không tin nàng mà là vì cẩn thận, một khi Kim Mục cự mãng này có ác ý thì cũng không liên lụy Liễu Lịch. Đây cũng là nguyên nhân tại sao hắn muốn đem Lam Mị cùng nhóc mập giao cho Liễu Lịch chăm sóc, vì đây chính là một con yêu thú cấp bậc Kim Mục!
Liễu Lịch tất nhiên không suy nghĩ nhiều, Đoan Mộc Vũ vừa hỏi thăm vị trí Chấp Sự Đài cùng tình hình đại khái liền nhờ Liễu Lịch dẫn đi. Rồi sau đó Liễu Lịch mang Tiểu Bạch xuống núi, đi đón Lam Mị và nhóc mập.
Mà Đoan Mộc Vũ làm một chút chuẩn bị, đến nửa đêm, vô thanh vô tức chạy tới thác nước. Mà Kim Mục cự mãng quả nhiên đã sớm đợi hắn ở đó từ lâu.
Lập tức không nhiều lời, hai bên đi vào đầm sâu dưới thác nước. Đầm sâu có khoảng hơn trăm trượng, nước trong suốt, linh khí cực thịnh. Ở chỗ sâu nhất của đầm nước có một tảng đá màu xanh khổng lồ, sợ là phải nặng ít nhất mấy trăm nghìn cân nhưng Kim Mục cự mãng chỉ nhẹ nhàng dùng cái đuôi quẩy một cái đã dễ dàng dời tảng đá này đi. Dưới tảng đá màu xanh, lại là một động thiên!
Đoan Mộc Vũ và Kim Mục cự mãng cùng nhảy xuống. Nơi đây chính là một thạch thất, bốn phía dùng huyền băng mấy trăm năm bao phủ, cho nên hàn khí nơi này phi thường dày đặc, tựa hồ là do Kim Mục cự mãng bố trí.
Mà tại ngay trung tâm thạch thất, phía trên một khối huyền băng khổng lồ có một gốc linh dược toàn thân trắng toát như tuyết, cao chừng năm tấc và trong suốt, đây chính là Băng Ngọc Linh Chi!
Chỉ là vừa thấy Băng Ngọc Linh Chi, trong lòng Đoan Mộc Vũ đã nói thầm một trận: gốc Băng Ngọc Linh Chi này đã bị hành hạ rất thảm, đã sớm hấp hối nếu như dựa theo lời Kim Mục cự mãng đã nói với hắn thì đừng nói ba năm, chính là ba mươi năm, cũng đừng hòng khiến phẩm chất của Băng Ngọc Linh Chi tăng lên!
Từ đó có thể biết, Kim Mục cự mãng cũng là loại không chịu an phận, tuy nhiên hắn sẽ không nói rõ. Kim Mục cự mãng này muốn lợi dụng hắn, nhưng thủ đoạn còn thiếu chút ít.
Lập tức, Đoan Mộc Vũ quan sát xung quanh một chút rồi nói: "Nơi đây hàn khí tuy nặng, nhưng không phong duệ quá mức, bản thân ta hiểu được một loại Tụ Linh Trận Pháp tương đối ôn hòa. Nếu các hạ cho phép, ta nghĩ đem vị trí huyền băng trong phòng này sửa đổi một chút, các hạ nghĩ như thế nào?"
Lời hắn lời nói thuần túy chỉ là thử dò xét, song Kim Mục cự mãng này không có quá nhiều do dự đã đáp ứng, tuy nhiên nó yêu cầu phải thấy hiệu quả.
Đoan Mộc Vũ lập tức động thủ, đem một phần vị trí huyền băng trong thạch thất tăng giảm một phen. Nhìn qua không có gì khác biệt quá lớn nhưng sau khi bố trí xong, hàn khí trong cả thạch thất mặc dù càng thêm nồng đậm nhưng đồng thời làm khí phong duệ yếu bớt rất nhiều.
Thấy cảnh này, trong ánh mắt Kim Mục cự mãng đột nhiên hiện lên dị sắc. "Không nghĩ tới ngươi còn tinh thông trận pháp?"
"Ngươi khen nhầm rồi, thật ra ta cũng chỉ biết chút ít!" Đoan Mộc Vũ cười cười, ngồi trước Băng Ngọc Linh Chi khoanh chân đả tọa, vận chuyển Băng Di Liên Thiên Quyết. Theo hắn vận chuyển công pháp, huyền băng trong cả thạch thất lại cũng cũng cảm ứng, chỉ trong khoảng thời gian ngắn hàn khí trong thạch thất tăng cường hơn gấp hai lần!
Kim Mục cự mãng mặc dù thực lực rất mạnh nhưng hàn khí mãnh liệt như thế làm nó không thoải mái cho nên không thể làm gì khác là lùi lại, một mặt mong đợi, một mặt phòng bị Đoan Mộc Vũ trộm Băng Ngọc Linh Chi đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.