Bát Hoang Kiếp

Chương 115: Sông ngầm dưới lòng đất




Dịch giả: One_God
Rời khỏi tầng thứ ba của Thất Bảo Lăng Lâu, ánh mắt Đoan Mộc Vũ chuyển sang lạnh lẽo trong tức khắc. Quả nhiên Số Mệnh Thạch không hề bị tổn hại, hơn nữa Tô Mộ Huyền còn có đồng bọn. Hôm nay, chúng muốn giết người diệt khẩu!
Song người của Hắc Thành có thể ẩn thân ở Thất Bảo Lăng Lâu, cũng đúng là có bản lĩnh. Tu Đồng Túy từng nói từ khi Ma Quân Đoạn Thiên Đồ đột nhiên chết thì gần trăm năm nay Hắc Thành yên tĩnh hơn rất nhiều, nhưng hôm nay xem ra bọn họ tính toán rất nhiều!
Hít sâu một hơi, Đoan Mộc Vũ cũng không vội vã rời đi mà ngược lại tiếp tục vào tầng thứ nhất của Thất Bảo Lăng Lâu. Ở nơi này, hắn mua mười gốc Lam Nguyên Thảo trăm năm cùng một cái đan đỉnh trung phẩm. Cuối cùng lại dùng toàn bộ huyền tinh trên người mua một hơi hơn ngàn Băng Linh Quả. Đây là linh quả hi hữu đến từ băng nguyên, bên trong chứa rất nhiều linh khí thuộc tính hàn, vừa có thể làm đồ ăn vặt cho Tiểu Bạch cũng có thể để hắn phục dụng. Mỗi một Băng Linh Quả, có thể giúp hắn khôi phục một phần hàn khí, cơ hồ không kém gì linh đan diệu dược.
Ra ngoài Thất Bảo Lăng Lâu, Đoan Mộc Vũ nhảy lên bè gỗ. Phong thái hắn như không kinh không sợ, không hề hoảng loạn nhưng trong lúc vô tình lại có từng sợi sương mù màu trắng từ chung quanh bay lên, che phủ thân mình. Sau khi che chắn hết mọi góc nhìn, Đoan Mộc Vũ liền nhảy thẳng xuống hồ, trực tiếp lặn xuống chỗ sâu nhất. Đầu tiên, Đoan Mộc Vũ xuất một đạo pháp thuật đóng băng, phong tỏa ba động toàn thân, sau đó mới nhanh chóng lao về hướng Tây.
Sở dĩ hắn lựa chọn phía Tây không phải vì có lối thoát mà vì hồ lớn này có phương viên khoảng năm sáu trăm dặm nên trừ phi xuất động cao thủ cảnh giới Linh Thai chứ nếu không, tuyệt đối không cách nào phong tỏa cả hồ. Nhưng vấn đề là xung quanh hồ lớn này chính là sơn môn của các tông môn lớn. Đừng nói là người tu hành cảnh giới Linh Thai, cho dù là cảnh giới Tử Khí cũng không thể không kiêng sợ mà tìm kiếm được.
Cho nên người trong Hắc Thành nếu muốn đuổi giết hắn thì có hai loại lựa chọn. Đầu tiên truy tung hắn rồi đuổi theo phía sau, thứ hai là tiến hành chặn đánh tại con đường mà hắn phải đi qua.
Như thế thì sau khi nghiên cứu các phương hướng: hướng Bắc là Cửu Dương Sơn, người của Hắc Thành có tật giật mình, tuyệt đối sẽ tiến hành chặn đánh ở phương hướng này; hướng Nam lại là phương hướng về Phù Vân Sơn, đoán chừng cũng giống như trước sẽ tiến hành chặn đánh; về phần hướng Đông là địa bàn của Vô Cực Môn tuy thấy an toàn hơn, nhưng lại là nguy hiểm nhất. Người của Hắc Thành giấu diếm một trăm năm nay, có trời mới biết bọn họ có thủ đoạn gì và không biết có bao nhiêu tai mắt ở các môn phái? Một khi hắn lộ diện, nói không chừng sẽ bị một kích đánh chết!
Cho nên Đoan Mộc Vũ hoàn toàn không nghĩ đến chuyện lộ diện, càng không muốn trốn bởi vì trốn thì với tốc độ của hắn nhất định sẽ bị đuổi kịp.
Cho nên, địa phương hắn muốn đến là một mạch nước ngầm bí mật. Mạch nước ngầm này là một trong những nguồn nước đổ ra hồ, liên thông tới sông ngầm dưới một ngọn núi cao phía tây, hết sức bí mật. Đoán chừng người tu hành tu luyện ở chỗ này nhiều năm cũng có rất ít người biết.
Nhưng mạch nước ngầm này đối với Đoan Mộc Vũ thì không phải là điều gì bí mật. Ba ngàn năm trước, ở tại nơi này hắn đã đánh một trận, giết từ phía Bắc Tổ Long Sơn Mạch tới đây, từng dùng một đạo Thiên Hỏa thiêu khô cả cái hồ này. Lúc ấy cái mạch nước ngầm trong khe núi đá hiển hiện ra, mặc dù lúc ấy hắn ở trên cao vạn trượng nhưng dùng thần niệm quét qua đã đem điểm biến hóa vi diệu này nhớ kỹ.
Cũng chẳng phải do Bát Hoang Nghiệp Hỏa ban tặng, mà là trí nhớ hắn từng sở hữu đều rõ ràng vô cùng. Cho nên hôm nay hắn có thể mượn mạch nước ngầm vô cùng bí mật kia chạy trốn.
Nhưng Đoan Mộc Vũ cũng không biết một chuyện. Giờ phút này, trừ người của Hắc Thành ra thì người tu hành của Cửu Dương Sơn cũng đã căn cứ theo miêu tả của Tương Kỳ Phong mà tìm kiếm hắn. Dù sao thì lời nói lúc trước của hắn cũng hàm hồ quá mức, mà Ma Lang Quân lại là sự tình có liên quan trọng đại nên sao có thể bỏ qua?
Nhân mã hai bên đều thấy hắn đi ra từ Thất Bảo Lăng Lâu, cũng thấy hắn nhảy vào hồ lớn rồi mất tung tích. Đến khi kịp phản ứng thì đã không thể nào tìm kiếm.
Không nói đến chuyện người của Hắc Thành và Cửu Dương Sơn tìm như thế nào, nhưng Đoan Mộc Vũ lợi dụng thần hiệu của Thanh Mộc Tâm nên có bế khí dưới nước mấy ngày cũng không thành vấn đề. Bây giờ hắn chẳng khác rái cá là bao, lặng lẽ luồn lách tìm mạch nước ngầm. Ngay khi tìm được hắn liền lẻn vào, bơi ngược dòng nước, nhanh chóng tiến vào sông ngầm thông đi bốn phương.
Đây cũng là điều Đoan Mộc Vũ muốn bởi vì cho dù có bị đuổi theo, tìm được mạch nước ngầm trong hồ nhưng khi đến sông ngầm này thì chả biết hắn đi phương nào.
Huống chi Đoan Mộc Vũ còn luôn luôn dùng pháp thuật đóng băng phong trụ toàn thân. Nơi hắn bơi qua, tuyệt đối không để lại bất cứ dấu vết gì.
Ở trong sông ngầm tìm kiếm một thời gian ngắn, Đoan Mộc Vũ liền xác định một phương hướng. Trong sông ngầm tối tăm dưới đất này, mặc dù không thấy có ánh mặt trời, nhưng các loại sinh linh cũng rất nhiều. Thậm chí không thiếu yêu thú cấp Xích Mục, Thanh Mục nên hắn cẩn thận tránh xa.
Cứ xuôi dòng như thế ba ngày, Đoan Mộc Vũ đã đi được gần nghìn dặm, rời xa phạm vi hồ lớn. Mà hình như sông ngầm cũng đã đến cuối rồi.
Một ngày kia, hắn bỗng nghe thấy phía trước có tiếng nước chảy rầm rầm như sấm, nước chảy bỗng nhiên xiết hơn. Đoan Mộc Vũ cẩn thận dùng thần niệm dò xét một lần, liền phát hiện ở tám trăm trượng phía trước có một khe hẹp dài năm mươi trượng, bề rộng chừng bảy tám trượng, hẳn là nối thẳng lên mặt đất nên nước chảy mới theo miệng vết nứt rót xuống đất tạo thành một nhánh sông ngầm.
Cẩn thận quan sát sung quanh một chút, Đoan Mộc Vũ liền phát hiện nơi này là một chỗ ẩn thân tuyệt hảo. Hôm nay hắn tuyệt đối không thể lộ diện, cho dù có chạy về Phù Vân Sơn thì cũng rất khó. Cho nên còn không bằng để bọn người bên ngoài tìm kiếm một phen, hắn ở nơi này tiềm tu một thời gian rồi tính tiếp.
Đoan Mộc Vũ lập tức men ngược dòng chảy tiến vào phía dưới khe nứt. Hắn mượn tiếng nước chảy ầm ầm để che giấu âm thanh do đào thạch động.
Vì không muốn để lại bất cứ dấu vết gì nên tất cả nham thạch được đào ra hắn đều thu vào túi trữ vật.
Cửa chỉ đủ cho một người ra vào, đến khi vào sâu hơn mười trượng mới từ từ rộng rãi hơn, cuối cùng tạo thành một động phủ có phương viên hơn ba mươi trượng. Lúc này, Đoan Mộc Vũ mới dừng lại, về phần lối vào thì dùng pháp thuật đóng băng phong trụ. Nơi đây hơi nước cực cao, cho dù có người nhìn vào dò xét cũng không cảm ứng được gì. Ai có thể nghĩ cửa ra ở ngay phía trên mà hắn lại không trốn đi, lại lẩn trốn nơi đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.