Bát Hoang Kiếp

Chương 105: Thạch Ảnh Thú




Dịch giả: One_God
Mặc dù nói như thế nhưng năm người Tu Đồng Túy dù sao cũng là người tài cao gan lớn. Đầu tiên, bọn họ xuất ra một đạo pháp thuật phòng ngự để bảo vệ bản thân, sau đó liền thúc dục kiếm quang cùng xông lên phía trước. Nhất thời, bọn họ khiến cho vô số đất đá tay lung tung!
Lúc này có thể nhận ra đám đệ tử Cửu Dương Sơn này cũng có chân tài thực học, cả đám đều không hề hoảng hốt hay bấn loạn! Năm đạo kiếm quang cùng xông lên, căn bản không cần Đoan Mộc Vũ hỗ trợ cũng đã đánh bay tất cả đống đất đá đang rơi xuống, thậm chí còn phá hủy cả cơ quan cạm bẫy. Chẳng qua lạ một điều là không thấy thân ảnh Tô Mộ Huyền đâu!
Mà không gian mọi người đang đứng cũng đúng như suy đoán của Đoan Mộc Vũ, bốn phía đều có dấu vết khai thác rõ ràng. Sau khi cẩn thận quan sát những dấu vết khai thác một hồi thì cả bọn cùng nhau tiến lên thăm dò phía trước.
Thạch động này rõ ràng cách xa thạch động lúc trước vây khốn bọn họ, hơn nữa cũng không có bất kỳ cấm chế nào. Giờ phút này, tất cả mọi người đều cho rằng đây là nơi hung thủ ẩn thân nên không dám khinh thường vọng động.
Đúng vào lúc đó, thanh âm móng vuốt cào vào vách đá lúc trước lại xuất hiện.
"Các ngươi nghe kìa! Thanh âm này cùng với thanh âm lúc trước hoàn toàn giống nhau, tựa hồ là có yêu thú nào đó! Mọi người cẩn thận!" Tu Đồng Túy thấp giọng nói.
Ngay khi bọn họ vừa vòng qua một vách đá thì đột nhiên từ dưới đất trồi lên một cái xúc tu màu đen, đâm thẳng vào lòng bàn chân Liên Trì. Nhất thời tiếng kêu la thảm thiết vang vọng trong động!
Nhưng ngay sau đó, xúc tu màu đen kia liền nhanh chóng thụt vào mặt đất, vô ảnh vô tung!
"Thạch Ảnh Thú!"
Đoan Mộc Vũ khẽ quát một tiếng. Mới vừa rồi, xúc tu màu đen kia tuy tấn công rất nhanh rồi biến mất nhưng vẫn bị hắn nhận ra. Bọn chúng cực kỳ linh hoạt trong đất đá, qua lại tự nhiên như không có cản trở. Nơi Thạch Ảnh Thú đi qua thì đất đá tự động nhường đường, nhưng ngay sau đó liền trở về như lúc ban đầu nên tung tích chúng rất khó kiếm, rất giỏi đánh lén!
Vừa quát xong, Đoan Mộc Vũ liền xuất ra một đạo pháp thuật hệ băng, phong tỏa mặt đất. Kể từ đó, cho dù không thể ngăn cản Thạch Ảnh Thú đánh lén nhưng có thể lần theo dấu vết nó. Chỉ cần tìm được, hắn chắc chắn có thể ghim chặt xúc tu của nó lên vách đá bằng một mũi tên!
Lúc này, mọi người cũng nhanh chóng bao quanh Liên Trì, cảnh giác xem xét chung quanh. Nơi này toàn bộ đều là vách đá nên Thạch Ảnh Thú hoàn toàn có thể tùy tâm sở dục tiến hành công kích!
Thạch Ảnh Thú này cũng rất thông minh, không hề công kích từ dưới đất nữa mà ngược lại nó chọn tấn công từ những phương hướng khác. Xúc tu của nó tựa hồ chỗ nào cũng có, không ngừng tấn công từ các góc độ. Cũng may mọi người có phòng bị, mặc dù có chút chật vật, luống cuống tay chân nhưng không người nào bị thương nữa.
Mà Liên Trì cũng đã phục dụng Hồi Xuân Linh Đan, sau một lúc thương thế cũng không còn đáng lo nữa.
Nhưng Thạch Ảnh Thú càng lúc càng công kích nhiều hơn, xúc tu màu đen cũng xuất hiện với tần số ngày càng nhiều. Không biết nơi đây rốt cuộc có bao nhiêu Thạch Ảnh Thú?
Kiếm quang của năm người Tu Đồng Túy không hề đình chỉ, chém rụng rất nhiều xúc tu màu đen. Nhưng quỷ dị chính là khi xúc tu màu đen khi bị chém rơi xuống mặt đất thì liền biến mất. Quả nhiên Thạch Ảnh Thú danh bất hư truyền!
"Thứ đáng chết này, sao lại khó diệt đến thế không biết? Nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ là chúng ta không kiên trì được!" Tu Đồng Túy mắng to. Bọn họ cũng là lần đầu gặp Thạch Ảnh Thú, nghe qua cũng chưa hề nghe chứ nói gì nhìn thấy. Hơn nữa phương thức công kích của chúng rất quái dị, cho dù thực lực bọn họ rất mạnh nhưng không cách nào ứng phó được!
Kể từ lúc xuất ra một đạo pháp thuật đóng băng mặt đất xong thì Đoan Mộc Vũ không hề ra tay nữa. Hắn chỉ cầm Cầu Mộc Cung trong tay, tựa hồ đang chờ đợi điều gì đó!
"Này, Đoan Mộc lão huynh! Sao ngươi lại có thể nghĩ ra ý tưởng dùng cung tên làm pháp khí phòng thân? Hiện tại thì mở to mắt ra chưa? Cho dù ngươi có bắn tên chính xác nhưng so ra vẫn kém xa tốc độ của Thạch Ảnh Thú!" Lúc này, Đoạn Hồng Văn mở miệng nói. Tuy hắn chỉ đùa cợt, nhưng trong giọng nói đã lộ ra ý tôn trọng rất nhiều.
Đoan Mộc Vũ không trả lời, sắc mặt vẫn bình thản như trước. Đoạn Hồng Văn còn muốn nói thêm điều gì, nhưng ngay lúc đó Đoan Mộc Vũ bỗng nhiên kéo căng Cầu Mộc Cung ra bằng tốc độ không tưởng. Sau đó, một đạo quang mang chói mắt lóe lên.
"Pặc!"
Cả huyệt động trong nháy mắt an tĩnh lại, tất cả xúc tu màu đen lúc trước cũng không thấy đâu nữa. Phía trên tường đá, chỉ còn lại có một cái xúc tu màu đen, nhưng nó lại bị một mũi Huyền Băng Tiễn ghim chặt lên vách. Tuy nó vẫn giãy giụa nhưng không cách nào thoát ra!
Đây mới là chân thân của Thạch Ảnh Thú!
Ngạc nhiên chỉ chốc lát, Đoạn Hồng Văn liền thi triển kiếm quyết chém rụng xúc tu ấy. Một tiếng kêu thê lương, thảm thiết vang lên. Một dòng máu đen từ nơi xúc tu đứt phun ào ào ra!
"Hồng Văn, sao ngươi lỗ mãng thế? Đây chỉ là một cái xúc tu của Thạch Ảnh Thú, bây giờ bị người chém đứt thì chúng ta biết tìm bản thể nó ở đâu?" Lúc này, Tu Đồng Túy cau mày trách mắng.
"Không có cách nào khác đâu, chúng ta không chém thì nó cũng sẽ tự đứt. Nơi này là địa bàn của nó nên rất khó tìm ra bản thể!" Đoan Mộc Vũ thản nhiên nói, sau đó liền vượt lên đi về phía trước. Sau khi đi được hơn mười trượng, bọn họ liền gặp Tô Mộ Huyền đang nằm trong vũng máu, lồng ngực hắn bị xúc tu Thạch Ảnh Thú xuyên thủng, hoàn toàn lâm vào hôn mê.
"Hắc, tiểu tử này thực lực cũng chả ra gì!"
Thấy cảnh này, Tu Đồng Túy không khỏi cười nhạo. Song hắn vẫn tiến lên cho Tô Mộ Huyền phục dụng một viên Hồi Xuân Linh Đan, lại phân phó đám người Đoạn Hồng Văn băng bó vết thương cho Tô Mộ Huyền.
Đoan Mộc Vũ không để ý đến những việc này nhưng lại xem xét xung quanh. Thì ra nơi đây đã biến thành tuyệt lộ, nhưng lại có một thạch sảnh khổng lồ, trên ba mặt vách đá điêu khắc rất nhiều đồ án, cùng với một vài bức họa thật lớn.
"Không nghĩ ra thủ phạm phía sau lại là người của Hắc Thành!" Lúc này Tu Đồng Túy đi tới bên cạnh Đoan Mộc Vũ, cảm khái nói.
"Hắc Thành? Cái gì là Hắc Thành? Ngươi nói những bức họa này sao?" Đoan Mộc Vũ hỏi.
"A? Không thể nào! Ta còn tưởng rằng ngươi không chỗ nào không biết, không gì không làm được nữa chứ. Ngươi hiểu biết nhiều như vậy mà lại không biết sự tồn tại của Hắc Thành sao? Quá cổ quái rồi!" Tu Đồng Túy rất khoa trương nói, hiển nhiên là cảm thấy rất khó tin.
Đoan Mộc Vũ khẽ lắc đầu, thật sự hắn không hề biết. Lần đầu tiên hắn nghe được danh tự Hắc Thành là lúc gặp phải Tô Mộ Huyền và bốn áo đen xưng hô. Nhưng hắn chẳng rảnh mà quan tâm Hắc Thành là gì? Có thể nói, hiểu biết hôm nay của hắn chính là nhờ vào lịch duyệt ba ngàn năm trước. Về phần ba ngàn năm qua thì hắn lại một lòng cầu chết, ngay cả người phàm trong thế tục cũng không hứng thú gì chứ nói chi đến Tu Hành Giới!
Khó có cơ hội thể hiện trước mặt Đoan Mộc Vũ, nên Tu Đồng Túy cũng không keo kiệt. Lúc này, hắn một bên ra lệnh cho mọi người để ý cảnh giới, một bên liền nói: "Hắc Thành chính là một trong ba thế lực lớn của tà phái Tu Hành Giới, cùng địa vị với Hắc Uyên, Tử Cốc. Song nó chỉ dùng thời gian một ngàn năm để quật khởi, hơn nữa còn phát triển từ thế lực đời trước là Ma Huyết Thành. Đứng đầu Hắc Thành là Đoạn Thiên Đồ, là con tư sanh của thành chủ Ma Huyết Thành. Hắn vốn là kẻ cực kỳ kém cỏi, mấy lần xém bị đám huynh trưởng hắn hành hạ tới chết nhưng không biết đã gặp được kỳ ngộ gì mà thần thông tăng nhiều. Cho nên trong một đêm hắn đã tàn sát toàn bộ Ma Huyết Thành, bao gồm cha đẻ hắn cùng tất cả huynh đệ tỷ muội của hắn và ba ngàn chín trăm người. Có thể nói hắn chính là đại hung nhân đệ nhất thiên hạ!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.