Bắt Được Một Anh Trung Khuyển Thẹn Thùng

Chương 6:




Tống Ý Dung nhảy xuống xe máy, lắc lắc quần bị ép nhăn nhúm, nắm trong tay những cái túi chứa nguyên liệu nấu ăn, xoay người lại nói: “Cảm ơn nha.”
Chu Lãng xoay chìa khóa, tắt máy xe, chân trái đặt trên mặt đất, trên ống quần còn dính chút bùn.
Tống Ý Dung cúi đầu, bỗng dưng cảm thấy phiền não, phiền chính mình vì cái gì đột nhiên không dám đối diện với Chu Lãng.
“Buổi tối ăn lẩu phải không?” Im lặng sau một lúc lâu, Chu Lãng mới lên tiếng hỏi.
Tống Ý Dung đá đá cục đá dưới chân, “ừ” một tiếng.
Tống Ý Dung vào trong nhà, không bao lâu sau, nghe được tiếng xe nổ máy, cậu dựa vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, Chu Lãng lại đi rồi.
Internet chậm chạp, trùng hợp nhảy ra một cái tin nhắn.
Chu Lãng: [ Chút nữa sẽ quay lại.]
Tống Ý Dung lật nghiêng di động, xoay hai vòng, cuối cùng vẫn không đáp lại, quay người đi đến phòng bếp, công việc lu bù lên.
Nước dùng có canh nấm, canh xương nấu cay, canh xương hầm ở trên bếp, nấm cũng cắt nhỏ đặt trên thớt.
Tống Ý Dung nhìn nhìn thời gian, đã qua hơn bốn mươi phút, Chu Lãng cũng sắp trở lại.
Đang nghĩ ngợi, chuông cửa vang lên, Tống Ý Dung xuyên qua mắt mèo nhìn ra bên ngoài,  ánh mắt đối diện một cái cổ rắn rỏi, hầu kết nhô lên, chuyển động nhè nhẹ trên dưới.
Chu Lãng chờ cửa mở, chờ một hồi lâu, thiếu chút nữa cho rằng không có ai ở nhà, muốn xoay người đi.
Lúc xoay người, cửa lại mở.
“Anh đến rồi à.” Tống Ý Dung vuốt vuốt tóc mái: “Đang nấu lẩu.”
“Có cần hỗ trợ gì không?” Chu Lãng vào cửa, như cũ là cởi giày, vớ dẫm sàn nhà, Tống Ý Dung nhíu mày nhìn, kéo kéo vạt áo hắn: “Anh đợi chút.”
Chu Lãng: “Chuyện gì?”
Tống Ý Dung: “Đổi dép”, cậu lôi từ dưới tủ giày ra một đôi dép lê cỡ lớn của nam, xé nhãn ném đến bên chân Chu Lãng.
“Của cậu à?” Chu Lãng không khỏi hoài nghi.
Tống Ý Dung không kiên nhẫn mà nói: “Mua sai.”
Chu Lãng mang dép lê, nhịn không được nói: “Nếu chưa xé nhãn, có thể đổi lại người bán.”
Tống Ý Dung một tay chống ván cửa, một tay đè lên vai phải của Chu Lãng đem người đẩy ra ngoài: “Nếu anh không muốn vào, vậy đi về.”
Chu Lãng đứng ở tại chỗ, cơ bắp trên vai căng thẳng, vừa cứng vừa nóng như mặt bàn ủi.
Tống Ý Dung cảm thấy phỏng tay, phồng mặt buông tay ra.
Hầu kết Chu Lãng lăn rồi lăn, hồi lâu mới nhảy ra một câu: “Cậu có hơi hung dữ.”
Trong phòng bếp, bọt nước sôi ục ục, Chu Lãng bẻ từng lá cải ra rửa sạch, rau xanh đã rửa xong để vào rổ nhỏ đặt trên bàn thấp.
Tống Ý Dung dọn xong chén đũa, nhìn thoáng qua phòng bếp, người còn đang ra sức làm việc, cậu hỏi: “Còn gì nữa ko?”
Nghe được hỏi chuyện, Chu Lãng xoa xoa tay, xoay người: “Nhanh thôi, còn một ít rau thơm.”
“ Được rồi”,  Tống Ý Dung lại hỏi: “Có thể ăn cay không?”
Chu Lãng yên tĩnh một hồi: “Cũng không quá cay.”
“Ồ” Chờ hết thảy chuẩn bị ổn thoả, Chu Lãng ngồi vào bàn,  phát hiện trước mặt mình có một chai nước quất ướp lạnh.
( quất = tắc)
Hắn tự giác dùng chiếc đũa cạy nắp bình ra rồi đưa qua.
Khóe miệng Tống Ý Dung giật giật, bất đắc dĩ một hồi mới nói: “Không cần cạy, dùng trực tiếp là được.”
Tuy rằng ngoài miệng nói vậy, tay vẫn là nhận lấy: “Cảm ơn.”
“Lần sau sẽ nhớ rõ.” Chu Lãng trầm giọng nói.
Cái lẩu nấu sôi lộc cộc, bong bóng nổi lên, mùi hương bay đầy toàn bộ phòng khách.
Chu Lãng không ngẩng đầu, lúc ăn cơm có vẻ rất chuyên tâm, tốc độ vừa phải, không mất bao lâu, một chén cơm liền thấy đáy.
Xới thêm cơm trở về, trong tay Chu Lãng nhiều hơn một bao khăn giấy, đưa tới trước mặt Tống Ý Dung nói: “ Có dùng không?”
Thật đúng là một cơn mưa cho ngày hè, Tống Ý Dung giơ tay túm một tờ khăn giấy, xoa xoa trên trán.
Lẩu vừa cay vừa nóng, chóp mũi cũng chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, đang ăn, di động để bên cạnh vang lên.
Tống Ý Dung xoa xoa tay, cầm di động, nhìn đến ghi chú, không lập tức nhận điện thoại, nói với Chu Lãng: “Tôi ra ban công một chút.”
Chu Lãng nhìn cậu một cái, đáy mắt như mực: “ Ừ.”
Tống Ý Dung uống một nửa nước quất ướp lạnh trên bàn rồi đi ra.
Thức ăn trong nồi lẩu không ai gắp ra, cái lẩu bị vắng vẻ mà kêu gào, sôi sùng sục.
Chu Lãng gắp một mảnh rau xanh.
Cách cửa kính, thanh âm Tống Ý Dung nghe không được rõ ràng, thân ảnh thon gầy hơi hơi cong, dựa vào kính của cửa ra vào là một đoạn cánh tay rất gầy, ánh sáng của di động mỏng manh.
Hàn huyên không rõ bao lâu, Chu Lãng lại kẹp rau xanh lên lần nữa, Tống Ý Dung vừa vặn đẩy cửa tiến vào:
“Rau xanh của anh nấu héo luôn rồi kìa”,Tống Ý Dung cầm di động lắc lắc, chỉ vào hắn nói.
Chu Lãng nhìn rau xanh nhăn dúm dó, không do dự liền bỏ vào chén: “Không có việc gì, còn ăn được.”
Tống Ý Dung cười hai tiếng, một lần nữa cầm lấy nĩa chọc mấy miếng quất bỏ vào trong miệng.
Trong không khí phảng phất thanh hương của quả quất, Chu Lãng nhìn cậu rồi cúi đầu yên tĩnh ăn cơm.
Tống Ý Dung không biết suy nghĩ cái gì, sau khi nhận cuộc điện thoại kia thì có hơi thất thần, giống như linh hồn nhỏ bé bị ném đi.
“Anh nói xem”, Tống Ý Dung bỗng nhiên mở miệng, thanh âm có vẻ mờ ảo: “Nếu như vừa nãy tôi nhảy từ ban công xuống, bây giờ có thể bay lên không?”
Cơ bắp hai bên mặt Chu Lãng căng chặt, nuốt xuống thức ăn trong miệng, nói: “Nói không chừng.”
Tống Ý Dung “Ha ha” cười rộ lên: “Thật ngốc.”
Cái lẩu dính dầu rất khó rửa,  Tống Ý Dung rửa đi rửa lại vài lần mới miễn cưỡng sạch sẽ.
Chu Lãng lấy giẻ lau lau cái bàn ở phòng khách.
Hôm nay có ánh nắng chiều thật xinh đẹp, màu cam, giống như nước quất đặt trong bình thủy tinh, chiếu từ ban công vào, làm toàn bộ phòng khách ánh lên ánh sáng vàng ấm, êm dịu.
“Này, không cần gấp”, Tống Ý Dung mở miệng, “Nhìn ánh nắng chiều đi.”
Dép lê mới hình như cũng không vừa chân, gót chân dư ra ngoài một đoạn, mang vào có vẻ thật nghẹn khuất.
Dép lê xoay phương hướng, Chu Lãng xoay người lại, trên trán còn treo vài giọt mồ hôi, được ánh nắng chiều thắp lên điểm điểm như vì sao: “Sao cơ?”
Tống Ý Dung nhìn ngoài cửa sổ, bĩu môi.
Ánh nắng chiều màu quất xán lạn phủ kín toàn bộ phòng khách.
Tống Ý Dung mặc một cái áo thun màu trắng, lười biếng mà đứng, vẫn không che giấu được loại khí chất thật hấp dẫn ánh mắt người khác.
Chu Lãng nhìn mặt Tống Ý Dung, vô tình đụng phải ánh mắt của cậu.
Hai người vô cớ mà giằng co ánh mắt một hồi, Chu Lãng mới ngơ ngác quay đầu, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Trùng hợp có một nàng chim bay xẹt qua, lưu lại cái bóng đen mờ nhạt ở đám mây.
Thật giống như nhìn thấy một nốt ruồi mỹ nhân trên mặt trời đang lặn xuống.
Tống Ý Dung vừa đến gần vừa nói gì đó, Chu Lãng quay đầu, có vẻ nghe không rõ nội dung cậu nói.
Nàng chim kia bỗng nhiên dừng lại, dừng ở trên hầu kết tinh xảo của Tống Ý Dung.
‘Mây’ càng trắng hơn trên trời.
“Tôi có thể sờ lông mi của anh một chút không?”
“Sao?” Chu Lãng lùi một bước, rũ mắt nhìn bóng người  gần trong gang tấc.
“Sờ một chút”, Tống Ý Dung nói: “Lông mi của anh.”
Chu Lãng chưa kịp né tránh, một cái tay liền sờ lên, lòng bàn tay lạnh lẽo cọ qua mí mắt của hắn, ngay sau đó, lông mi bị vuốt qua một cách nhẹ nhàng.
Tống Ý Dung thu tay lại, đánh giá: “Đúng là rất cứng.”
Mí mắt Chu Lãng nóng lên: “Cái gì?”
“Lông mi đó”, Tống Ý Dung nói: “Thấy lông mi của anh rõ ràng như vậy, rất tò mò, muốn sờ sờ.”
Chu Lãng yên tĩnh hồi lâu, mới thấp thấp “À” một tiếng.
– Còn tiếp –

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.